VIÊN ĐẠN TÌNH YÊU


Trần Hạo rời khỏi phòng làm việc, anh lấy chiếc áo khoác ở trên ghế làm việc sau đó đóng sầm cửa lại.

Thư kí Trình giật cả mình, ôi, tổng tài nhà mình lại bực dọc vì chuyện gì rồi.
Tám phần là liên quan tới Triệu tiểu thư, Trình Nam chắc chắn thế.

Dạo này sếp hơi bất thường, tất cả là nhờ có Triệu tiểu thư.
Có lẽ tương lai không xa anh không cần gọi cô ấy là tiểu thư nữa, mà nên gọi là tổng tài phu nhân rồi.
* * *
Lái xe về tới nhà, Trần Hạo bực bội ném áo khoác lên sofa rồi lấy một lon bia trong tủ lạnh ở dưới bếp lên phòng khách.

Ôi bực bội quá.
Rảnh rỗi ngồi uống bia như thế này không bằng đi tiếp cận ông bà của cô ấy còn hơn, Trần Hạo nghĩ thầm.

Nghĩ gì làm nấy, anh liền gọi cho thư kí Trình ngay.
"Alo sếp ạ?"
"Lên kế hoạch cho tôi.


Tôi muốn đi công tác ở thủ đô, cậu sắp xếp ngay đi."
"Thủ đô cơ ạ?" Trình Nam khó hiểu.

Mới có một buổi sáng thôi mà, tổng tài đại nhân, anh định làm gì vậy chứ?
"Có vấn đề gì sao? Có cũng mặc kệ, tôi phải đi công tác ở thủ đô.

Cậu làm thế nào kệ cậu, miễn là ngay trong chiều nay tôi có thể đi thủ đô." Trần Hạo nói nhanh rồi uống một hớp bia.

Sao trước giờ anh lại không thấy thư kí Trình chậm hiểu đến thế nhỉ?
"Vâng, em hiểu rồi thưa sếp.

Em cúp máy đây." Trình Nam cúp điện thoại bàn, vừa lúc đó cô trưởng phòng nhân sự đến.
"Tổng tài vừa mới đi rồi.

Trưởng phòng Quách có chuyện gì sao? Cứ giao lại cho tôi, tôi sẽ gửi qua cho tổng tài ngay." Trình Nam vẫn không rời mắt khỏi máy tính, tay phải anh lăn lăn trên con lăn của chuột để tìm vé máy bay.

Anh phải đặt vé máy bay đã, rồi sau đó xem xét tình hình và dặn dò công ti nhánh bên đó đón tiếp tổng tài đại nhân cho tốt, nếu không..

hậu quả khó lường.
"Hôm nay tổng tài có chuyện gì sao?" Trưởng phòng Quách ngạc nhiên.
"Không biết nữa, hình như tổng tài nhà chúng ta..

Đang yêu đấy." Trình Nam thở dài.
"Trời ạ, ngay cả tổng tài mà cũng yêu rồi?" Trưởng phòng Quách ỉu xìu.

"Mẹ nó chứ, sao cái thế giới này lại bất công với tôi như vậy? Ngay cả tổng tài đại nhân mà tôi từng nghĩ sẽ ế suốt kiếp cũng đang yêu rồi thì tôi thật đúng là bất hạnh mà."
"Hahaha..

Này trưởng phòng Quách, cô đang ế, trùng hợp là tôi cũng thế; hay hai người chúng ta cũng thành một đôi nhể?" Trình Nam bắt đầu ngả ngớn.
"Tùy thôi, nhưng anh có chắc không đấy?" Trưởng phòng Quách cũng cười đùa: "Phải chắc chắn nhé, chứ không đến khi tôi mang giấy đăng kí kết hôn tới anh mà chạy mất thì đừng có trách tôi nhé."
"Đương nhiên rồi!" Trình Nam bật cười.


"Thôi không đùa nữa, cô gửi tài liệu qua cho tôi đi để tôi còn làm việc khác."
"Đây." Trưởng phòng Quách tranh thủ ngó sang máy tính Trình Nam, cô thốt lên: "Ý, thư kí Trình, anh định đi thủ đô à?"
"Không có, là tổng tài muốn đi đấy." Trình Nam nhìn sơ qua rồi sắp xếp lại đống tài liệu, anh xé một tờ giấy nhớ dán lên tập tài liệu mới kia rồi bỏ vào hộc bàn khóa lại.

"Chỉ có báo cáo thôi à?"
"Ừm, chẳng còn gì nữa." Trưởng phòng Quách lắc đầu.

"Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn đi, tôi thấy ở gần đây có một nhà hàng mới mở, hay chúng ta tới đó ăn nhỉ?"
"Ừm, giờ cũng tới giờ tan tầm rồi, đi thôi."
* * *
Thủ đô, Tiêu trạch.
Chiều tới, Triệu Thanh Diệp, không, giờ phải gọi là Tiêu Thanh Diệp đang bị Lâm Vân Du kéo ra giữa phố.

Hết cửa hàng này tới cửa hàng kia, shop này tới shop kia mà Lâm Vân Du vẫn chưa tìm được thứ đồ cô ấy vừa ý.
"Tiểu Diệp, em thấy cái này thế nào?" Lâm Vân Du huơ huơ một cái váy đen ngắn tới nửa đùi rồi so đi so lại ướm đi ướm lại trên người Tiêu Thanh Diệp.
"Em..

thấy cũng được.." Tiêu Thanh Diệp cười cười cho qua.
Lâm Vân Du chau mày: "Sao cái nào em cũng bảo em thấy cũng được thế hả? Nếu như cái nào cũng được thật thì chị mua về hết nhé! Không cho em chọn nữa! Bây giờ để chị chọn cho em!"
Nói xong cô nhét thẳng cái váy ngắn trên tay vào tay Tiêu Thanh Diệp, còn thêm một cái áo sơ mi rồi đẩy cô ấy vào buồng thay đồ: "Thay ngay lập tức cho chị!"
" Hơ.." Tiêu Thanh Diệp nhìn bộ quần áo trên tay.


Hình như cái tình huống này hơi bị quen nha?
Bỗng dưng gương mặt Trần Hạo xuất hiện trong đầu Tiêu Thanh Diệp.

Phải rồi, chính là tên đáng ghét đó!
Giờ thì phải làm sao đây..

Cô ỉu xìu nhìn bộ đồ trên tay.

Đành phải thay vậy.
Lâm Vân Du ở ngoài khoanh hai tay lại, tay trái cô bấm lần lượt từng ngón tay từ ngón trỏ đến ngón út thể hiện sự hồi hộp mong chờ.

Không biết Tiểu Diệp mặc bộ đó sẽ như thế nào nhỉ?
À, hay mình tranh thủ lựa thêm mấy bộ nữa?
Nhất định phải là váy! Từ lúc gặp em ấy tới giờ mình toàn thấy em ấy mặc mỗi quần bò, đúng là chán ngắt!
Phải thay đổi phong cách! Thục nữ mode, on!
Nụ cười nham hiểm xuất hiện trên mặt Lâm Vân Du chỉ trong 3 giây...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi