VIÊN ĐẠN TÌNH YÊU


"Thắc mắc nhiệm vụ của tôi là gì sao?" Amon chậm rãi hỏi.
Diệp lại chần chừ, cô lắc nhẹ đầu.

Có những việc không nên biết thì tốt hơn.
Amon cười như không cười nhìn cô: "Nhiều lúc tôi thật sự ghét cái tính này của em lắm đấy.

Thật sự không thắc mắc sao?"
Diệp lắc đầu, cô cất tiếng: "Thật sự không cần, ngài có thể nói cho tôi biết ngài cần tôi làm gì, tôi sẽ lập tức đi làm.

Chúng ta vẫn ở thủ đô chứ?"
Amon bật ra tiếng cười trầm thấp: "Vậy nếu tôi bảo em tiêu diệt Tiêu gia thì sao? Cả tên tiểu tử họ Trần đang theo đuổi em nữa? Chúng ta đang ở thủ đô đấy, em mau đi đi, tôi chờ tin tốt về."
Đồng tử Tiêu Thanh Diệp co lại.

Cô không thể nào tin được.
"Ngài..

nói đùa sao?"
Amon không trả lời, chỉ dùng đôi mắt như chứa lại như không chứa ý cười đó nhìn cô.


Thanh Diệp ngầm suy đoán trong đầu.

Lẽ nào là thật? Nhưng tại sao lại phải làm thế?
Tiêu Thanh Diệp bàng hoàng, cô ngồi trầm tư.

Amon rốt cuộc có khúc mắc gì với Tiêu gia với Trần Hạo chứu?
Đúng lúc này Amon lại nói một câu làm cô hết sức bất ngờ.
"A Hy, tên thật của tôi là Trần Dực."
Trần Dực? Tiêu Thanh Diệp ngước mặt lên, chờ đợi câu tiếp theo của Amon.

Một thứ gì đó xuất hiện trong đầu cô, rất phức tạp..

hơn nữa, cô không mong suy nghĩ này là thật.
"Tôi, chính là anh trai cùng cha khác mẹ với Trần Hạo đó." Amon cười lên, nhưng trong mắt hắn lúc này chẳng có lấy một chút gì là vui vẻ cả, mà lại tràn ngập sự lạnh lẽo đến thấu xương.
Tiêu Thanh Diệp thầm giật mình.

Giờ thì cô mới nhận ra, gương mặt này của Amon và gương mặt của Trần Hạo, quả thật có vài nét tương đồng.

Hẳn là Amon giống mẹ hơn nên cô mới không nhận ra điểm này..
Nhưng như vậy thì liên quan gì đến Tiêu gia?
"Nhìn vẻ mặt của em hẳn là muốn biết việc tôi là anh em cùng cha khác mẹ với cậu ta có gì liên quan tới Tiêu gia đúng không? Lắng nghe câu chuyện của tôi đi, biết đâu nó lại là thông tin hữu ích." Amon trêu chọc Tiêu Thanh Diệp, nhưng vẻ mặt đã nghiêm hơn, giọng nói cũng cứng hơn.
"Nhà mẹ đẻ của tôi là Phạm gia.

Thời ấy Phạm gia cũng là một đại gia tộc, mẹ tôi là một trong những đệ nhất danh viện thời ấy.

Rồi mẹ gặp được ông ta."
Ông ta ở đây, chính là cha của Trần Hạo à? Tiêu Thanh Diệp thầm đoán.

Mà ông ta, cũng chính là cha của Amon còn gì.
Amon vẫn bồi hồi tiếp tục câu chuyện.
"Mẹ tôi yêu thắm thiết ông ta, nhưng kết quả là gì? Một trong những đệ nhất danh viện nhưng lại mang thai lúc còn chưa lấy chồng, thử hỏi còn mặt mũi nào về nhà? Mẹ tôi đành trốn đi, lén lút sinh ra tôi."
"Sau khi Phạm gia phát hiện ra chuyện đã quá muộn, nhưng vào lúc đó Phạm gia cực kì loạn.


Nhân cơ hội Phạm gia đang cực loạn, Tiêu gia hợp tác với Trần gia, dồn gia tộc của tôi vào con đường diệt vong.

Cả một gia tộc, chỉ một mình tôi trốn thoát."
"A Hy, em và tôi, rất giống nhau nhưng lại rất khác nhau."
Tiêu Thanh Diệp cụp mắt.

Rốt cuộc cô cũng hiểu được hắn và cô giống nhau chỗ nào.
Đều là những đứa bé sống trong hận thù, được thù hận nuôi lớn, nhưng hắn và cô lại là kẻ địch của nhau.
Lại còn oan trái thay, hắn lại là người cưu mang cô.
"A Hy, nếu như bây giờ tôi nói muốn mạng của em, em có thể cho tôi không?"
Tiêu Thanh Diệp hơi căng thẳng.

Cô hít sâu một hơi, giọng nói kiên định: "Có thể."
Ánh mắt Amon hơi lóe lên.

Nhưng hắn chưa kịp nói gì thì Diệp đã nói tiếp phần còn lại.
"Nhưng phải dùng sự an toàn của Trần gia và Tiêu gia để đổi."
* * *
Trần Hạo vào phòng nhìn lướt qua màn hình các video được ghi lại từ các camera, chợt tầm mắt anh dừng lại ở một màn hình.
Bước nhanh tới đó, anh nhanh chóng nhận ra đoạn video có vấn đề.
Ban đầu nhìn thấy một người lao công tới, sau đó lúc người đó đi ra có đẩy thêm một cái xe, hơn nữa camera còn bị nhiễu.
Người đó đi rất lâu, không thấy quay lại.

Nhìn thời gian trên góc phải màn hình, Trần Hạo rút điện thoại ra.

Anh không chần chừ nữa, đã đến lúc sử dụng lực lượng của mình rồi.
Hẳn là người đó còn ở trong thành phố này.
* * *
Sau khi gọi điện thoại cho Cục và phái người đi tìm, Trần Hạo ngồi trước màn hình máy tính xem đi xem lại đoạn video rồi ngồi suy nghĩ.
Người này cao khoảng 1m85 trở lên, là nam giới.
Phản xạ của Diệp tốt như vậy, làm sao có thể để người ta bắt chứ? Vì thế hắn ta chính là người quen của cô ấy, lại còn có thân thủ tốt.
Bất giác Trần Hạo nhớ đến hòn đá cản đường Thiệu Anh Vũ - Alan.
Lẽ nào là anh ta?
Nhưng anh ta đưa cô ấy đi đâu?
Chỉ trong nháy mắt, một suy nghĩ xẹt qua đầu Trần Hạo.

Lẽ nào hắn ta..

thủ lĩnh của cô ấy đã tới đây?
Chà, vậy thì nghiêm trọng rồi đây..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi