VIỄN KHÊ

“Ông nội Khôn, Ông nội Hành, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Hướng bọn nhỏ phất phất tay, nhìn bọn nhỏ bước vào cổng khu biệt thự, Ông Triển và ông Kiều được trò chuyện với bọn nhỏ cả một buổi chiều, tâm tình lại càng thêm phức tạp hơn. Bọn họ không nghĩ tới, chuyện mình trải qua đánh giặc thế nhưng có thể gây cho bọn nhỏ hứng thú lớn như thế, hay là nói thiên tính của các bé trai sẽ cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này? Cũng không biết nên vui hay là nên càng thêm bi thương, hai ông cụ trong ngày đầu tiên bọn nhỏ khai giảng, ngoài ý muốn gặp được bọn nhỏ, hơn nữa quan hệ với bọn nhỏ đang có xu hướng phát triển đi lên.

Ông Kiều goi điện cho Kiều Thiệu Bắc, nói bọn nhỏ đã về nhà, rồi ông mới luyến tiếc bảo tài xế lái xe về nhà. Bọn họ cần phải suy nghĩ lý do để mỗi khi bọn nhỏ tan học được xuất hiện trước mặt bọn nhỏ, hy vọng mọi chuyện sẽ phát triển thuận lợi theo như nhữrng gì Cố Khê đã nói.

Cúp điện thoại, Kiều Thiệu Bắc báo cho hai người vẫn đang chờ tin tức biết: “Dương Dương và Nhạc Nhạc đã về, ba anh và chú Triển đưa bọn nó đến cổng khu biệt thự, bọn họ sắp về tới nhà rồi.”

Cố Khê vừa nghe thế, liền thỡ phào một hơi nhẹ nhõm, xem ra bốn ông cháu ở chung rất tốt. Cậu nhắc nhở: “Các anh khoang đi xuống đã, chờ bọn nhỏ vào nhà rồi đi xuống. Chuyện có khởi đầu rất tốt, em nghĩ không cần bao lâu nữa là có thể nói cho Dương Dương và Nhạc Nhạc biết tình hình thực tế .”

Bất quá sắc mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không vì chuyện này mà thoải mái hơn, Triển Tô Nam nói: “Tiểu Hà, chuyện bọn nhỏ thì cứ giao cho ông cụ tự mình xử lý đi, hiện tại điều em cần chú ý nhất chính là thân thể của mình.”

Cố Khê gật gật đầu: “Em sẽ chú ý. Hôm nay em đã cảm thấy tốt hơn một chút.”

“Thật không? Không cho phép gạt bọn anh.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sợ nhất chính là Cố Khê giấu bọn họ, không chịu nói ra tình huống thật sự.

Cố Khê cười cười: “Thật sự, hôm nay thắt lưng không còn quá đau nữa. Em nghĩ có lẽ vài ngày nữa là tốt thôi.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vẫn không an tâm, tết năm ngoái Cố Khê bị bệnh gần một tháng, tết năm nay Cố Khê lại tiếp tục bị bệnh, đều là do bọn họ hại người này thân thể không tốt. Cố Khê cầm tay hai người, không để cho bọn họ tự trách. Có người gõ cửa phòng, Triển Tô Nam đi mở cửa, ngoài cửa chính là Từ Mạn Mạn.

“Chú Triển, canh gà của chú út đã nấu xong.”

Từ Mạn Mạn bưng canh gà tới. Triển Tô Nam né người qua, Từ Mạn Mạn bước vào, đặt canh gà vừa nấu xong lên trên đệm ly ở tủ đầu giường. Hiện tại Từ Mạn Mạn và Trang Phi Phi đều ở biệt thự. Thân thể Cố Khê không tốt, toàn bộ tinh lực của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều đặt hết ở trên người cậu, có Từ Mạn Mạn và Trang Phi Phi ở đây, bọn họ cũng không cần quá để ý tới người già và trẻ nhỏ.

Chú út bị bệnh, Từ Mạn Mạn cũng cực kỳ lo lắng và đau lòng, thấy sắc mặt chú út vẫn tái nhợt không có chút máu, mũi của Từ Mạn Mạn liền chua chua.

“Mạn Mạn, Dương Dương và Nhạc Nhạc về chưa?” Cố Khê làm bộ hỏi.

“Chưa ạ.”

Từ Mạn Mạn đứng ở một bên, nhìn chú Triển và chú Kiều đút chú út uống canh gà, một màn này cô xem qua rất nhiều lần, thế nhưng mỗi lần xem cô đều nhịn không được mà cảm thấy rất cảm động, cũng nhịn không được mà nghĩ – nếu chú Triển và chú Kiều có thể tìm được chú út sớm một chút, thì có lẽ thân thể của chú út sẽ không kém đến thế này.

Mới uống được vài hớp canh gà, cửa phòng ngủ mở rộng truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ: “Ba, tụi con đã về.”

“Dương Dương và Nhạc Nhạc đã về rồi à.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thật vui nhìn về phía con trai.

Dương Dương và Nhạc Nhạc đi tới, đồng thời hỏi: “Ba ba, hôm nay ba ba khá hơn chút nào không?”

“Tốt hơn nhiều.” Không hỏi tại sao bọn nhỏ về trễ như thế, Cố Khê nói: “Đói bụng chưa, đi với chị xuống nhà ăn cơm đi.”

“Tụi con không đói.” Dương Dương và Nhạc Nhạc nằm úp sấp lên mép giường, nhìn nhìn ba Triển và ba Kiều mấy lần, trong mắt rõ ràng là hưng phấn muốn chia xẻ bí mật với hai ba.

Cố Khê hiểu được mà cười cười ở trong lòng. Ăn canh xong, Cố Khê nói: “Các anh xuống nhà ăn cơm đi, em ngủ một chút.”

“Mệt sao?” Kiều Thiệu Bắc lấy ly nước qua cho Cố Khê súc miệng.

Súc miệng xong, Cố Khê nói: “Cũng không phải buồn ngủ, chỉ muốn năm nghỉ một lát, các anh đi ăn cơm đi.”

Kiều Thiệu Bắc nhìn nhìn con trai, nói: “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm, em mệt thì ngủ đi.”

“Dạ.”

Cố Khê nằm xuống, sau khi Kiều Thiệu Bắc đắp chăn cho cậu, cậu nhắm mắt lại, bộ dáng tựa hồ mệt chết đi. Dương Dương và Nhạc Nhạc đứng dậy, đi tới một bên, ý muốn dắt tay ba Triển và ba Kiều. Bưng bát không, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dẫn con trai và Từ Mạn Mạn đi ra ngoài. Sau khi cửa phòng ngủ đóng lại, Cố Khê liền mở mắt ra, trong mắt chứa đầy xúc động.

Cơm tối, Dương Dương và Nhạc Nhạc ăn không được yên lòng. Hai đứa đã ăn vặt cùng uống một bụng đồ uống lúc xế chiều, nên căn bản là không đói. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thì tựa như rất đói, ăn vô cùng nhanh. Cơm nước xong, hai người nói muốn tới phòng sách xử lý công việc một chút, liền lên lầu. Chân trước hai ba vừa đi, chân sau Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng quẹt miệng chạy theo. Từ Mạn Mạn và Trang Phi Phi ở lại từ từ ăn cơm với ông bà, chẳng qua vì Cố Khê sinh bệnh, nên bọn họ cũng không thiết tha chuyện ăn uống.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vừa bước vào phòng sách, đã có người gõ cửa. Hai người nhìn nhau cười cười, Triển Tô Nam mở cửa.

“Ba, hai ba bận sao?”

“Có chuyện gì?”

Triển Tô Nam để cho hai đứa nhỏ bước vào.

“Ba, chúng ta có chuyện muốn nói với hai người.” Nhạc Nhạc khẩn cấp, Dương Dương cũng gật mạnh đầu.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mỗi người cầm một tách trà, bước tới ghế sofa, ngồi xuống, rồi vỗ vỗ chân mình: “Đến đây đi, ba ba không bận, có đủ thời gian nghe các con nói.”

Hai anh em chạy tới. Chuyện của cụ ông ngay cả ba ba cũng không biết đâu, bọn nó chỉ chia xẻ bí mật nhỏ này với ba Triển và ba Kiều của bọn nó.

Không biết có phải vì con trai và ông cụ bất ngờ gặp mặt rất thuận lợi, khiến cho Cố Khê yên tâm, mà sau ngày đó, thân thể của Cố Khê bắt đầu chuyển tốt rất rõ ràng, tuy thắt lưng vẫn còn cảm giác nặng nề và không thoải mái, nhưng đi đứng không còn lập tức sẽ bị đau nữa. Cũng từ sau ngày đó, buổi chiều tan học Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng thường xuyên không lập tức về nhà hoặc tới quán sủi cảo hỗ trợ, mà sẽ cùng với hai cụ ông bọn họ vừa mới quen tới một quán nào đó gần trường học để ăn vặt hay uống gì đó, rồi cũng nhau trò chuyện. Ông cháu bốn người cái gì cũng có thể nói, từ nam đến bắc, từ bầu trời đến mặt đất.

Dương Dương và Nhạc Nhạc càng ngày càng sùng bái hai cụ ông, cảm thấy bọn họ thật sự quá lợi hại, tựa hồ so với ba Triển và ba Kiều còn lợi hại hơn, cụ ông đã đánh giặc a. Hai đứa nhỏ thích nghe nhất là chuyện cụ ông đã ở trên chiến trường, mỗi lần nghe nhiệt huyết hai đứa đều sôi trào, về đến nhà còn tìm phim chiến tranh để xem.

Đối với tình huống gặp nhau giữa ông cụ và hai đứa nhỏ, mỗi ngày Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều có thể nghe được tin tức mới nhất từ bọn nhỏ và ông cụ bên kia. Bọn họ thật vui vì bọn nhỏ thích ông cụ, nhưng bọn họ lại có chút lo lắng – không biết sau khi bọn nhỏ biết được chân tướng sẽ có phản ứng gì. Mà hai đứa nhỏ chẳng hay biết gì, thì mỗi ngày lại có một chuyện làm cho bọn nó chờ mong, đó là nói chuyện phiếm với cụ ông. Tuy không phải mỗi ngày cụ ông đều đến, nhưng gần như là cách một ngày sẽ đến một lần, bọn nó chưa bao giờ nghĩ tới lại có một ngày bọn nó sẽ trở thành bạn với hai cụ ông.

Đương nhiên ông Triển và ông Kiều đều muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy cháu nội, thế nhưng bọn họ phải ở nhà tiêu tốn tâm tư “soạn bài”. Mỗi ngày tán gẫu cái gì với cháu nội, kể chuyện xưa gì để cháu nội thích nghe, hai ông cụ phải vắt hết óc ghi chép lại những pha đánh giặc mà mình đã trải qua không biết bao nhiều lần của vài chục năm trước.

Mỗi ngày Dương Dương và Nhạc Nhạc về đến nhà đều muốn chia xẻ bí mật nhỏ của bọn nó với ba Triển và ba Kiều. Hai đứa sẽ kể cho hai ba nghe bọn nó đã cùng cụ ông trò chuyện cái gì, cụ ông nói chuyện gì thú vị hoặc là những chuyện xưa rất nóng bỏng và kích thích. Mà sau khi hai đứa nhỏ biết hai cụ ông còn có kinh doanh buôn bán, thì sự sùng bái đối với cụ ông lại bay lên một tầng cao mới, bọn họ thích nhất là điểm này a!

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dằn sự lo lắng xuống đáy lòng một cách hoàn mỹ, mỗi ngày đều rất hưng trí mà nghe con trai báo cáo lại tình huống ‘kết giao’ ngày hôm nay của bọn nó. Hai đứa nhỏ và hai cụ ông cực kỳ hợp ý, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thường thường sẽ nghĩ rằng – nếu không phải cha làm sai, chuyện bọn trẻ nhận thức ông nội căn bản không tồn tại vấn đề gì.

Thắt lưng của Cố Khê đã tốt lên một ít, nhưng vẫn phải đặc biệt chú ý. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không tới công ty, nếu công ty có chuyện gì quan trọng cần bọn họ tham dự thì bọn họ mới đi. Cố Khê bị nghiêm khắc cấm không được tới quán sủi cảo, vì thế sủi cảo đặc biệt không biết bao giờ mới lại được xuất hiện ở trên menu của quán sủi cảo. Ngẫm lại chuyện này sẽ ảnh hưởng đến kinh doanh, nên Cố Khê liền bảo Đại Thuận vào mỗi xế trưa tới biệt thự để cậu chỉ dạy thêm. Cố Khê đem hết tài nấu nướng của mình truyền lại hết cho Đại Thuận, rồi để cho hắn chỉ dạy lại cho những người khác trong quán sủi cảo, như vậy cho dù sau này cậu không có biện pháp làm nhân sủi cảo, thì bọn Đại Thuận cũng có thể làm ra sủi cảo khiến cho khách hàng càng vừa lòng.

Thắt lưng tốt hơn một ít, Cố Khê khôi phục lại chương trình học với Angela vào buổi sáng. Bụng Angela và cậu vẫn chưa có tin tức gì. Từ ngày đó kiểm tra xong, Cố Khê cũng không kiểm tra lại nữa. Hai người kia vì chuyện lần này cậu đau thắt lưng mà đã thật lâu không chạm vào cậu, nếu khi đó kiểm tra không có thì bây giờ càng không thể có. Cố Khê cố để cho mình bình ổn tâm trí, thắt lưng của cậu khỏe lên thì mới có thể có cơ hội sinh đứa nhỏ với Triển Tô Nam.

So sánh với Cố Khê cố gắng bình tĩnh, thì Angela lộ rõ lo lắng rất nhiều. Cậu không giống Cố Khê, thân thể cậu thực khỏe mạnh, chuyện phòng the với Rex cũng rất thường xuyên, nhưng vẫn mãi chưa có tin tức, Angela hoài nghi có phải mình không thể có đứa nhỏ nữa không. Cố Khê trái lại an ủi Angela, người như bọn họ vậy có được đứa nhỏ vốn là ông trời ban ân, vội vã không được. Chuyện trò với Cố Khê vài lần, Angela cũng thả lỏng tâm tính, mặc kệ thế nào thì cậu cũng đã có Tom và Thomas.

Không thể tự mình bắt mạch cho Cố Khê, từ việc mô tả của Cố Khê đối với đau thắt lưng của mình cùng với tình huống cậu đã hỏi từ Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, Angela đề nghị Cố Khê hãy lấy việc tu dưỡng là chính, uống thuốc bổ là phụ. Thuốc có ba phần độc, nhất là Cố Khê đã bệnh tật mỏi mệt nhiều năm, ngược lại hiệu quả uống thuốc sẽ không lớn, không bằng dùng thức ăn để điều trị, ngoài ra cần rèn luyện thích hợp, như vậy sẽ đạt được hiệu quả nhiều hơn.

Mỗi ngày Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều kiên trì cho chườm nóng và massage cho Cố Khê, mỗi lần được hai người massage, Cố Khê đều có thể đi vào giấc ngủ rất nhanh, hơn nữa ngủ thật sự sâu, ngủ thẳng đến 8 giờ sáng hôm sau mới tỉnh. Thức ăn của Cố Khê tách biệt với những người khác, vì thế mỗi ngày Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều tự mình xuống bếp nấu thức ăn bồi bổ thích hợp cho Cố Khê, nếu hai người có việc đột xuất, bọn họ sẽ phân phó cho người hầu trong nhà nấu riêng cho Cố Khê. Tới đầu tháng 3, sắc mặt Cố Khê đã không còn tái nhợt như hồi tết nữa, tuy vẫn chưa có sắc đỏ, nhưng ít nhất cũng không làm cho người ta quá lo lắng.

Dương Dương và Nhạc Nhạc bắt đầu không trở về nhà ăn cơm buổi tối. Hai đứa “hẹn hò” với hai cụ ông đã không giới hạn ở quán mì gần trường học nữa. Lần đầu tiên đến nhà ông nội Triển, tiếng than sợ hãi của hai đứa nhỏ kéo dài ước chừng 10 phút. Bọn nó nghĩ rằng biệt thự của ba ba đã rất lớn, nào ngờ còn có cái lớn hơn cái đó nữa, hơn nữa tòa biệt thự lớn này còn chiếm nguyên một đỉnh núi! Không chỉ có phòng ở rộng lớn, mà sân vườn cũng to. Thậm chí còn có cả sân tennis, sân bóng rỗ, còn bể bơi thì có tới 3 cái thiệt lớn!

Dương Dương và Nhạc Nhạc lau lau mồ hôi lạnh trên trán, mua một tòa biệt thự lớn như vậy phải xài hết bao nhiêu tiền a, khi nào thì bọn nó mới có thể mua cho ba ba một tòa biệt thự lớn như vậy a? Hai đứa nhỏ sau khi ể oải liền bật người tỉnh lại, không sao, bọn nó sẽ cố gắng, nếu cố gắng mà vẫn không đạt được thì bọn nó cũng không có gì tiếc nuối, nhưng nếu không cố gắng thì ngay cả nhà nhỏ bọn nó cũng đều không thể mua. Tầm mắt của hai đứa nhỏ nháy mắt đề cao N cấp bậc, từ muốn mua nhà ở trong khu cao cấp cho ba ba trực tiếp vọt tới biệt thự chiếm nguyên ngọn núi như thế này.

Ông Triển và ông Kiều lấy bàn cờ vua tới, hai đứa nhỏ thường xuyên chơi cờ vua với ông nội liền buông cặp sách xuống, cuốn tay áo lên. Ba ba đã cho phép đêm nay bọn nó có thể ở lại chỗ của cụ ông ăn cơm, tối muộn mới về nhà, bọn nó có thể vui vẻ chơi cờ với cụ ông. Tuy phòng ở và sân vườn của nơi này rất lớn rất lớn, nhưng chỉ có mỗi hai cụ ông, hai đứa nhỏ không khỏi có chút đau lòng. Hơn nữa hai đứa cũng nhớ đến gần đây bọn nó rất ít ở cùng ông bà, nên quyết định đêm nay trở về sẽ rửa chân cho ông bà.

Lần đầu tiên trong tòa biệt thự lớn này có tiếng cười của trẻ nhỏ, ngắn ngủi chưa đến một tháng, ông Triển và ông Kiều như trẻ lui 10 tuổi. Cho dù buổi tối bọn họ thường thường sẽ vì sầu lo nào đó mà mất ngủ, thì đến ban ngày được nhìn thấy hai đứa cháu nội sẽ khiến bọn họ không biết mệt mỏi là gì. Sau khi “tiếp xúc thân mật” với cháu nội, bọn họ tự rút ra kết luận – cháu nội của mình rất hiếu thuận, rất chững chạt và thông minh. Cố Khê không bởi vì nghèo khó cùng gian nan mà lơ là việc giáo dục bọn nhỏ, cậu dạy bảo bọn nhỏ rất tốt, rất tốt.

Chơi cờ vua hơn 2 giờ, Dương Dương và Nhạc Nhạc lại cùng ông nội Khôn và ông nội Hành ăn cơm tối, sau đó bọn nó cũng nên về nhà. Kiên quyết không để hai cụ ông tự mình đưa bọn nó về, hai đứa nhỏ ngồi trên xe hướng cụ ông phất phất tay tạm biệt. Xe rời khỏi cổng lớn, nụ cười trên mặt Triển Khôn liền biến mất, còn Kiều Tác Hành thì thở dài than ngắn.

“Tác Hành, tôi có một ý tưởng, không biết anh có đồng ý hay không.”

“Cậu nói đi.”

“Dương Dương và Nhạc Nhạc đã lớn như thế, chúng ta chưa có ngày nào quan tâm chăm sóc cùng cưng chiều bọn nó, còn hại bọn nó chịu nhiều cay đắng mà lẽ ra bọn nó căn bản không nên chịu. Tôi nghĩ … cho dù sau này bọn nhỏ nhận thức chúng ta, chúng ta cũng đừng đổi họ của bọn nó. Cứ để  bọn nó mang họ Cố đi. Chúng ta không có tư cách yêu cầu bọn nhỏ nhận tổ quy tông.”

Kiều Tác Hành nhíu chặt mi tâm, qua một lát, ông gật gật đầu: “Cậu nói rất đúng, chúng ta không có tư cách yêu cầu bọn nhỏ nhận tổ quy tông. Kỳ thật chỉ cần Dương Dương và Nhạc Nhạc có thể gọi tôi một tiếng ông nội, có thể tha thứ cho tôi đã từng làm chuyện xấu với ba ba của bọn nó, thì tôi đã có thể an tâm nhắm mắt.”

“Tôi cũng vậy a.”

Đã không còn nhìn thấy hai đứa bé nữa, hai ông cụ nâng đỡ lẫn nhau quay vào nhà. Mỗi ngày, sau khi bọn nhỏ rời đi, bi thương trong lòng bọn họ sẽ dâng trào lên, bi thương đó là sự áy náy của bọn họ đối với hai đứa nhỏ.

.

Đứng ở bên cửa sổ, nhìn chiếc xe hơi dừng lại trước cổng biệt thự, nhìn hai đứa con trai của mình bước từ trên xe hơi xuống, xe hơi rời đi, con trai mở công bước vào, trên mặt cậu là nụ cười vui sướng. Thời gian ngắn gần đây, mỗi ngày khi bọn nhỏ trở về, tâm tình đều đặc biệt rất tốt. Cố Khê biết đó là do cái gì, mặc dù con trai chưa từng nói qua với cậu câu nào. Cố Khê đang đợi, đợi đến lúc con trai muốn mở miệng với cậu. Sở dĩ con trai còn chưa nói cho cậu biết, nguyên nhân rất lớn là sợ cậu lo lắng, bởi vậy khi con trai nguyện ý mở miệng với cậu, thì đó là trong lòng con trai đã hoàn toàn tiếp nhận hai ông cụ kia, hy vọng có thể được ba ba ủng hộ. Mà lúc đó cũng là lúc cậu mở miệng nói ra chân tướng với con trai.

Buông bức màn xuống, Cố Khê ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu. Mới vừa đi tới cửa cầu thang, cậu đã nghe được thanh âm của bọn nhỏ. Ngay lúc con trai dắt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tới phòng giải trí, Cố Khê bước lui về sau hai bước, tránh không để cho bọn nhỏ nhìn thấy cậu. Vừa nghĩ tới ngày nào đó sẽ vạch trần chân tướng, thắt lưng của Cố Khê lại ẩn ẩn đau. Đứng một lát, Cố Khê xoay người lại, đi trở về phòng, cậu cần phải suy nghĩ xem đến lúc đó sẽ phải nói như thế nào với con trai.

Nghe xong bí mật nhỏ ngày hôm nay của con trai, đối mặt với sự sùng bái của con trai đối với hai cụ ông kia, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc giả vờ nghe rất hoàn mỹ. Đối với chuyện ba ba không phản đối bọn nó trở thành bạn với hai cụ ông xa lạ kia đã khiến Dương Dương và Nhạc Nhạc thật vui, kỳ thật ngay từ đầu bọn nó cũng có chút lo lắng đối phương có phải là những ông già xấu xa chuyên buôn bán trẻ con hay không, bất quá hôm nay thấy được nhà của cụ ông, bọn nó đã hoàn toàn yên tâm. Cụ ông có tiền như vậy, đem bọn nó bán đi có thể còn chưa đủ mua cái bánh xe trong gara của cụ ông a.

“Ba, có phải tụi con có thể nói cho ba ba biết chuyện này hay không?” Nhạc Nhạc quỳ gối trên ghế sa lon, hỏi.

Tim của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nháy mặt ngừng đập, bọn họ tất nhiên biết Cố Khê tính toán thời điểm nào sẽ nói ra chân tướng với bọn nhỏ. Triển Tô Nam sờ sờ mặt Nhạc Nhạc: “Con muốn nói cho ba ba biết?”

“Dạ.” Nhạc Nhạc gật gật đầu, “Trước kia, con và anh có chuyện gì cũng đều nói với ba ba, nhưng chuyện lần này lại giấu ba ba, con không muốn giấu ba ba, con muốn kể cho ba ba biết chuyện giữa tụi con với ông nội Khôn và ông nội Hành.”

Nụ cười của Kiều Thiệu Bắc có chút cứng ngắc, Dương Dương do dự hỏi: “Ba, ba ba sẽ đồng ý cho tụi con làm bạn với ông nội Khôn và ông nội Hành chứ.”

Kiều Thiệu Bắc nuốt xuống chua xót, ho khan hai tiếng, nói: “Ba ba sẽ đồng ý. Chính là, ba Kiều cảm thấy các con nên đợi thêm chút nữa. Gần đây thân thể của ba ba mới chuyển biến tốt, vẫn khoang nói cho ba ba biết đã, miễn cho ba ba lo lắng.”

Ngẫm lại cũng đúng, Dương Dương và Nhạc Nhạc gật gật đầu. Chuyện tới trước mắt, Kiều Thiệu Bắc có chút sợ. Nhớ đến chuyện tối  nay cần làm, Nhạc Nhạc bước xuống khỏi  ghế sofa: “Đúng rồi, tối nay tụi con muốn rửa chân cho ông bà, ba, tụi con đi trước.”

“A, đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên. Ba, chút nữa lại nói chuyện tiếp a.” Dương Dương mang dép lê cùng Nhạc Nhạc chạy nhanh như chớp.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhất thời vô lực, tựa vào trên ghế sofa, Kiều Thiệu Bắc lấy di động ra, đứng dậy, đi ra ngoài. Triển Tô Nam biết hắn muốn đi gọi điện thoại cho ông cụ, để ông cụ chuẩn bị tinh thần trước. Nghĩ đến con trai, nghĩ đến cha, nghĩ đến thời khắc con trai biết thân phận thật sự của cha, rồi nghĩ đến Cố Khê, đầu của Triển Tô Nam vô cùng đau đớn.

Qua một lát, Kiều Thiệu Bắc quay trở lại, âm thanh chứa đầy mệt mỏi: “Tôi đã báo cho ông cụ, bọn họ có chút sợ hãi.”

“Tôi cũng vậy, tôi sợ Dương Dương và Nhạc Nhạc  sẽ trách chúng ta.”

“Đây là nhất định rồi.”

Đặt mông ngồi xuống bên cạnh Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc cũng xoa xoa thái dương.

Im lặng vài phút, Triển Tô Nam hỏi: “Tiểu Hà đâu?”

Tay đang xoa xoa thái dương của Kiều Thiệu Bắc dừng lại: “Đúng a, vừa rồi tôi ở phòng khách cũng không nhìn thấy Tiểu Hà, không phải vừa nãy em ấy đã nói chút nữa sẽ xuống dưới nhà sao?”

Trái tim thót một cái, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đứng dậy, phóng nhanh ra ngoài. Cố Khê không xuất hiện, không phải đã xảy ra chuyện gì đi! Hai người chạy nhanh lên lầu, đẩy mạnh cửa phòng ngủ ra. Tiếp theo, bọn họ ngây ngẩn cả người, đứng sửng sờ ở cửa.

Mím chặt miệng, không để cho hô hấp kịch liệt của mình vang lên, Triển Tô Nam nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trên ghế sofa trong phòng ngủ, Cố Khê dựa vào tay vịn ghế mà ngủ say. Triển Tô Nam đi đến trước mặt Cố Khê, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, mí mắt của Cố Khê giật giật, nhưng không có mở ra. Kiều Thiệu Bắc đã lật chăn lên, Triển Tô Nam nhẹ tay nhẹ chân đặt Cố Khê lên trên giường, hai người cởi giày và quần áo của Cố Khê ra, rồi đắp kín chăn cho cậu.

“Tô Nam… Thiệu Bắc?” Cố Khê tỉnh.

Triển Tô Nam che mắt của cậu lại: “Không có chuyện gì, em ngủ đi.”

“Dương Dương và Nhạc Nhạc…”

“Bọn nó đang ở cùng với ông bà, em ngủ đi.”

“Dạ…”

Mí mắt rất nặng, ý thức của Cố Khê rất nhanh đã bay xa .

Lấy tay ra, Triển Tô Nam nhíu chặt mi tâm, hai mùa đông trước, người này đều bệnh nặng một hồi, như vậy mùa đông năm nay không thể ở lại chỗ này .”Thiệu Bắc, mùa đông năm nay, chúng ta mang Tiểu Hà đến đảo đi, nơi đó ấm áp.”

“Tôi cũng có ý này. Mùa đông ở Doanh Hải hay Phổ Hà đều lạnh, hiện tại xem ra Tiểu Hà căn bản là không chịu được lạnh.”

“Uh.”

Hai người cũng không còn tâm trí để làm chuyện khác, nên đơn giản đi rửa mặt, rồi báo cho con trai một tiếng, sau đó trở về phòng ngủ, ở bên cạnh Cố Khê. Ba ba đã đi ngủ, sau khi Dương Dương và Nhạc Nhạc rửa chân cho ông bà xong, cũng trở về phòng. Mà ông bà Từ được cháu nội rửa chân thì lộ ra nụ cười tươi mà đã nhiều ngày chưa từng xuất hiện.

Cố Khê lại nằm mơ, trong mơ cậu đi tới một cái chợ, chuẩn bị mua thức ăn về làm nhân sủi cảo. Nhưng tất cả sạp hàng trước mắt đều là trái nho. Trái nho rất lớn, nhìn qua đã muốn ăn. Cố Khê muốn mua một ít về nhà, kết quả cậu lại không mang theo cắc nào, cậu chỉ có thể tiếc nuối mà rời khỏi. Không có tiền nên cũng không thể mua thức ăn, Cố Khê quyết định về nhà. Nhưng vừa đi ra khỏi chợ, trước mắt lại là một mảnh rừng rậm, Cố Khê đang buồn bực vì sao cậu lại ở trong rừng rậm, thì đột nhiên có một con cọp tinh phóng từ trong rừng cây ra, bổ nhào về phía cậu.

“A!”

Cố Khê hét to một tiếng, bừng tỉnh từ trong mơ. Thế nhưng trên thực tế cậu cũng không phải thật sự tỉnh lại, tiếng kêu kia cũng là ở trong mơ. Hình ảnh đột nhiên thay đổi, cậu cưỡi trên người cọp tinh, chạy nhanh trong cánh đồng bát ngát, trên đỉnh đầu là ánh mặt trời sáng chói khiến cho cậu miệng lưỡi khô khốc, còn có một đám bồ câu đang bay trên đỉnh đầu cậu. Cố Khê chỉ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, cậu muốn tuột xuống khỏi người cọp tiinh, nhưng lại chỉ có thể ôm chặt đầu nó, vì tốc độ của cọp tinh cực kỳ nhanh, có thể so với phi cơ.

Cảnh trong mơ kỳ quái, nhưng Cố Khê lại không cách nào thoát khỏi nó. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam phát hiện Cố Khê ngủ không an ổn, hai người lập tức xoa bóp thắt lưng cho Cố Khê, xoa nhẹ một lúc lâu, vẻ mặt Cố Khê thả lỏng không ít, hô hấp cũng không còn dồn dập nữa, lúc này hai người mới ngừng tay. So với Cố Khê đang ngủ say, thì Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại một đêm mất ngủ. Mà Cố Khê thoát khỏi được cọp tinh, thì nháy mắt lại bước vào một vườn hoa, bất quá cậu quá mệt mỏi, không còn chút tinh lực nào để đi thưởng thức những đóa hoa xinh đẹp đó. Cậu tìm một nơi râm mát, ngồi xuống trên bãi cỏ, trước mắt nhất thời lâm vào bóng tối, cảnh trong mơ cuối cùng cũng buông tha cho cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi