VÌ THIÊN SƯ ĐẠI NHÂN CỐNG HIẾN


Dâm quỷ 2 – Hai mắt vừa nhắm lại, mở ra trời đã sáng
Rõ ràng Lệ Nam còn cao hơn người đàn ông mặc tây trang một cái đầu nhưng lại mềm nhũn tựa vào trong lòng gã như không xương, gắt giọng: "Đáng ghét, tranh thủ thời gian đi~"
"Được được được..."
"Được gì mà được, tôi đã đồng ý đâu?!"
Giọng nói đanh thép kiêu ngạo bỗng nhiên truyền đến từ bên cạnh khiến gã mặc tây trang và Lệ Nam đều sợ đến giật mình, thậm chí gã mặc tây trang còn sợ đến héo mất một nửa.

Họ trợn to hai mắt nhìn chằm chằm thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện trong căn phòng đã bị khóa trái cửa, gã mặc tây trang lắp bắp nói: "Cậu, cậu là ai, vào bằng cách nào?"
Ngôn Hành Yến chỉ chỉ cửa sổ mở to phía sau, "Lầu hai mà thôi, khụ khụ khụ khụ..."
Cũng không biết cái người gầy trơ cả xương, dường như một cơn gió cũng có thể thổi tan y làm sao nói ra những lời như: "Leo tầng hai mà thôi."
Trong lòng Lệ Nam tuôn ra cảm xúc vui mừng như điên, Ngôn Hành Yến thật sự đến cứu hắn tựa như chúa cứu thế xuất hiện một cách thần kỳ.
Gã đàn ông mặc tây trang vừa cảnh giác lại vừa kinh ngạc nhìn Ngôn Hành Yến, hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Không liên quan đến ông." Ánh mắt Ngôn Hành Yến vẫn luôn nhìn Lệ Nam, gã tây trang cáu kỉnh hỏi Lệ Nam bên cạnh, "Bạn em à?"
Lệ Nam nhíu mày, núp ở đầu giường bám dính lên bả vai gã kia nhỏ giọng nói: "Em đâu có quen, nó mù một mắt trông gớm chết đi được, còn leo cửa sổ, nhất định là đứa tâm thần! Mau đuổi nó đi đi."
"Ha ha." Gã tây trang đắc ý cười lên, hô hào với Ngôn Hành Yến: "Bạn này, người ta cũng đâu có quen cậu..." Rõ ràng ánh mắt chăm chú của Ngôn Hành Yến đã khiến gã sinh ra hiểu lầm, cho rằng người trước mặt là một kẻ thầm mến cuồng theo dõi bạn giường của mình, "Mọi việc đều chú ý ai tới trước tới sau, đêm nay tôi thấy người này trước, hơn nữa em ấy còn vừa nói cái tạo hình độc nhãn long của cậu trông không hợp mắt, nên là, ngại quá."
"Đừng nói nhảm, mau cút." Ngôn Hành Yến khinh thường nhìn thằng ngu tự đưa ra quyết định này, y lạnh nhạt chỉ về hướng mi tâm của Lệ Nam, "Còn mày khụ khụ khụ..."
Trong nháy mắt gã mặc tây trang đứng dậy khỏi giường rồi xông tới, khí thế hung hăng đến gần Ngôn Hành Yến nhìn qua dễ bắt nạt, miệng phun ra lời ác độc: "Mẹ kiếp, mày có ý gì?"

Có ý gì? Ngôn Hành Yến chợt dùng hành động biểu đạt ý của mình.

Y túm lấy ngón tay trỏ gã mặc tây trang đang dùng để chỉ vào mình, nhìn thì chẳng tốn mấy sức lực nhưng gã mặc tây trang bỗng hét lên thảm thiết trong nháy mắt.

Ngón tay nhìn gầy guộc trơ cả xương lại như kim loại nắm chặt lấy ngón tay của gã mặc tây trang, gã cảm giác như tay mình đang bị bàn ủi đè lên muốn đè nát ngón tay mình.
"Còn chỉ tay vào tao nữa không?"
Gã mặc tây trang đã sợ đến mức co được giãn được, gã lập tức xin tha thứ: "Tôi sai rồi đại ca, đại ca, tôi sai rồi, tôi nhường người cho cậu còn không được ư, thả lỏng, buông tay, tha cho tôi đi..."
"Cút.

Khụ khụ khụ..."
Gã tây trang gật như giã tỏi, "Biết biết biết, tôi sẽ lập tức cút ngay, tôi cút ngay đây."
Ngôn Hành Yến thoả mãn lại khinh miệt buông tay ra, gã mặc tây trang nhanh chóng thực hiện lời hứa mở cửa chuồn lẹ chạy không còn bóng dáng.

Cùng lúc đó, Lệ Nam cũng lảo đảo muốn trốn theo lại bị Ngôn Hành Yến dễ dàng chặn lại trong cửa.
Cửa phòng lần nữa bị khóa lại, nhưng trái ngược với bầu không khí cờ bay phấp phới lúc trước bây giờ chỉ có đề phòng lẫn nhau và cảnh giác.
"Đừng giãy nữa, hôm nay mày chắc chắn phải chết." Ngôn Hành Yến rút ra một cái túi vải dựng thẳng đứng từ ba lô đeo sau lưng, Lệ Nam lập tức nhận ra trong đó nhất định là sáo trúc của y, chỉ là không biết đến nữa tấn công sáo trúc gây tổn thương cho con quỷ có tổn thương cả cơ thể của hắn hay không.

Sắc mặt Lệ Nam thay đổi liên tục, cuối cùng dừng ở một nụ cười duyên dáng nịnh nọt, "Thiên sư đại nhân, xin tha mạng cho tiểu nhân! Tiểu nhân nguyện ý phục vụ cho ngài."
Dâm quỷ là loại quỷ khó phát hiện nhất, bản thể ẩn núp trong bóng đêm như bóng với hình còn vô thanh vô tức, nhưng cũng là loại quỷ dễ khống chế nhất sau khi phát hiện vì chúng ngoại trừ dụ dỗ người khác ngủ với thân thể ký sinh thì không còn năng lực gì nữa.

Ngôn Hành Yến cười tàn nhẫn, "Khụ khụ, mày nói xem mày ký sinh vào ai mà chẳng được, hết lần này tới lần khác lại bám khụ -- người quen của tao?"
Sắc mặt Lệ Nam trắng bệch, tựa hồ nhận mệnh lại như muốn giãy dụa thêm, "Vì...!Trên thân thể người này rất thơm...!Thiên sư đại nhân, tôi cũng không dám nữa, tôi chưa từng giết người, chỉ hít chút dương khí của họ mà thôi, ngài tạm tha cho tôi một mạng đi!"
"Hắn thơm như vậy lại bị thứ mùi tanh tưởi của mày vấy bẩn, mày còn muốn sống ư?" Ngôn Hành Yến không nói nhảm nữa, một tay đè Lệ Nam lên tường rồi lập tức một kiếm đâm xuyên qua trái tim của hắn.

Bản thân Lệ Nam không cảm giác được gì, trong cơ thể cũng không chảy máu nhưng Lệ Nam lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Rất nhanh Lệ Nam cũng cảm nhận được cơ thể nặng nề, cũng đoạt lại quyền kiểm soát cơ thể, nhưng tiếp theo hắn đột nhiên ngất xỉu và khô nóng.
"Ư..." Lệ Nam khổ sở rên một tiếng, sau khi mất đi cánh tay chống đỡ của Ngôn Hành Yến hắn mềm nhũn trượt xuống theo vách tường.

Ngôn Hành Yến lập tức ngồi xổm xuống đỡ hắn dậy, sau đó lảo đảo đỡ đến tận gường, "Cậu đúng là không may, ngủ đi, tôi đi đây."
Không thể để cho y đi, Lệ Nam dồn chút sức lực cuối cùng níu giữ tay áo Ngôn Hành Yến.

Nếu để vị thiên sư có thể nhiếp quỷ này đi để mình hắn ở lại chỗ này, ai biết lại câu đến con sắc quỷ dâm ma gì nữa, hắn còn chưa muốn chết ở đây đâu.

"...! Uống say mà sức lớn nhỉ?" Ngôn Hành Yến ngửi thấy mùi rượu trên người Lệ Nam, có lẽ sau khi chiếm xác con quỷ kia đã dùng cơ thể của hắn đi uống rượu, "Nhưng tôi không có thời gian chơi đùa với cậu đâu – khụ khụ, muộn rồi tôi phải về nhà."
Tuy rằng trước đây Lệ Nam chưa từng say rượu nhưng hắn cảm thấy chỉ một ly chưa đủ đô để mình say thế này, trong rượu kia nhất định có cái gì, hắn bị bỏ thuốc.
"Ở lại với tôi." Lệ Nam khó khăn chống lại sức nóng cắn răng nói, Ngôn Hành Yến cười rộ lên cất sáo trúc vào trong túi vải, nói: "Khụ khụ, ở lại với cậu làm gì, ngủ với cậu chắc?"
"..." Lệ Nam ngẫm lại cũng có lý, hắn bên này dục hỏa đốt người, mơ hồ đến mức không làm gì nổi, hắn không lo lắng Ngôn Hành Yến bị đánh lén, hắn lo lắng mình bị Ngôn Hành Yến đánh đến mức không thể tự gánh vác sinh hoạt sau này, "Vậy...!mời cậu để lại cho tôi tấm bùa chú hoặc là cái gì, có thể trừ tà phòng quỷ."
"Cái gì?" Ngôn Hành Yến chợt xoay người lại, động tác của y rất nhanh trong nháy mắt đã bóp chặt cằm Lệ Nam ép buộc hắn ngẩng đầu nhìn về phía mình, "Cậu nhớ kỹ chuyện xảy ra mới vừa rồi? Lúc bị dâm quỷ chiếm xác cậu hẳn là đã mất ý thức mới phải!"
"..." Bị người khác dùng sức nắm chặt hàm dưới là một điều hết hết đau đớn nhưng Lệ Nam lại cảm thấy ngón tay lạnh như băng của Ngôn Hành Yến vô cùng thoải mái, nếu không phải đang bị túm chặt có khi hắn đã sớm đã không nhịn được cọ cọ lên lòng bàn tay đối phương.
"Tôi có ý thức trong toàn bộ quá trình." Lệ Nam nói xong lại bổ sung một câu, "Cũng không quyên quỷ mộng ngày hôm qua."
Ngôn Hành Yến trợn to hai mắt, vẻ mặt hết sức kinh ngạc, chỉ chốc lát sau mắt y tối sầm lại, nói: "Thể chất của cậu nhất định có vấn đề, nhưng âm dương thể là trời sinh, cậu không có khả năng khụ khụ khụ...!Sống đến lớn như vậy, còn hoàn toàn không biết gì về ma quỷ."
Lệ Nam nào có biết cái gì âm dương thể, hắn chỉ biết là bây giờ ánh mắt của mình không nghe khống chế cứ nhìn chằm chằm đôi môi Ngôn Hành Yến.

Theo động tác mở ra khép lại hắn nóng lòng muốn chạm lên đôi môi tái nhợt, nếu đối phương cứ lại gần như vậy, "...!Phiền cậu tránh xa tôi ra một chút, tôi, chết tiệt..."
"Hử?" Ngôn Hành Yến nhíu mày, "Muốn hôn tôi à? Bình thường, di chứng sau khi bị dâm quỷ chiếm xác thôi, qua một giờ thì tốt rồi."
Thì ra không phải tác dụng của thuốc? Hoặc có lẽ không chỉ là tác dụng của thuốc?
"Biết có di chứng còn không cách xa tôi ra, thật sự muốn bị tôi hôn hả?" Lệ Nam oán giận nói, tốt xấu gì hắn cũng là một cậu chàng thanh niên có sức lực cách xa Ngôn Hành Yến, xô đẩy nửa ngày Ngôn Hành Yến vẫn không chút sứt mẻ.
"Đúng vậy." Ngôn Hành Yến thế mà lại vô tội gật đầu, Lệ Nam bị cồn làm cho mụ mị đầu óc mất một lúc mới nhận ra Ngôn Hành Yến đang trả lời vấn đề Thật sự muốn bị tôi hôn hả? của mình.

Hắn không thể tin nổi, đối diện với ánh mắt của Ngôn Hành Yến cổ họng khô khốc hỏi ra: "Cậu nói cái gì???"
"Không không thể hiểu được trên người mình thơm thế nào đâu." Ngôn Hành Yến nửa hé miệng hít một hơi thật sâu, mặc dù bị không khí lạnh lẽo làm cho sặc ho khan liên tục nhưng y vẫn chết không hối cải cố đấm ăn xôi, "Lúc trước tôi còn nghĩ là mùi nước hoa, nhưng sao có thể, thực sự quá thơm rồi, so với hôm qua còn khụ khụ nồng hơn...!Khiến người ta, khiến người ta..."
Khiến người ta muốn hôn? Lệ Nam căn bản không dám nói tiếp vì lúc này toàn thân hắn cũng đang muốn tìm bất mãn, nếu hiện tại Ngôn Hành Yến hôn tới hắn tuyệt đối sẽ không chối từ, thậm chí sẽ còn mất lý trí phát triển sâu sắc hơn với y.

Ngôn Hành Yến tựa như bị hương thơm ngào ngạt khắp chốn mê hoặc, lúc này trông y càng giống người say bị bỏ thuốc hơn, ánh mắt mông lung mà mê ly mà nhìn chằm chằm Lệ Nam, trạng thái vô cùng không thích hợp.
"Ngôn..."
Lệ Nam bị khuôn mặt bỗng nhiên phóng đại trước mắt dọa cho hoảng sợ, trong đầu hắn rối thành cuộn len không có cách nào suy nghĩ một cách logic.

Ngôn Hành Yến còn lửa cháy đổ thêm dầu mà càng ngày càng gần, nhiệt độ khiến người thoải mái cũng theo động tác tiến lại gần của y mà dán lên da thịt Lệ Nam.
Nếu không thì hôn một cái? Lệ Nam phóng túng nghĩ vậy, hắn chán nản mất sức mặc cho Ngôn Hành Yến cười cười dán lên môi của mình.
Nhưng không ngờ nụ hôn chỉ vừa rơi xuống ký ức bỗng dừng lại, đơi hắn trợn mắt thêm lần nữa đã là sáng hôm sau.

Trong ánh mặt trời chói mắt Lệ Nam đầu đau muốn nứt ra ngồi dậy trên giường, hắn cúi đầu phát hiện quần áo của mình vẫn còn nguyên không tổn hại, cũng vẫn mặc trên người, chỉ là có chút nhàu nhĩ.
Một cánh tay của hắn còn bị Ngôn Hành Yến nằm bên cạnh ôm vào trong lòng, quần áo trên người đối phương cũng còn nguyên, xem ra tối hôm qua bọn họ thật sự chỉ hôn một cái sau đó song song cùng ngủ.

Lệ Nam vô cùng an tâm mà thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ gò má Ngôn Hành Yến chuẩn bị đánh thức y, sau đó tốt cùng nhau nói rõ chuyện thể chất thu hút quỷ quái này.
Có thể biến về người bình thường là tốt nhất, không tốt nhất được thì ít ra cũng dạy cho hắn vài chiêu pháp thuật phòng thân miễn cho sau này xảy ra chuyện như hôm qua.
Ngôn Hành Yến ngủ rất sâu, lồng ngực chậm rãi phập phồng lên xuống, sắc mặt y vẫn trắng bệch như trước, trên người cũng lạnh như băng.

Lệ Nam không nhịn được kéo chăn đắp kín cho y, ngẫm lại thôi thì cho y ngủ thêm chốc nữa mình đi tắm trước.
Cánh tay bị ôm chặt Lệ Nam dùng chút sức mới rút ra được, không ngờ hắn vừa rút được tay ra Ngôn Hành Yến cũng mở mắt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi