VIÊM NGỮ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Vi Sinh Noãn[ĐN Magi - Edit] Viêm ngữ - Chương 24

Konan đi rồi, nhóc lười gầy một vòng eo sóc.

Vừa không ăn uống đúng lượng, cũng không chạy tới chỗ đám thị nữ đòi đồ ăn, mỗi ngày đều không an phận chạy đến núi giả trong hoa viên, thỉnh thoảng ngơ ngác ngóng không trung và phương Tây, việc này khiến Teiran được Konan giao nhiệm vụ chăm sóc nhóc lười lo lắng.

Vốn Konan muốn dẫn theo nhóc lười tới Balbadd chơi, nhưng nghe Kouha tới chơi nói rằng khí hậu Balbadd ẩm ướt oi bức, sợ nhóc lười không thích ứng được, hơn nữa nghe được chuyện này, Kouen mở kim khẩu nói muốn "Ném con sóc đó về núi", Konan chỉ phải bỏ qua, "lưu luyến chia tay" nhóc lười.

Konan mới đi mấy ngày, Teiran còn nghĩ không có phu nhân nhà mình trêu cợt đốc xúc con sóc tham ăn lười làm này vận động, nó nhất định sẽ thích ý béo mượt thành quả cầu cơ, không ngờ sức ăn của nó lại đột nhiên giảm xuống,  mỗi ngày đều làm hòn vọng chủ. Tính ngày, Hoàng tử điện hạ dẫn Raku phu nhân đi đã gần nửa năm, khó trách nhóc lười càng lúc càng hoảng loạn, chủ nhân không tới thăm nó, nó cũng biết sốt ruột.

Teiran thả đậu phộng nhóc lười thích nhất lên núi giả, nhóc lười lại hờ hững, nhảy mấy cái, thi thoảng còn dừng lại xoa xoa móng vuốt nhỏ nhìn không trung, chốc lát sau lại đảo quanh tiếp. Teiran cảm thấy nhóc lười hôm nay có vẻ bất an, nhưng sau đó nhóc lười ngừng lại, ôm đậu phộng bắt đầu gặp kẽo kẹt đến ngon miệng. Teiran chỉ cho là mình nghĩ nhiều, rời khỏi hoa viên làm việc của mình.

Mà trên không, một ánh sáng rất nhỏ mà mắt người bình thường khó có thể phát hiện ra lưu chuyển, tạo thành một đồ án phức tạp rồi lại một lần nữa chợt loé qua rồi biến mất.

Ở một cửa hoàng cung có hai người Al-Thamen bịt mặt cẩn trọng bảo vệ, không ngờ tai bay vạ gió, vừa cảm nhận có ma pháp dao động, hai người đã bị sức mạnh lớn đánh vào, cả con rối gỗ bên trong cơ thể cũng bị đánh thành mảnh vụn.

Raku Konan mặc quần áo đơn giản gọn gàng dần hiện ra trong không trung bụi mù, cô nhìn mái hiên "nằm không cũng trúng đạn" đã bị sập một nửa, chẳng hề để tâm, cười nói: "Quả là ma pháp ta phải khổ luyện ra."

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Konan xác nhận hành tung của cô đã không thể che dấu nữa, cô vẫy vẫy ma trượng, khiến đại ma pháp bao phủ trên bầu trời hiện ra. Âm thanh hỗn hợp và ma pháp sấm sét nháy mắt khuếch tán, trong hoàng cung chỉ có một lầu các không bị bao phủ, xác định chắc chắn đó là vị trí của Ren Gyokuen, Konan ngồi ma trượng lập tức bay đi.

Ren Gyokuen thấy Konan tiến đến, có ngạc nhiên trong chớp mắt, sau đó mỉm cười ôn nhu nói: "Thật là làm người ta kinh ngạc, Kouen phái một mình ngươi đến sao?"

"Thiếp thân cũng rất kinh ngạc, các hạ biết rõ có ma pháp bao trùm đế đô, vậy mà vẫn dời phần lớn Rukh đến chiến trường Magnosutatt, tự tin đến mức này, nên nói... Không hổ danh là Magi sao?"

"Hửm? Là Judal nói?"

"Không, lúc thiếp thân bói toán bị can thiệp, thiếp thân đã có hoài nghi, thấy các hạ tự phân thân thành hai, thiếp thân mới dám tin, Magi nắm giữ ma pháp không muốn người biết, nói vậy là thông rồi, không phải sao?"

"Thật là một đứa trẻ thông minh, đáng tiếc, Kouen lại để ngươi đi tìm chết." Ren Gyokuen nâng tay, dùng ống tay áo to rộng che khuất nụ cười lãnh khốc.

"Magi không phải không thể chết, còn chưa kể đến việc các hạ chỉ còn lại non nửa sức mạnh. Tiện đây, thiếp thân còn muốn thanh toán với các hạ bút trướng nửa năm trước các hạ dám tự tiện động vào Kouen-sama của riêng thiếp thân." Konan cười xinh đẹp, trong mắt lại là một mảnh hàn ý.

Ma pháp không thể tưởng tượng được ùn ùn không dứt, trận chiến ma pháp có một không hai kéo dài liên tục nửa canh giờ, Ren Gyokuen, thật sự là Ren Gyokuen mà không phải Konan, lâm vào khốn cảnh.

Magi mượn ma lực của Rukh bên ngoài cơ thể, dẫn đến khả năng chống chịu của cơ thể Magi đó bị hạn chế, Ren Gyokuen cũng có cực hạn này. Dù bà ta có sức mạnh và am hiểu ma pháp hơn, nhưng phần lớn sức mạnh của bà ta lúc này đang ở chiến trường Magnosutatt, trước mắt, kẻ địch dư thừa ma pháp này còn khó giải quyết hơn những gì bà ta đã nghĩ.

Bên người Ren Gyokuen còn sót lại vài tên bịt mặt đã sớm bị năng lượng lúc hai người đánh nhau cho trở về với cát bụi, bà ta phân thần nhìn về phía chiến trường Magnosutatt, đại hỉ! Tuy Mohamed kia đánh bậy đánh bạ tạo ra medium thất bại, nhưng cũng may bà ta kịp thời sai người đi kíƈɦ ŧɦíƈɦ Ren Hakuei và Ren Hakuryuu trước, giờ đã thành công chế tạo một điểm đen ổn định hơn. "Phụ thân" sắp giáng xuống, bà ta không còn phải sợ hãi bất kỳ điều gì nữa.

Ren Gyokuen thất thần lập tức bị Konan bắt lấy sơ hở, đánh phá ma pháp trượng của bà ta, đập vào khiên chắn của bà ta.

Ren Gyokuen chẳng hề che lấp sự vui sướng của bản thân, mở rộng hai tay đón Konan, mặc cô đập vào khiên của mình, không chút lay động.

Konan bĩu môi, bất đắc dĩ nói: "Thiếp thân bị xem thường rồi thì phải."

Còn chưa nói xong, khí thế của Konan đã thay đổi, tay trái cầm giữa ma trượng trượt xuống cầm đuôi ma trượng, tay phải rút lưỡi dao sắc bén ra, thuận thế đâm mạnh xuống, một loạt động tác của Konan ngắn gọn dứt khoát, không chút dư thừa.

Ren Gyokuen tinh tường thấy được mỗi một động tác của Konan, kinh nghiệm đứng bên xem Ren Hakutoku, Ren Hakuyuu và Ren Hakuren luyện kiếm nhiều năm khiến bà ta biết, nếu không có khiên chắn, bà ta không tránh được một kiếm này. Sau đó, Ren Gyokuen kinh dị nhìn lưỡi dao sắc bén kia đi xuyên qua ngực mình.

"Đã bảo là các hạ xem thường thiếp thân." Konan cười đạm mạc, còn trêu ghẹo, "Hay là người nhà họ Ren đều có bệnh chung này?"

"Lúc đầu Kouen-sama cũng không coi thiếp thân ra gì đâu, tốt xấu cũng là vì lúc đó mới tiếp nhận mọi chuyện thì không thân lắm, nhưng vì sao các hạ lại coi khinh thiếp thân nha? Rõ ràng lý lịch của thiếp thân quang minh chính đại ở đó, công tích lúc Đông chinh hiển hách, thân phận ma pháp sư thiếp thân cũng chưa bao giờ che giấu, Kouen-sama sủng ái thiếp thân cũng không phải ngày một ngày hai, thiếp thân thật sự rất khó hiểu."

Konan một bộ "Sao các hạ lại không điều tra thiếp thân một phen chứ", ngạc nhiên nhìn chằm chằm Ren Gyokuen, đáng tiếc Ren Gyokuen khác với đối thủ của cô ngày thường, cũng không bị cô đánh lạc hướng.

"Sao ngươi lại làm được?"

Ren Gyokuen hỏi Konan cách phá được khiên, lại vô thanh vô tức không để bà ta phát hiện.

Konan giả bộ, nghiêng nghiêng đầu cười ngọt ngào.

"Không nói cho các hạ đâu."

Rukh của Konan có thuộc tính sinh mệnh, lại am hiểu cân bằng và điều hoà. Khiên của Ren Gyokuen cũng không phải bị đánh vỡ mà là bị "hoà tan". Bị Konan đâm trúng, sinh mệnh của Ren Gyokuen và Rukh của bà ta cũng vô thanh vô tức bị Konan phá hư. Dù xuất phát từ chiến lược hay đơn thuần chỉ muốn cho Ren Gyokuen ngột ngạt, Konan cũng sẽ không nhiều lời với bà ta.

Ren Gyokuen quan tâm chiến trường Magnosutatt, bà ta lợi dụng con trai nhỏ tạo ra điểm đen, không tìm được đáp án cũng không dây dưa vô vị với Konan. Lúc này mất sự khống chế với Đế đô, để Đế đô rơi vào tay kẻ râu ria bên cạnh Ren Kouen. Đừng nói mất đi Đế đô, dù mất đi cả Đế quốc Kou, chỉ cần "phụ thân" giáng xuống, mặt trời đen chiếu rọi mặt đất, thế giới sẽ tự thần phục bóng đêm.

Ren Gyokuen ném ma trượng đi, ma trượng kim loại rơi trên gạch xanh, sau đó vỡ nát rồi biến mất, Ren Gyokuen cũng biến mất.

Đại ma pháp bao trùm đế đô của Konan không thể ngăn trở đoàn Rukh đen đang bay nhanh về phương Tây đó, tiếc nuối nhìn nó bỏ chạy, cũng hữu tâm vô lực.

Năm đó sau khi Kouen chinh phục "Agares", đưa cho cô đạo cụ mê cung mà cô không rõ công dụng, cô chỉ coi nó là lắc tay mà đeo. Khi bị huynh trưởng ám sát, Judal giúp cô duy trì ma pháp vô tình tác động lên, thân thể cô khôi phục lại, cô luôn cảm giác cơ thể có một lượng Rukh không thuộc về mình, lúc này cô mới phát hiện ra khả năng chứa đựng ma pháp của nó.

Lắc tay nhiều lắm chỉ chứa được ba phần năng lượng của cô. Đại ma pháp bao trùm đế đô của cô đã sớm hoàn thiện đặt ở các góc không ai biết, chỉ vì một ngày đối phó với tổ chức. Tìm kiếm và đánh chết người bịt mặt của tổ chức, dùng ma lực âm thanh tiết kiệm nhất cùng ma pháp thuộc tính sấm sét cũng không tính tiêu hao quá nhiều năng lượng, nhưng duy trì đánh nhau với Ren Gyokuen có lượng ma pháp mạnh mẽ nửa canh giờ, lao tâm lao lực, lúc này cô cũng đã là nỏ mạnh hết đà.

Konan hiểu rõ sức của mình. Cô rất mạnh, nên cô mới dám khiêu khích Ren Gyokuen chỉ còn nửa sức mạnh, nhưng mà cô mạnh là so với cơ sở của con người, lúc này Magnosutatt không phải là chiến trường cô nên đặt chân tới.

Nghĩ đến đây, Konan cười khổ.

Cô tự chủ trương rời khỏi Balbadd lén về Đế đô, không nói muốn được thưởng, nhưng cầu Kouen nể mặt cô giành được Đế đô, đừng tức giận phạt cô là được rồi.

Konan thu ma trượng về, không dùng ma lực bay đi, mà đến nơi đến chốn đi bộ về Vương phủ.

Sau đó phải chờ đợi Kouen chiến thắng trở về.

****

Kouen cảm thấy lúc này kẻ chăn dê tóc vàng đứng đối diện anh, à không, Magi tóc vàng chỉ dùng một câu, đã lên bằng level làm người ta phiền chán của Sinbad.

"Konan... Ta đã kiến nghị nó không cần có liên quan với Đế quốc Kou, xem ra nó vẫn không nghe vào. Gả cho ngươi là phúc hay hoạ, vận mệnh của nó sẽ chạy đến đâu đây?"

Yunan một tay níu vành nón rộng, đôi mắt xanh thẳm thuần tịnh nhìn Kouen chăm chú, thần sắc có chút phiền muộn.

Kouen và Sinbad lúc đánh quái còn đồng tâm hiệp lực, đánh quái xong lập tức phân rõ lập trường, bắt đầu giằng co. Khi đó người đứng ra điều giải, ngăn cản Sinbad có mấy ý nghĩ bậy bạ, bảo Kouen buông Aladdin ra đúng là người nửa đường tham chiến – Yunan.

Kouen một lòng muốn biết được chân tướng lịch sử từ Aladdin, hẹn Aladdin, Sinbad, Mu Alexius ước định đàm phán "Hoà bình" xong, cũng không quan tâm đến Magi có quan hệ vi diệu với vị vua Sinbad mà chính mình lựa chọn kia làm gì. Lúc Yunan cố ý đến gần, Kouen còn tưởng hắn muốn tìm Judal liên lạc tình cảm giữa các Magi cơ, đến khi hắn mở miệng, Kouen mới biết mình bỏ lỡ cái gì.

Đáng tiếc, Yunan vừa mở miệng, Kouen đã có xúc động muốn một kiếm bổ đôi hắn ra.

Dù là sư phụ của Konan, lần đầu gặp mặt, câu đầu tiên đã chân thành biểu đạt ý đồ "Ta muốn chia rẽ các người" như tên này, Kouen xin kiếu!

"Konan lúc này hẳn đã vì ngươi mà bãi bình Đế đô rồi nhỉ?"

Kouen không nói chuyện, Yunan mặc kệ anh là phản ứng trì độn hay là đơn thuần không để ý tới, vừa mở miệng đã gợi đòn.

Kouen suy nghĩ một lát đã hiểu ý Yunan. Nếu lời Yunan nói là thật, chỉ nói về chuyện của mình, Konan về Đế đô dọn dẹp thế lực còn sót lại của tổ chức, Yunan hoài nghi anh cố ý an bài cũng là chuyện bình thường.

Nữ nhân này, quả nhiên là anh sủng cô quá mức, chuyện nguy hiểm như vậy cũng dám tự chủ trương!

Kouen hơi nhíu mi.

"Chào Konan một tiếng giúp ta." Yunan dường như rất vừa lòng về chuyện mình vừa châm ngòi, nheo đôi mắt, cười ôn nhu, sau đó phiêu nhiên đi rồi.

Nửa tháng sau, cửa lớn Đế đô Đế quốc Kou rộng mở, nghênh đón Viêm Đế viễn chinh trở về.

Konan ngồi ở bậc thang ở quảng trường trước chính điện hoàng cung, nghe âm thanh từ xa đến gần, nâng mặt, ý cười doanh doanh.

Kouen đã sớm xác nhận tình huống Đế đô bằng ma pháp thấu thị từ xa vào hôm đại chiến, lúc đó không ai nói gì, trở lại phủ Tổng đốc ở Balbadd hẳn anh cũng phải phát hiện không thấy cô. Nửa tháng không liên lạc, Kouen giận cô rồi đây mà.

Kouen xuất hiện trong tầm mắt của cô, biểu tình nghiêm túc đoan chính.  Konan cười khẽ hai tiếng, nhìn Kouen bước từng bước về phía mình, ôm mình vào trong lòng.

"Thiếp thân không phụ gửi gắm, bảo vệ tốt Đế đô, giờ trả nó hoàn chỉnh về với ngài, ngài cũng đừng tức giận, Kouen-sama."

Nhìn người nào đó bị làm lơ nửa tháng vẫn chẳng chút hối hận, còn không đứng đắn, Kouen cúi người, chế trụ cằm cô, cường ngạnh nâng lên, thần sắc và ngữ khí đều là ảo não.

"Phải trói nàng lại thì nàng mới ngoan sao?"

"Ta vẫn luôn ngoan mà, chuyện này nếu để làm sau thì cũng không có điều kiện khách quan, ta cũng không muốn tái phạm."

Konan cắn cắn môi dưới, cười nhạt, nhẹ nhàng nhận sai.

"Ngài tha thứ cho ta có được không?"

Kouen gần như suýt nữa đã buột miệng nói "Được", khó khăn lắm mới nuốt về được, nhưng mà đối mặt với đôi mắt sáng long lanh tràn ngập chờ mong đó, anh phát hiện anh hoàn toàn không có lựa chọn khác.

"...... Được."

"Trông ngài uỷ khuất kìa." Konan được một tấc lại muốn tiến một thước trêu chọc, cầm tay Kouen dời khỏi cằm mình, cười duyên nói: "Ta từ sớm đến tối luôn ngồi chỗ này chờ ngài, hôm nay là ngày thứ ba rồi đấy."

Kouen làm sao mà không hiểu ý Konan được, nghĩ nghĩ cũng thấy không sao cả, trước mặt chúng tướng sĩ, khom người ôm Konan lên.

Gaku Kin cơ linh túm lại Ri Seishuu đang âm thầm trầm trồ khen ngợi thiếu chủ nhà mình, mắt nhìn thẳng qua En Shou và Shuu Kakuton đang quay mặt ngẩng đầu nhìn trời, bốn người đi đầu hướng về phía Kouen đã bước lên bậc thang cao nhất, quỳ xuống.

"Thần cung nghênh Hoàng đế bệ hạ!"

Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩa câu chuyện không phải ở chém quái, nên bà Gyokuen cũng cùng bị đánh bại với Medium đi thôi, nếu không đề cập đến việc bà Gyokuen tập kích ngực của anh En, tôi còn rất thích bà ấy, đang tiếc, viết thật sự tan vỡ quá.

Giải thích hiểu lầm một chút, việc lớn nhất Konan làm thật ra là dọn dẹp sạch sẽ tổ chức người bịt mặt ở Đế Đô, cô ấy cũng tạo ra một ít thương tổn đối với Gyokuen, nhưng người thực sự đánh bại Gyokuen là đám người ở Magnosutatt, Konan chỉ góp một chút sức nhỏ hoi.

Lại nói, Đại Hoàng tử điện hạ đột nhiên thăng cấp thành Hoàng đế bệ hạ, tôi cảm thấy thật không lưu loát = =

Sư phó xinh đẹp lên sân khấu rồi!

Nhìn 215 bình luận mới, phun tào cái cho bớt đau dạ dày.

Tuy chap trước từng thấy ở BS, nhưng mà một đao thả ra như thế thật sự là chọc xuyên tim mà, một ngụm máu phun đỏ màn hình a! ( ╯-_- ) ╯╧╧

Một like cho câu chuyện xưa của bà Gyokuen lúc còn là thiếu nữ.

Astaroth và Phenex có cảm giác như người yêu, Agares tiếp tục bán manh, anh En nói Aladdin nói quá đơn giản, Shuu Kakuton ở phía sau lưng thật đáng yêu quá.

Ythnan, vì sao cậu lớn lên lại giống anh En như vậy cơ chứ~_(:3" ∠)_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi