VỊ THIẾU GIA KHÓ CHIỀU


Hai người cùng nhau đi xuống sân trường ngồi ở ghế đá ở gần đó , Uyển Ngưng lấy ra băng gạt rồi cầm lấy tay của Phong An Huy cẩn thận dán lên vết thương
- " rồi! nói cho em biết! Tại sao anh lại đánh hai người bọn họ? "
- " bọn họ sỉ nhục em! nên anh đã! "
Uyển Ngưng hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Phong An Huy chờ đợi anh nói tiếp.

Phong An Huy hơi cúi xuống nói nhỏ: " anh nói thật mà! bọn họ bảo em kinh tởm! "
Uyển Ngưng hơi gật đầu cầm lấy tay của anh khẽ vuốt nhẹ qua vết thương: " đau không? "
- " kh! rất đau! " Vốn dĩ Phong An Huy định trả lời là không nhưng nghĩ đến lúc được Uyển Ngưng an ủi thì lập tức chuyển sang có.

Uyển Ngưng nghe vậy hơi cúi xuống thổi nhẹ lên vết thương của Phong An Huy
Thấy cô làm như vậy, mặt của Phong An Huy đỏ bừng lên muốn rụt tay lại cho đỡ ngượng nhưng lại thôi vì rất thích cái cảm giác được cô thổi

Uyển Ngưng ngẩng đầu lên hơi mỉm cười nhìn anh: " còn đau không? "
- " vẫn! vẫn còn!! Thổi tiếp cho anh đi! " Anh đưa tay lên dịch gần lại về phía Uyển Ngưng như muốn cô tiếp tục thổi cho mình
Uyển Ngưng mỉm cười đẩy tay của Phong An Huy ra đứng dậy , cô vô thức nhìn về phía sau của anh sau đó đứng bất động ở đó ngay lập tức
- " sao vậy? " Phong An Huy thấy Uyển Ngưng đứng bất động thì không khỏi e ngại, anh liền quay lại phía sau để xem cô đang nhìn cái gì thì thấy một người đàn ông đứng ở đó nhìn về phía hai người với ánh mắt lạnh lùng
Vừa thấy người đó , Phong An Huy tái mét mặt lại vội vàng đứng ra sau lưng Uyển Ngưng ấp úng nói: " ba! con! "
Chú Phong hơi nghiêng đầu mỉm cười nhìn Uyển Ngưng sau đó nhìn Phong An Huy với ánh mắt giết người: " về chúng ta nói chuyện! "
Phong An Huy càng bám lấy Uyển Ngưng không buông: " ba! "
Cô chỉ có thể đứng đó cười ngượng nhìn chú Phong.

Cứ mỗi lần Phong An Huy làm một việc không tốt mà dì Trần phải đi xử lí thì mỗi lần đó anh đều hèn nhát đứng ở sau lưng của mẹ để trốn tránh việc bị ba phạt nhưng lần nào cũng không thành công! dù sao ai chẳng sợ ba của mình mà!!
Sau khi quay trở về nhà thì Phong An Huy đã bị phạt , anh quỳ ở giữa phòng khách hai tay đưa lên cao giữ một chiếc bình lớn.


Hai tay đang không ngừng run rẩy nhưng vẫn cố gắng không được hạ xuống
Chú Phong thản nhiên thưởng thức tách trà mà Uyển Ngưng đã đem đến rồi hỏi: " dạo gần đây cháu thế nào rồi? "
- " dạ! Con vẫn ổn ạ! Chú có thể! "
Uyển Ngưng liếc nhìn anh một cái như muốn xin chú Phong nhẹ tay với Phong An Huy nhưng chưa đợi Uyển Ngưng nói xong , chú Phong đã cắt ngang lời của cô: " tháng sau có một buổi tiệc đầy tháng của con gái nhà Lạc Lạc! Cháu sắp xếp thời gian nhé? "
- " con biết rồi ạ "
Dì Trần sau khi từ trường về nhà của Phong An Huy với một tâm trạng cực kỳ không tốt , dì đi đến ngồi xuống bên cạnh chú Phong sau đó quay sang trách móc: " sao anh không đợi em? "
- " anh muốn về nhanh để nói chuyện riêng với con trai của chúng ta! " Chú Phong dịu dàng ôm lấy dì Trần sau đó cúi xuống hôn chụt lên má của dì ấy.

Uyển Ngưng mang đến cho dì Trần một tách trà nhìn thấy hai người như vậy liền mỉm cười sau đó quay sang nhìn Phong An Huy
Anh thấy cô nhìn sang liền bày ra bộ dạng bản thân đang rất ổn nhưng hai tay đang không ngừng run rẩy , liếc thấy chú Phong đang không để ý bản thân mình.

Phong An Huy liền hạ tay xuống cho đỡ mỏi ai ngờ chưa hạ được xuống thì tách trà trên tay chú Phong đặt xuống bàn làm cho Phong An Huy giật nảy mình vội vàng giơ hai tay lên cao


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi