VIÊN ĐẠN TÌNH YÊU


Giờ người mà cô ta có thể tấn công, đồng thời cũng là mục tiêu duy nhất - đó chính là ông ngoại.

Nhưng hai người này cứ làm cô ta chậm trễ kế hoạch.
Đã thế lại thêm một con nhỏ tự nhận là cháu gái ruột của ông ngoại nữa chứ.

Con nhỏ họ Lâm với mẹ nó đang tính toán gì đây? Đã có chức danh tổng thống rồi còn ham hố gì nữa?
Tóm lại, không thể nào được.
Cô ta chỉ cần nắm chặt lấy ông ngoại trong lòng bàn tay thì sợ gì gia sản không thuộc về cô ta chứ? Dù sao thì ông ngoại mới là trụ cột gia đình này.
Nghĩ thế Hứa Viên Viên lại có thêm tự tin, cô ta hơi ưỡn người lên cao một chút, rồi thẳng lưng bước đi.

Nhưng mẹ cô ta nhanh chóng giữ tay cô ta lại, lắc đầu rồi kéo cô ta đi theo sau bà cụ.
"Mẹ nuôi, mẹ đã ăn sáng chưa ạ?" Người phụ nữ mỉm cười hiền hậu.

"Hôm nay con có mang theo một ít điểm tâm tự tay làm, mong mẹ sẽ nếm thử xem tay nghề con thế nào."

"Tôi ăn rồi." Thái độ của Tiêu lão phu nhân vẫn trước sau như một, không mặn không nhạt chút nào nữa.

"Mã Chiêu Thục, không cần cô phải nhọc lòng với tôi như thế.

Có thời gian rảnh rỗi thì hãy lo làm tròn bổn phận của con dâu đi, về nhà mà chăm sóc tốt cho chồng con, không lại làm xấu mặt Tiêu gia chúng tôi."
" Vâng, là con quá bất cẩn rồi ạ.

Nhưng hôm nay con đến là muốn thăm ba mẹ trước, vài ngày sau con phải về thành phố W rồi ạ." Mã Chiêu Thục vẫn mỉm cười từ tốn đáp lại.
"Phải đó bà ngoại, con..

vì thế con mới..

cố tình đến đây thăm bà." Hứa Viên Viên ấp úng, ngay lập tức bị bà cụ lườm một cái.

Mã Chiêu Thục bỗng dưng quát cô ta:
"Người lớn nói chuyện, ai cho phép con chen vào?"
"Mẹ..

con.." Hứa Viên Viên bất mãn gân cổ lên định cãi nhưng khi nhìn thấy Tiêu Ngọc Phương đang nhìn mình, cô ta lại không có dũng khí nữa, đành cúi đầu xuống bặm chặt môi tỏ vẻ uất ức.
Tiêu lão phu nhân nhìn Mã Chiêu Thục rồi nhìn Hứa Viên Viên, bà nói: "Thôi, con bé còn trẻ, nó làm sai thì nhắc nhở, về nhà đóng cửa dạy bảo, chứ làm ầm lên như cô thì còn ra thể thống gì?"
"Vâng, con xin lỗi ạ, con sẽ ghi nhớ lời mẹ dặn." Mã Chiêu Thục gật đầu.
Hứa Viên Viên im lặng một cách không tình nguyện nãy giờ cuối cùng cũng vớt được một cái phao cứu sinh.

Cô ta thấy Tiêu lão gia đang ngồi cách đó không xa, liền bước vội tới ôm lấy ông lão:
"Ông ơi, cháu tới rồi đây!"

"Viên Viên?" Tiêu lão gia ngạc nhiên nhìn Hứa Viên Viên, ông quay ra đằng sau thì thấy Tiêu lão phu nhân, Tiêu Ngọc Phương và Mã Chiêu Thục đã đến.

"A Phỉ, A Phương, A Thục, ba người đến rồi à? Mau ngồi đi."
"Vâng, thưa ba." Tiêu Ngọc Phương gật đầu dìu Tiêu lão phu nhân đến ngồi cạnh Tiêu lão gia.

Vân Du và Thanh Diệp ngồi đó liền đứng dậy.
"Bà ngoại ngồi đây đi ạ." Lâm Vân Du nhanh nhảu đẩy một cái ghế ra cho Tiêu lão phu nhân.
"Cháu tốt quá, A Du.

Bà cảm ơn nhé." Tiêu lão phu nhân mỉm cười, bà vỗ vỗ hai cái ghế rồi bảo: "A Du, Tiểu Diệp, hai đứa ngồi xuống đi."
Hứa Viên Viên với mẹ cô ta đứng một bên nhìn nhau, Tiêu lão gia ho một cái rồi bảo hai mẹ con họ ngồi xuống luôn.
"Cảm ơn ba."
"Cảm ơn ông ngoại."
"A Phỉ, bà lại nữa rồi." Tiêu lão gia buồn buồn nhìn Tiêu lão phu nhân.

"Tôi không cần bà phải này nọ với chúng nó, nhưng tôi hy vọng bà có thể tỏ thái độ tốt hơn một chút với chúng nó, được chứ?"
Tiêu lão phu nhân quét mắt nhìn Hứa Viên Viên cùng Mã Chiêu Thục rồi nói với Tiêu lão gia: "Không thể.


Đó là thái độ tốt nhất mà tôi có thể dành cho chúng nó rồi."
Đoạn bà quay sang Thanh Diệp, đưa bàn tay bà vuốt gương mặt cô rồi chầm chậm bảo Tiêu lão gia: "Ông xem, tôi ngồi đây nãy giờ còn chưa thấy ông hỏi thăm cháu ruột ông một câu nào mà còn có hơi sức lo cho cháu gái nuôi."
Vẻ mặt Tiêu lão gia liền trở nên không tốt, ông có vẻ hơi khó xử nhìn qua hai mẹ con Mã Chiêu Thục đang cúi đầu rồi mới lặng lẽ nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Triệu Thanh Diệp.
Đột nhiên Tiêu lão phu nhân nói với mọi người rằng: "Tiểu Diệp, có muốn theo họ mẹ con không?"
Lâm Vân Du thích thú cười híp cả mắt: "Được theo họ mẹ sao? Sướng quá, bà ngoại, con cũng muốn!"
Tiêu Ngọc Phương vỗ lên bàn tay của con gái mình một cái, ý nói giữ yên lặng.

Lâm Vân Du chỉ lè lưỡi sờ sờ đầu rồi không nói gì thêm nữa.
Tiêu lão gia cũng có mấy phần ngạc nhiên, nhưng ông xoay xoay cái nhẫn bằng bạch ngọc tinh xảo trên ngón tay đăm chiêu suy nghĩ.
Mã Chiêu Thục vẻ mặt bình tĩnh nhưng nội tâm dậy sóng.

Lão phu nhân muốn cho con bé này theo họ Tiêu là có ý gì, chẳng lẽ bà ta còn không rõ sao? Lão hồ ly này chính là muốn mượn tay con bé này để ngăn cản con gái bà ta thừa kế của cải nhà họ Tiêu.
Trong vô thức Mã Chiêu Thục bấm bấm đầu ngón trỏ vào móng tay cái, phải làm thế nào đây giờ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi