VỊ VƯƠNG GIA NÀY TRÁNH XA TA CHÚT!


Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nhạn tỉnh lại, mở hai mí mắt nặng trĩu lên nhìn trần lều một hồi sau đó cảm thán, còn sống a.

Nhưng bỗng thấy đầu y nặng trĩu xuống, y thấy hơi chong mặt hoa mắt nhứt đầu...
Y cứ tưởng mình đi chầu trời rồi đấy chứ, không ngờ mạng y còn lớn sống qua được một ải.
"Ư.." Trên vai trái nhói lên từng đợt làm Thẩm Nhạn đau đến nhăn mặt rên rỉ thành tiếng, chống tay ngồi dậy tựa lưng vào giường y ngó nghiêng nhìn nhìn không thấy ai trong lều cả, đi đâu hết rồi?
"Công tử!" Tiểu Thúy vừa lấy một ít đồ lặt vặt đến, vừa mở mành lều ra liền thấy Thẩm Nhạn người đang ngồi tựa vào giường, nàng hớn hở để đồ lên bàn trà gần đấy sau đó chạy lại phía giường.
"Người tỉnh rồi ạ, hiện tại cảm giác thế nào ạ có đau lắm không?." Tiểu Thúy đi lại hai tay quơ quơ giữa không trung mà nói.


"Không sao, có điều đau thật đấy." Thẩm Nhạn cười đáp lời nàng.
"A, đau lắm ạ? Công tử chờ, ta đi gọi Chung thái y đến." Nàng hối hả nói sau đó định chạy đi thì bị người trên giường nắm lại tay áo.
"Không cần đâu, ta ổn mà không cần làm phiền đến thái y." Thẩm Nhạn nắm lại tay áo nằng rồi nói, y không muốn gặp thái y đâu kê đơn thuốc toàn loại đắng chát.
Nói xong y liền hỏi tình hình hôm qua đến nay trong lúc y hôn mê có xảy ra chuyện gì hay không, Tiểu Thúy nói từ đêm hôm qua Hoàng đế đã cho tăng cường phòng vệ rà soát quanh bãi săn bắt, thậm chí lục soát kiểm tra từng người có mặt trong hôm qua.

Kết quả thu được là không có gì, nhưng việc săn bắt vẫn được tiếp tục diễn ra theo đúng kế hoạch định trước.

Cho nên hôm nay đã là ngày thứ hai hội săn bắt, hiện tại đã là gần trưa đa số mọi người đều đã đi săn nếu không cũng là đi chuẩn bị nấu nướng hết rồi.
"Vương gia thế nào?." Không bị thương chứ? Hôm qua y giúp hắn đỡ một mũi tên đó, không lâu sau thì liền mơ màng ngất đi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Vương gia không sao vẫn khỏe mạnh ạ, có điều hiện tại người đã ra ngoài từ sớm rồi ạ chắc chiều tối mới có thể về." Tiểu Thúy chu chu mỏ nói.
Gật gật đầu sau đấy được Tiểu Thúy dìu nằm về giường đắp chăn sau đó an tâm nghỉ ngơi dưỡng sức.
_ _ _
Một bên Diệp Chấn đang điều tra vụ việc hôm qua, hắn không tin là đối phương không để lại manh mối gì.

Người đó tính toán rất hay, mấy thích khách kia là sĩ tử được nuôi dạy từ bé thà chết chứ không khai ra ai là hung thủ, còn tự cắn lưỡi tự sát.


Loại độc dùng lại là loại thông dụng bất kể nước nào cũng có, vũ khí dùng lại là đồ của Diệp Quốc xem ra người đó là tên cẩn thận, thận trọng, đã suy tính mọi trường hợp có thể xảy ra rồi.

Hừ, chơi trò mèo vờn chuột với ta à, cũng khá thú vị.
"Lão Diệp." Tôn Tường một bên đi đến gọi Diệp Chấn, hắn là người phụ trách bảo an của lần săn bắt này ấy vậy mà hôm qua lại xảy ra chuyện ngay bên trong làm cho hắn trở tay không kịp, rõ ràng đã canh gác thận trọng còn kiểm tra lại nhiều lần nhưng cuối cùng lại để lọt vào được vài con chuột, chuyện hôm qua cũng là một phần lỗi do hắn gây nên…
"Điều tra ra được thứ này nhưng không quá rõ ràng." Tôn Tường lấy từ trong áo ra đưa cho Diệp Chấn một thứ.

Là giấy gói túi độc bôi trên mũi tên hôm qua.
Do mưa lớn kèm máu tươi trên thi thể làm cho giấy gói nhăn nheo ướt nhũn ra, rách nát bươm.
Diệp Chấn:".........." Hóa ra đây là manh mối của ngươi.
Diệp Chấn đưa tay nhận mẫu giấy gói còn sót lại sau trận mưa hôm qua, có lẽ người đó tính toán rất kĩ nhưng không tính được đến chuyện thuộc hạ của mình mang theo gói giấy độc phòng thân.


Hôm qua sau khi xử lí xong ba tên còn lại liền mặc thi thể chúng ở đó, hắn tức tốc quay về cứu người, sau khi lo liệu ổn thỏa cho Thẩm Nhạn hắn mới nhớ tới mấy cái xác ấy còn hữu dụng, phải từ chúng tìm ra chủ mưu đứng đằng sau.
Cầm lên mẫu giấy gói này đưa lên mũi ngửi một cái sau đó lại đưa mẫu giấy lên ánh mặt trời để quan sát chúng thật kĩ, trước ánh sáng mặt trời tắt bóng đi.
Loại giấy này, hoa văn này, không phải là của….
Diệp Chấn nhếch mép lên một chút, sau đó cười gằn thành tiếng.
Tôn Tường đứng một bên:".....?"
Ngươi bị khùng à?!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi