VIÊN ĐẠN TÌNH YÊU


"Du tiểu thư, không biết vị tiểu thư bên cạnh cô là.."
"Bí mật!" Lâm Vân Du cười cười đưa ngón tay trỏ làm dấu suỵt rồi nói với chị giúp việc: "Lát nữa chị sẽ biết thôi."
Diệp nhìn kiến trúc chung của trạch viên.

Khá cổ kính, còn có cả hồ nước, hòn non bộ..

cứ như đi lạc vào phủ đệ của gia đình quý tộc thanh nhã thời xưa vậy.
Dọc đường đi những cô giúp việc nhìn thấy cô không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ, ai nấy cũng đều rất ngạc nhiên.

Tại sao lại có người giống Du tiểu thư và cô chủ đến vậy chứ?
Vân Du có lẽ không để ý đến mấy chuyện này, trên đường đi cô vừa cười kể chuyện cho Diệp vừa khua tay múa chân để minh họa, trông rất vui nhộn.
Đến trước một căn phòng, Tiêu Ngọc Phương nhẹ nhàng gõ cửa: "Mẹ, là con đây.

Hôm nay con đưa cả cháu ngoại của mẹ đến nữa."
"A Phương với Tiểu Du đấy à?" Giọng nói của lão phu nhân vọng ra.


"Hai đứa vào đi."
Bỗng nhiên Triệu Thanh Diệp thấy thật hồi hộp.

Không biết bà sẽ như thế nào khi thấy mình?
"Không chỉ có hai mẹ con con đâu bà ngoại!" Lâm Vân Du bước vào trong phòng, cô đẩy Diệp lên phía trước: "Bà nhìn xem đây là ai nè?"
Tiêu lão phu nhân đang ngồi trên ghế cúi đầu uống trà, nghe vậy bà ngẩng đầu lên.
Choang! Tách trà làm bằng sứ rơi thẳng xuống đất, vỡ ra thành những mảnh nhỏ.
"Tiểu Ý.." Hai mắt bà cụ nhanh chóng đong đầy nước mắt.
"Không phải đâu mẹ, con bé là con gái Tiểu Ý." Tiêu Ngọc Phương cầm tay Diệp.
"Con..

con gái Tiểu Ý?" Bà cụ sững sờ.

"Chuyện này là sao? Cháu gái..

cháu đến đây cho ta nhìn xem nào."
Diệp gật đầu: "Dạ." Sau đó cô bước tới gần bà cụ.

Bà cụ nắm lấy tay cô, bà đứng lên giơ đôi bàn tay già nua đang run lên của mình chạm vào gương mặt cô, vuốt từng đường nét vừa lẩm bẩm:
"Giống..

giống lắm."
"Tên cháu là gì?"
"Thanh Diệp ạ."
"Tên đẹp lắm.." Bà cụ như sực nhớ ra điều gì liền hỏi Tiêu Ngọc Phương: "Vậy Tiểu Ý.."
Tiêu Ngọc Phương thở dài.

"Mẹ, chuyện này dài lắm, hay để Vân Du dẫn Thanh Diệp đi tham quan Tiêu trạch rồi con sẽ kể cho mẹ nghe."
"Cũng được, Tiểu Du, bà giao em họ lại cho con đấy."

"Xin tuân lệnh!" Lâm Vân Du chào kiểu quân đội làm cho ba người bật cười rồi cô mới dẫn Thanh Diệp đi.
* * *
Lâm Vân Du kéo Triệu Thanh Diệp ra ngoài, cô thỏ thẻ: "Này Diệp Tử, em kể cho chị nghe về em đi."
Diệp cười cười, gương mặt cô không chút đổi sắc: "Chẳng có gì đâu chị, cũng bình thường thôi.

Ngoài việc hơi vất vả ra thì không còn gì khác."
"Đừng lừa chị.

Chị biết em đang nói dối." Lâm Vân Du nghiêm mặt, nhưng cô không gặng hỏi nhiều mà chỉ thở dài: "Thôi không sao, em không muốn kể cũng được.

Khi nào muốn thì kể cho chị nghe nhé."
"Vâng.." Diệp cúi đầu, tóc cô hơi rủ xuống che mất gương mặt.
"Nếu như đã không muốn nhắc tới, thì cứ việc giữ kín trong lòng.

Nhưng khi cần thì cứ dựa vào chị, nếu chị không giúp được thì còn có mẹ và bà ngoại." Lâm Vân Du ngước mắt lên, đôi mắt đen hiền hòa đầy sức sống phản chiếu lại bầu trời màu xanh: "Bởi vì bây giờ chúng ta chính là một gia đình, em hiểu không?"
"Vâng ạ."
"Ối trời, xem ai đến này." Một giọng nói chua ngoa chen vào.

"Thì ra là cô à, Lâm Vân Du? Lại còn dẫn theo ai về nhà giở trò quậy phá đây.."
Giọng nói đó bỗng ngưng bặt.


Diệp nương theo tiếng của người đó mà nhìn lên, kết quả nhìn thấy một cô gái thanh tú, tuổi có lẽ xấp xỉ Lâm Vân Du đang đứng khoanh tay dựa người lên tường tròn mắt nhìn cô.

Quần áo trên người vô cùng xa xỉ: Quần đùi ngắn, áo hở eo.

Trang điểm lại còn rất đậm, nổi bật là đôi môi sơn màu đỏ tươi và cặp mắt đánh phấn mắt màu tím nhạt, trông hơi dọa người một chút, làm át đi vẻ đẹp thanh tú của cô ta.
"Cô ta là ai? Cô dám tự tiện đưa người lạ tới đây sao?" Cô gái đó gắt gỏng.

Lâm Vân Du hiển nhiên cũng không chịu thua, cô đứng chống hông cãi lại.
"Người lạ cái gì? Nói thẳng ra thì cô mới là người lạ đấy, Hứa Viên Viên!" Nói xong Lâm Vân Du còn lườm cô ta một cái đầy khinh bỉ: "Ăn mặc thì chẳng ra gì cả, trang điểm cũng không biết mà cứ bày vẽ, học theo rồi làm tào lao thiên tướng ra, xấu xí khó nhìn chết đi được!"
"Cô nói ai xấu?" Hứa Viên Viên giận đến nổi mặt đỏ tía tai, cô ta chỉ trỏ vào mặt Lâm Vân Du: "Cô đừng quá đáng, vừa về nhà đã gây sự với tôi, lẽ nào cô không thể nhường nhịn tôi chút sao?"
"Ha! Nhường nhịn loại người như cô, như thế thì chỉ cần một ngày thôi người ta đã tức chết rồi.

Còn gây sự hả, rõ ràng là cô gây sự trước còn trách tôi?"
"Cô!" Hứa Viên Viên cứng họng, cô ta chĩa mũi dùi về phía Diệp: "Còn cô ta là ai? Không phải là con riêng của mẹ cô chứ? Chậc, giống cô thế này mà.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi