VIỄN KHÊ

edit: Lenivy

beta: hoa nguyen

______

Cố Khê ở trong phòng bình ổn lại cảm xúc, tiếp tục tự hỏi giữa cậu và Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc nên giải quyết thế nào đây…..

Trong lúc đó, đang vung xẻng xào nấu ở phòng bếp thì điện thoại của Kiều Thiệu Bắc đột nhiên vang lên, hắn rút điện thoại ra, vừa thấy là Ngụy Hải Trung gọi thì lập tức ấn nghe “Anh Hải Trung.”

“Thiệu Bắc, Tiểu Hà đang ở cạnh em à?”

“Không ạ, em đang trong bếp. Chúng em đưa Tiểu Hà vào trong nhà nghỉ ngơi rồi, không để cậu ấy phải làm gì cả.”

“Anh có lời cần nói với em, em tìm chỗ nào không có ai đi để nói chuyện.”

Kiều Thiệu Bắc ánh mắt biến đổi, đem nồi niêu xoong chảo giao hết lại cho Triển Tô Nam, rồi che điện thoại nói với Triển Tô Nam “Anh Hải Trung có việc cần nói, tôi đi ra ngoài một lát.”

“Ừ, đi đi.”

Triển Tô Nam tiếp tục xào rau, Dương Dương và Nhạc Nhạc phụ giúp hắn.

Ra khỏi phòng bếp, Kiều Thiệu Bắc đi thẳng lên lầu, vào phòng Dương Dương và Nhạc Nhạc, rồi nói “Được rồi, có việc gì vậy anh?”

“Thiệu Bắc, anh vừa gọi điện cho Tiểu Hà, nói hết sự việc năm đó, anh không nói thẳng là do lão gia làm, nhưng anh nghĩ em ấy nghe cũng có thể đoán ra. Anh cũng nói cho em ấy biết các cậu đã mất tích ba năm ở Mĩ, anh nói với em ấy suốt mười mấy năm qua trong lòng các cậu chỉ có Tiểu Hà.”

Kiều Thiệu Bắc lẳng lặng ngồi trên ghế, không trách cứ Ngụy Hải Trung nhiều chuyện. Sai lầm của năm đó cũng chỉ có thể trách hắn và Tô Nam, cho nên bọn hắn ngay từ đầu không định nói cho Cố Khê chân tướng mọi việc để biện bạch cho mình.

“Thiệu Bắc, Tiểu Hà nói, nếu các cậu muốn ở lại nơi này, thì cứ ở lại đi.”

“GÌ Ạ——–?”

Vốn đang vô cùng sửng sốt, Kiều Thiệu Bắc lập tức đứng bật dậy, trên mặt là vẻ ngỡ ngàng không thể tin nổi.

“Tiểu Hà nói, nếu các cậu muốn ở lại thì cứ ở lại, chỉ là nơi đây vốn là một thị trấn bé, sợ sẽ bất tiện với các cậu.”

“Thật sự?!! Tiểu Hà thật sự nói như thế sao!”

“Thật 100%!”

Kiều Thiệu Bắc không nói lên lời nữa, hắn rất cao hứng, rất kích động. Kế tiếp, Ngụy Hải Trung còn nói một câu khiến hắn càng vui sướng hơn nữa “Tiểu Hà còn nói, cảm ơn chúng ta vẫn luôn đi tìm em ấy.”

“Anh Hải Trung, xin anh đừng gạt em nhé! Xin anh đừng gạt em!”

“Chị dâu cậu còn ở bên cạnh nghe mà, không tin cậu hỏi thử xem.” Lập tức, trong điện thoại liền truyền đến giọng nói của một nữ nhân “Thiệu Bắc, thật sự, chị cũng nghe thấy.”

“Anh Hải Trung, em thật sự muốn hôn anh một cái!”

Kiều Thiệu Bắc cao hứng, đấm mạnh lên bàn học của Dương Dương và Nhạc Nhạc, trí não đang vô cùng lâng lâng.

Ngụy Hải Trung khụ hai tiếng, giọng điệu lập tức trở nên nghiêm túc “Thiệu Bắc, Tiểu Hà có lẽ đã tha thứ cho các cậu, nhưng muốn chiếm lại được trái tim em ấy thì còn rất khó khăn. Có chuyện này anh vẫn không dám nói cho các cậu biết, giờ đã tìm được Tiểu Hà, các cậu nhất định phải bù lại những chuyện sai lầm trước kia.”

Kiều Thiệu Bắc lập tức bình tĩnh trở lại, hỏi “Việc đó là gì?”

Ngụy Hải Trung khẽ cắn môi, nói “Tô Phàm……đánh Tiểu Hà…… rất nặng tay, còn nói những lời rất khó nghe. Anh không dám nói cho Tô Nam, anh sợ nó nghe xong sẽ ngay lập tức vọt tới Châu Phi giết Tô Phàm.”

Ánh mắt Kiều Thiệu Bắc chốc lát trở nên lạnh lùng “Nói toàn bộ cho em biết.”

Tiếp, Kiều Thiệu Bắc không hề nói gì nữa, nhưng hơi thở của hắn lại càng ngày càng lạnh, trong mắt tràn ngập ngoan lệ (dữ tợn, tàn bạo). Cúp điện thoại, tay hắn nắm chặt, các khớp xương kêu lên tanh tách, cả người rất căng cứng chỉ bởi vì đang kìm nén lửa giận sắp bộc phát. Trong đầu Kiều Thiệu Bắc không ngừng lưu chuyển các loại ý niệm cùng phương pháp cứu vãn tình hình…không biết sau bao lâu, dưới lầu truyền đến tiếng gọi của Nhạc Nhạc “Thúc thúc, cơm xong rồi, tới ăn cơm thôi.”

Nhanh chóng hít thật sâu hai hơi, Kiều Thiệu Bắc đứng dậy “Đến đây.”

Đi đến cạnh cửa, áp chế mong muốn giết người, hắn mở cửa, khoảnh khắc cửa mở ra, trên mặt hắn không còn nhìn ra một tia lửa giận nào.

“Thúc thúc, ăn cơm đi ạ.”

Dưới lầu, Nhạc Nhạc ngửa đầu gọi hắn, Kiều Thiệu Bắc cười xuống lầu “Đến đây.”

Nhạc Nhạc chạy đến cửa phòng ba, mở khóa, chột dạ thăm dò đi vào, lại thấy ba ba ngồi trên sô pha ‘ngẩn người’. Nó thật cẩn thận chuồn ra ngoài, thì thầm với người đang đi xuống “thúc thúc, ba cháu hình như không tức giận.”

Kiều Thiệu Bắc ngó đầu qua cửa sổ nhìn, trong lòng hiểu rõ, nói “Ba cháu không giận chúng ta đâu, đi bưng thức ăn ra nào.”

“Vâng ạ!”

Ba ba không tức giận, giải tỏa được nỗi nơm nớp lo sợ bị đòn vào mông, Triêu Nhạc hớn hở chạy vào phòng bếp đi bưng đĩa thức ăn, còn Triêu Dương đã bê đĩa chân gà hấp ra ngoài trước. Kiều Thiệu Bắc cũng đi theo vào phòng bếp, khi Nhạc Nhạc vừa bưng đĩa đồ ăn ra, hắn nói nhỏ với Triển Tô Nam đang dọn dẹp sạch bếp “Anh Hải Trung vừa gọi điện cho Tiểu Hà nói chút việc, Tiểu Hà đã đồng ý cho chúng ta ở lại chỗ này.”

“Cậu nói cái gì?!” Giẻ lau trong tay Triển Tô Nam rơi xuống đất. Kiều Thiệu Bắc nhặt lên, nói “Đợi lát nữa tôi sẽ nói chi tiết cho cậu nghe, giờ đi ăn cơm trước đã.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc đi vào, Triển Tô Nam trấn tĩnh trái tim kinh động, nhanh chóng dọn dẹp phòng bếp rồi dọn bàn ăn, cùng Kiều Thiệu Bắc và hai hài tử bê nồi cơm và những món ăn khác ra ngoài.

Từ lão gia và Từ nãi nãi từ phòng trong đi ra, thấy Cố Khê đã bình thường trở lại, đang bày bát đũa, xới cơm. Trong lúc đó, Kiều Thiệu Bắc đánh mắt sang ghế bên phải cạnh Cố Khê rồi liếc nhìn Triển Tô Nam, Triển Tô Nam thấy thế thụ sủng nhược kinh tiến lại gần. Hai người bọn hắn rất tự giác một trái một phải ngồi bên cạnh Cố Khê, chẳng cần biết hành động này có gây nghi cho hai vị lão nhân cùng hài tử hay không, bọn hắn bây giờ không còn quan tâm đến mấy vấn đề đó nữa. Từ lão gia đã biết rõ sự tình giữa của ba người qua Từ nãi nãi rồi, ông cũng không có bất cứ phản ứng gì khác thường, chỉ bưng bát cơm lên bình thản ăn.

“Gia gia nãi nãi, ăn chân gà đi ạ.” Duy chỉ có hai đứa nhỏ là không hề hay biết có cái gì kỳ lạ. Triêu Dương và Triêu Nhạc mỗi người gắp một chân gà bỏ vào trong bát của ông bà nội, rồi Nhạc Nhạc lại gắp một chân gà bỏ vào trong bát ba ba, tiếp lại gắp một chân gà bỏ vào trong bát thúc thúc. Từ nãi nãi nhìn biểu tình trên mặt của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, đột nhiên cảm thấy có chút xót xa cho hai người.

“Dương Dương Nhạc Nhạc, các cháu cũng ăn đi, phải ăn nhiều vào đó.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc gắp rau xanh và chân gà vào bát hai đứa nhỏ, ánh mắt đã có chút ươn ướt.

Cố Khê gắp một ít đồ ăn bỏ vào trong bát Triển Tô Nam, lại gắp đồ ăn bỏ vào trong bát Kiều Thiệu Bắc rồi nở nụ cười với hai người đang hoàn toàn giật mình kia “Đừng chỉ gắp đồ ăn cho bọn nhỏ. Buổi tối tôi làm thêm sủi cảo, các anh đừng có tranh làm với tôi đó nhé.”

Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc nhìn đồ ăn trong bát, lại nhìn Cố Khê, nước miếng nuốt đánh ực một cái. Triển Tô Nam cúi đầu, liều mạng ăn thức ăn Cố Khê gắp cho để che đi sự xúc động của bản thân. Kiều Thiệu Bắc kiên cường nở nụ cười, tránh đi ánh mắt đầy quan tâm của lũ nhỏ, nói “Làm sủi cảo, anh và Tô Nam muốn tranh cũng không được, bọn anh chỉ biết ăn thôi.”

Cố Khê thản nhiên cười “Ăn cơm đi.”

“Ừm—————–!”

Kiều Thiệu Bắc nhồm nhoàm từng miếng, ăn xong bát cơm, Cố Khê dừng đũa gắp thức ăn cho cha mẹ nuôi rồi mới ăn chân gà. Từ lão gia dưới gầm bàn huých chân Từ nãi nãi, im lặng ăn cơm. Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn thúc thúc rồi lại nhìn ba ba, hai anh em cũng tiếp tục im lặng, cúi đầu ăn cơm.

Cố Khê lúc này mở miệng nói “Cha mẹ nuôi, chốc nữa con sẽ gọi điện cho anh cả và anh hai, mời hai anh tối nay về đây ăn cơm. Tô Nam và Thiệu Bắc có khả năng sẽ ở chỗ chúng ta một thời gian nữa, con định chính thức giới thiệu hai người họ với anh và chị dâu làm quen. Sau này mọi người qua lại có gì cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau.”

“Đúng đúng, nên thế.” Từ nãi nãi lập tức cười phụ họa. Còn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đối mặt với thái độ chuyển biến đột ngột của Cố Khê kích động tới nỗi không thể nuốt trôi miếng ăn.

Từ lão gia buông đũa, ngữ điệu mang thâm ý, nói “Tiểu Hà à, để Tô Nam cùng Thiệu Bắc với người trong nhà gặp mặt cũng được, nhưng con cũng phải chú ý đừng đem lại phiền phức cho hai cậu ấy.”

Cố Khê sắc mặt bình tĩnh nói “Lòng con đều biết, cha nuôi, cha cứ yên tâm ạ.”

“Vậy là tốt rồi.”

Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam không rõ ý tứ trong này, Dương Dương và Nhạc Nhạc nghe đều hiểu cả. Hai đứa ra hiệu mắt cho hai vị thúc thúc bảo họ không nên hỏi gì cả, rồi Dương Dương mới nói sang chuyện khác “Ba, thúc thúc không đồng ý cho con và Nhạc Nhạc kỳ nghỉ đông này đi bán mứt quả.”

Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam phản ứng cực nhanh theo Dương Dương nói lảng sang chuyện khác, dù sau chuyện này bọn hắn cũng cần thương lượng lại cùng Cố Khê. Triển Tô Nam nói đầu tiên “Tiểu Hà, Dương Dương và Nhạc Nhạc còn nhỏ, có ý thức tự lập là tốt, nhưng anh và Thiệu Bắc không đồng ý. Em xem, trên tay hai đứa đều nứt nẻ hết, sao còn có thể đi bán mứt quả.”

Kiều Thiệu Bắc tiếp lời “Anh và Tô Nam định khi nào hai hài tử nghỉ hè, để chúng theo anh và Tô Nam học việc kinh doanh. Đến lúc đó những thứ hai đứa tiếp xúc đến đều là những vụ làm ăn mang tầm cỡ quốc gia, chắc chắn so với việc bán mứt quả còn thu được nhiều kinh nghiệm hơn. Hơn nữa, nghỉ đông chỉ có vẻn vẹn mấy ngày chứ không phải mười mấy ngày, nên để hai đứa ở nhà đọc sách, đọc truyện, không phải vừa mua rất nhiều truyện tranh sao? Học kỳ sau chúng sẽ lên sơ trung rồi, theo bọn anh học tiếng Anh nữa là vừa.”

Kiều Thiệu Bắc vừa nói xong, Từ nãi nãi lập tức hỏi “Tiểu Hà, Dương Dương và Nhạc Nhạc nghỉ đông muốn đi bán mứt quả sao?”

Từ lão gia nhíu mày “Trời lạnh thế, cha cảm thấy Tô Nam và Thiệu Bắc nói rất có lý. Mùa đông mà bị cảm lạnh thì không phải chuyện đùa đâu.”

Được lắm, giờ đã có bốn phiếu phản đối, nếu tính cả Cố Khê và hài tử tán thành thì vẫn còn thiếu một phiếu. Cố Khê không lập tức phản bác, mà nhìn về phía hai nhi tử, hỏi “Ý của các con thế nào?”

Dương Dương và Nhạc Nhạc thực mâu thuẫn, Nhạc Nhạc do dự nói “Con và ca ca đã sớm chuẩn bị xong sơn tra, đường cũng đã mua, nếu bỏ đi thì thực đáng tiếc.”

Dương Dương cũng rất do dự nói “Con và Nhạc Nhạc đều dùng hết tiền tiêu vặt để đầu tư rồi, kế hoạch cũng đã lên sẵn, nếu không làm thì những công sức của chúng con đều uổng phí.”

Không đành lòng thấy bọn nhỏ thất vọng, Kiều Thiệu Bắc dỗ dành “Chúng ta có thể tự làm mứt quả để ăn ở nhà mà. Không nhất thiết phải mang ra ngoài bán.”

“Nhưng mà……” Hai hài tử cắn đũa, vẫn rất băn khoăn.

Cố Khê cười nhẹ, ho khẽ vài tiếng nói “Nếu không như thế này, chúng ta hãy tìm một biện pháp nào đó vẹn toàn đi.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc không cắn đũa nữa, Cố Khê thấy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc định mở miệng thì cắt lời “Việc bán mứt quả là kế hoạch bọn trẻ đã chuẩn bị từ lâu rồi, đột nhiên không để chúng làm sẽ rất đả kích sự tích cực của hai đứa.”

Nâng tay ngăn lại Triển Tô Nam đang muốn nói, Cố Khê tiếp tục “Vốn hai hài tử muốn đi lên trấn bán mứt quả thì giờ để chúng đổi địa điểm bán đi, đến chợ bán vậy. Quy định mỗi ngày bán một hai giờ thôi, mặc kệ có bán hết hay không thì đến giờ cũng phải thu quán, coi như là một kinh nghiệm sống. Buổi tối Dương Dương và Nhạc Nhạc theo hai anh học Tiếng Anh.”

“CON ĐỒNG Ý!!!!” Dương Dương lập tức giơ tay, sợ nếu còn chậm trễ, thúc thúc sẽ nói ra lý do phản đối.

“Con cũng đồng ý!” Nhạc Nhạc giơ cả hai tay tán thành, rồi không chịu được liền khẩn cầu hai người kia “Thúc thúc, hai thúc để cháu và anh đi bán mứt quả đi mà ~~~~, chúng cháu đều đã nói với các bạn học là đến mua mứt quả rồi, nếu nói mà không làm các bạn học sẽ chê cười chúng cháu chỉ mạnh miệng mất…..”

“Thúc thúc, hai thúc đồng ý đi mà ~~~~~~.” Dương Dương nắm ngay lấy cánh tay của Triển Tô Nam năn nỉ.

Từ nãi nãi nhìn thấy cảnh này liền bật cười, Từ lão gia cũng cười. Hài tử đã nài nỉ tới mức tâm của Triền Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều mềm nhũn như sắp chảy nước tới nơi, đời nào còn có thể nói ra hai từ phản đối nữa. Triển Tô Nam bóp bóp chóp mũi của Dương Dương, giả bộ nghiêm túc nói “Được rồi, một ngày chỉ có thể bán hai giờ thôi đó.”

“Quá ít a ~~~~~~” Dương Dương chỉ còn thiếu nước bổ nhào vào trong lòng Triển Tô Nam “..bốn giờ, ít nhất cũng phải bốn giờ.”

“Bốn giờ quá dài.”

“Thúc thúc, bốn giờ đi mà, thúc đồng ý đi ~~~~~” Dương Dương trực tiếp nằm úp trên lưng Triển Tô Nam, ngọ nguậy người. Nhạc Nhạc cũng làm theo, đi đến sau Kiều Thiệu Bắc, hai tay ôm cổ của hắn rồi xoay xoay người.

“Thúc thúc, bốn giờ, bốn giờ đi mà ~~~~.” Như thể nhõng nhẽo với thúc thúc, làm nũng với thúc thúc là một điều tự nhiên, điều đương nhiên.

Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc sao có thể là đối thủ của hai hài tử, ngay lập tức không còn mặt mũi gì mà bại trận. ‘Bắt nhốt’ Nhạc Nhạc vào trong lòng, nó vẫn tiếp tục nghịch ngợm ngọ nguậy không ngừng, Kiều Thiệu Bắc y như một người cha, ôm chặt nhi tử vào trong ***g ngực mình, cười to, hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng “Được, được rồi, bốn giờ thì bốn giờ, nhưng sau đó các cháu nhất định phải dọn hàng đó.”

“Không thành vấn đề ạ!” Nhạc Nhạc từ trong lòng thúc thúc chui ra, cùng anh trai reo hò hoan hô. Không biết vì sao, trong tiềm thức của chúng nghĩ rằng nếu thúc thúc không đồng ý thì chỉ cần bám theo thúc thúc làm nũng nài nỉ thì kiểu gì cũng được thông qua.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đối hai hài tử ngây ngô cười, tâm muốn bao nhiêu mềm nhũn thì có bấy nhiêu, bọn hắn đã hoàn toàn hóa thân vào vai một người cha, không cách nào thoát ra được. Khóe miệng Cố Khê mỉm cười nhìn con trai và hai người nọ vui đùa, không còn suy nghĩ đến việc tương lai sau này cậu và hai nam nhân kia sẽ đi về đâu nữa. Giờ phút này cậu chỉ muốn hai hài tử có thể thật vui vẻ ở bên ‘cha đẻ’, hai người nọ có thể thật hạnh phúc khi ở bên con trai, còn tương lai sau này…cậu chỉ cần đợi bọn họ buông tay, đợi bọn họ tìm được một gia đình đích thực là đủ rồi.

“Nào, nào, ăn cơm thôi.” Cố Khê cuối cùng cũng lên tiếng.

Dương Dương và Nhạc Nhạc lập tức trở lại vị trí ngồi của mình, bưng bát lên ăn cơm, ai cũng thấy được chúng rất mừng rỡ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng cầm bát cơm lên ăn. Từ nãi nãi liếc mắt nhìn Từ lão gia một cái, Từ lão gia nhẹ nhàng gật đầu đáp lời, cũng cầm đũa ăn tiếp. Như vậy cũng tốt, chỉ cần hai người kia thật tâm, thì thế cũng không sao. Bọn họ biết nặng nhẹ đúng mực là được, chuyện này hai ông bà sẽ không nói với bất kỳ ai, bao gồm cả lũ nhỏ.

***

Cơm nước xong, Từ lão gia tự mình mở lời không để Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dọn dẹp, Cố Khê tỏ rõ thái độ cứng rắn, Triển Tô nam và Kiều Thiệu Bắc có chuyện muốn hỏi hai hài từ nên cũng không tranh làm nữa, sau khi giúp Cố Khê dọn hết chén bát vào bếp, bọn hắn lấy lý do kiểm tra sách vở học tập của Dương Dương và Nhạc Nhạc, đem hai hài tử lên lầu.

Từ nãi nãi ở trong phòng gọi điện cho hai con trai, kêu họ tối nay về đây ăn cơm rồi cúp máy vào phòng bếp tìm Cố Khê nói chuyện. Sau khi nhìn thấy hai hài tử gần gũi với hai người nọ, bà càng quyết tâm khuyên nhủ Cố Khê thêm nữa, Cố Khê khổ sở nhiều năm như vậy, cũng nên có người thương xót.

Từ lão gia thừa dịp Cố Khê không có trong phòng, lấy tẩu ra hút. Ông không phải không phản đối, nếu hai con trai ông dám đồng tình luyến ái cùng nam nhân, ông tuyệt đối sẽ đánh gãy chân chó của bọn chúng, đuổi chúng ra khỏi nhà, coi như không sinh ra hai đứa bất hiếu đó.

Nhưng, việc này lại xảy ra với Cố Khê, ông không phản đối nổi. Ông đương nhiên hy vọng Cố Khê có thể tìm được một nữ nhận thật tốt, lập gia đình, không cần phải làm lùng vật vả thế nữa. Nhưng, Cố Khê mười mấy năm qua vẫn luôn cô đơn một mình, giờ hai người kia tìm đến, có nhắm mắt cũng đoán được trước kia ba người từng có gì đó mờ ám với nhau…. Đôi khi, con người không nên biết quá nhiều, trong chuyện này lại càng nên giả vờ ấm ớ. Chỉ cần Cố Khê có thể sống tốt, hai hài tử sau này không phải chịu khổ thì trước khi nhắm mắt xuôi tay ông chấp nhận giả ngốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi