VIỄN KHÊ

Đối với việc Dương Dương Nhạc Nhạc gọi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc là ‘ba’, hai ông bà Từ nãi nãi cùng Từ lão gia rất vui mừng. Vẫn biết Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc luôn yêu thương hai đứa cháu trai mình, nhưng giữa cách xưng hô ‘thúc thúc’ và ‘ba’ vẫn có một sự khác biệt rõ rệt.

Ở nông thôn, chuyện nhận cha nhận mẹ thế này không phải là một việc nhỏ, đã nhận nhau thì phải thật lòng đối xử với nhau cho tốt. Cha mẹ phải yêu thương con nuôi như con ruột, còn phận làm con thì nên hiếu thuận với cha mẹ nuôi, phải chăm sóc chu đáo cho hai vị đó đến tận lúc già.

Giờ  Dương Dương và Nhạc Nhạc đã gọi Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc một tiếng ‘ba’ thì bọn hắn nhất định phải có trách nhiệm và nghĩa vụ đối với hai con trai nuôi này, cũng có nghĩa cuộc sống sau này của Cố Khê sẽ được đảm bảo. Từ lão gia và Từ nãi nãi có thể hoàn toàn yên tâm rồi…

***

Ngày khai giảng, sức khỏe Cố Khê chưa hoàn toàn bình phục, nhưng cậu vẫn kiên trì lên lớp, mặc kệ Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam một mực khuyên ngăn. Dạy học không thể tùy tiện như mở quán, đâu thể muốn nghỉ là nghỉ được.

Vạn bất đắc dĩ, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam chỉ có thể tìm mọi cách nấu ra những món thức ăn dinh dưỡng để bồi bổ cho Cố Khê.

Chứng minh thư của Cố Khê đã được làm lại, nhưng bằng tốt nghiệp trung học vẫn chưa thể lấy được. Kiều Thiệu Bắc giả vờ nói rằng, trường học đó đang trong quá trình tu sửa, rất nhiều hồ sơ của học sinh bị thất lạc, cần thêm chút thời gian để tìm kiếm. Cố Khê cũng không nóng vội, thầy hiệu trưởng đã đề nghị cậu dạy thêm cả môn đại số, cậu đồng ý rồi. Như vậy, tiền lương một tháng của Cố Khê được tăng thêm 1000 đồng, tết vừa rồi còn thu được tiền lì xì của hai con trai, hơn nữa anh hai đã trả xong hai vạn đồng… Tất cả số tiền đó cậu sẽ gửi hết vào ngân hàng, cuộc sống sau này của Cố Khê và con trai không còn quá khó khăn như trước nữa.

Về những món đồ hai người nọ mua cho cậu, Cố Khê trả lại cũng không được, mà đưa tiền bọn hắn cũng không chịu nhận. Cuộc sống sau này của  Dương Dương và Nhạc Nhạc đã được đảm bảo; cậu tính, mỗi tháng sẽ để dành ra 1000 đồng cho hai con trai, như vậy đợi đến lúc chúng đỗ đại học, tiền học phí vừa đủ. Về tiền tiêu vặt, Dương Dương Nhạc Nhạc đều rất hiểu chuyện, một tháng chưa bao giờ xin nhiều, cậu thừa sức chi trả; phần tiền còn lại chính là để cậu dưỡng già.

Còn hai người kia…… Cố Khê cũng đã nghĩ thông suốt, đợi Dương Dương và Nhạc Nhạc thi trung học xong, cậu sẽ khuyên hai con trai tới Doanh Hải, lựa thời cơ đẩy Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc đi luôn. Cậu không thể ở bên bọn hắn như trước kia được nữa, không thể cứ mãi ràng buộc hai người đó ở lại nơi chốn đây. Bọn hắn là đàn ông, là một người đàn ông khỏe mạnh, chẳng nhẽ cứ để Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ‘ăn chay’ cả đời?

***

Bọn nhỏ hoàn toàn không hay biết những suy tính của ba mình, chúng hoàn toàn đắm chìm trong sự yêu chiều của ba ba, ba Triển và ba Kiều. Mỗi buổi trưa, sau khi tan học về, Dương Dương và Nhạc Nhạc không còn cần cùng ba ba mở quán bán hàng nữa, chúng sẽ đạp xe cùng ba ba tới nhà ba Triển và ba Kiều, ăn một bữa cơm thịnh soạn rồi đánh một giấc ngon lành; sau đó lại thức dậy, tinh thần vô cùng phấn chấn, cùng ba đạp xe tới trường.

Hằng ngày không còn phải làm lụng mệt nhọc, lại được ăn ngủ nghỉ đều đặn, nên bệnh cảm mạo ho khan của Cố Khê chuyển biến rõ rệt, điều này làm cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Cố Khê và bọn nhỏ đi học, đi dạy, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sẽ ở nhà xử lý chuyện công ty. Bọn hắn chỉ chuẩn bị cơm trưa, còn đâu buổi chiều sẽ lái xe đưa Cố Khê và hai con trai về nhà Từ nãi nãi ăn cơm. Đến nhà Từ gia, Cố Khê nhất quyết không cho hai bọn hắn đụng tay vào việc gì, buổi chiều trường học tan sớm nên cậu có thể thong thả nấu nướng.

Vốn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có ý muốn Cố Khê và hai con trai tới nhà bọn hắn ngủ qua đêm, để ngày hôm sau không phải dậy quá sớm. Nhưng Từ nãi nãi và Từ lão gia tuổi tác đã cao, sức khỏe của hai ông bà cũng không tốt, trong nhà không có ai sẽ khiến Cố Khê bất an.

Cuối cùng, sau một hồi bàn bạc, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam quyết định sáng sớm sẽ qua đây đón ba cha con tới trường, tiện thể ăn luôn bữa sáng. Dù sao Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lái xe đi sẽ nhanh hơn, bọn hắn qua nhà bên này còn được ăn những bữa ăn đầy dinh dưỡng mà không mất công làm… Cố Khê nghĩ một lúc rồi đồng ý.

***

Vào cuối tuần, có đôi khi Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam sẽ ngủ tại nhà Từ gia, cũng có lúc đưa Dương Dương Nhạc Nhạc sang bên kia ngủ, cuộc sống rất tiêu dao, thoải mái.

Khi về nhà, hai cậu nhóc trước sẽ làm những bài tập trên lớp, sau đó mới học tiếng Anh cùng ba Triển, ba Kiều, học thêm cả việc kinh doanh buôn bán…tóm lại là học rất nhiều thứ.

Ánh mắt Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn hai ba ba càng ngày càng thêm kính nể, sùng bái. Bọn chúng thường có ảo giác rằng, so với ba Triển, ba Kiều thì ba mình lại càng giống mẹ hơn, thật là kỳ quái?

Tất nhiên không phải vì vẻ bề ngoài ưa nhìn của ba, mà là………mà là, cảm giác rất khó diễn tả.  Như lúc này chẳng hạn, ba Triển đang dạy hai đứa đánh máy, còn ba Kiều thì ngồi chơi cờ với ông nội, bà nội làm chăn cho chúng; nhưng lại có mỗi ba ba nấu cơm trong phòng bếp.

Nhà mấy người bạn học cũng vậy, mỗi lần hai đứa chúng tới chơi, đều thấy mẹ lo phần cơm nước, còn người cha thì bận làm việc riêng. Tuy gia đình của chúng chỉ có mỗi ba ba, nhưng tình yêu ba dành cho chúng tuyệt đối không thua kém cha mẹ của các bạn học; hơn nữa, Dương Dương Nhạc Nhạc có ba, ba Triển, ba Kiều và ông bà nội là đủ rồi; ba ba cũng chính là mẹ hai đứa...

***

Di động của Kiều Thiệu Bắc vang, hắn rút điện thoại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ.

“Alo?”

“Thiệu Bắc, là chị đây.”

“A, chị dâu đó ạ.”

Kiều Thiệu Bắc lập tức hoàn hồn, đứng lên, vào buồng trong. Triển Tô Nam xoa đầu hai con trai, cũng đứng dậy đi theo, đóng cửa lại.

Từ lão gia đánh mắt nhìn Từ nãi nãi, trên mặt bà hiện lên lo lắng, bà biết Nghê Hồng Nhạn đã đem phim chụp lồng ngực của Cố Khê về Doanh Hải.

“Chị dâu, tình hình sao rồi ạ? Các chuyên gia chỉnh hình nói sao?” Kiều Thiệu Bắc hạ thấp giọng, khẩn trương hỏi, Triển Tô Nam dán tai vào di động nghe.

Giọng nói của Nghê Hồng Nhạn trầm trọng, nói: “Chị đã tìm tới rất nhiều người, trong đó có một vị bác sĩ rất nổi tiếng, là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực chỉnh hình. Hôm qua, ông ấy mới vừa từ Anh quốc về. Mấy vị đó sau khi nhìn phim chụp X – quang đều kết luận xương cốt đã hoàn toàn biến dạng, nếu muốn chỉnh lại xương thì sẽ rất khó khăn với Tiểu Hà, tốt nhất đừng nên phẫu thuật. Trước mắt, biện pháp tốt nhất chính là giữ nguyên, đừng để lồng ngực của em ấy bị áp lực. Về vấn đề thân thể Tiểu Hà hay đau nhức, chị cũng đã hỏi các bác sĩ, bọn họ nói có thể do viêm khớp dẫn tới đau xương cốt, tốt nhất nên tới Doanh Hải kiểm tra kĩ càng toàn diện, như vậy thì các bác sĩ mới trị chuẩn bệnh được. Các em thì sao? Thuyết phục được Tiểu Hà chưa?”

Kiều Thiệu Bắc nhăn nhó, nói: “Chưa được. Em ấy không muốn về, bọn em khuyên nhủ bao lần, Tiểu Hà đều nói không có việc gì. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng nói mà không được.”

“Khó nhỉ.” Nghê Hồng Nhạn trầm ngâm một lát, nói: “Hay thế này, trước khi Dương Dương và Nhạc Nhạc được nghỉ hè, các em cố gắng chăm sóc Tiểu Hà, đừng để em ấy mệt nhọc, bồi bổ em ấy nhiều vào. Hè này không phải Tiểu Hà sẽ cùng Dương Dương Nhạc Nhạc đến Doanh Hải sao? Lựa lúc đó đưa em ấy đi kiểm tra. Vị viện trưởng cùng về nước với em rất giỏi, có thể bảo cậu ta khám cho Tiểu Hà, cậu ta là người của mình, lại làm trong bệnh viện của các em, Tiểu Hà có lẽ sẽ không phản đối.”

Trong lòng biết rõ nguyên nhân Cố Khê ngần ngại, Kiều Thiệu Bắc chỉ nói: “Chúng em sẽ tiếp tục khuyên Tiểu Hà.”

“Ừm. À, còn một việc nữa chị muốn nói với các em. Tiểu Hà bị thiếu máu. Đàn ông bình thường có huyết sắc tố thấp nhất là 12, của Tiểu Hà lại chỉ có 8,6. Nhưng mọi ngày không thấy em ấy bị hụt hơi, hay có hiện tượng suy yếu của bệnh thiếu máu. Với tính cách của Tiểu Hà, chị nghĩ, chắc hẳn em ấy đã quá nhờn với biểu hiện bệnh trạng. Điều đó cũng có nghĩa em ấy bị bệnh đã lâu, các em nên đặc biệt lưu tâm. Ngày mai, chị sẽ đi mua thuốc bổ máu cho Tiểu Hà, Hải Trung sẽ mau chóng gửi qua cho các em, em và Tô Nam nhất định phải giám sát em ấy uống thuốc đúng giờ.”

(* Huyết sắc tố – Hemoglobin hay Haemoglobin (viết tắt Hb) là phần có sắc tố màu đỏ. Nó tạo nên màu đỏ của hồng cầu và của máu. Một hồng cầu có nhiều phân tử Hb. Về mặt chức năng, Hb là phức hợp hóa học có nhiệm vụ gắn kết ôxy từ phổi và mang ôxy từ phổi đi khắp cơ thể. Người có hemoglobin thấp thì được chẩn đoán là thiếu máu. Khi hemoglobin thấp thì lượng hồng cầu cũng thường thấp theo.)

“Vâng, bọn em sẽ chú ý, ngày nào cũng nhìn Tiểu Hà uống.”

Kiều Thiệu Bắc bóp chặt tay, thiếu máu…… Hơn nữa đã bị từ lâu …… Không khó đoán em ấy vì sao mất một lượng máu lớn, do đó mới khiến cơ thể trong tình trạng thiếu máu suốt một thời gian dài thế này.

Nghê Hồng Nhạn dặn dò thêm một số thứ cần lưu ý rồi cúp máy. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh nổi… Thẳng đến khi bên ngoài truyền đến tiếng Cố Khê gọi ăn cơm, hai người mới miễn cưỡng tỏ vẻ bình thường, đi ra ngoài.

***

Hai ngày sau, một chiếc trực thăng lại bay tới huyện Phổ Hà, mang đến rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng và cả thuốc Cố Khê cần uống. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không đưa thuốc cho Cố Khê, mỗi ngày bọn hắn sẽ đưa một liều thuốc cho cậu uống, chỉ nói là thuốc bổ.

Cố Khê tất nhiên không muốn uống, thân thể cậu có bị gì đâu. Nhưng ánh mắt hai người kia khủng bố quá khiến mỗi ngày cậu không thể không ‘ngoan ngoãn’ ăn một đống đồ bổ dưỡng rồi lại uống thêm một số loại thuốc không hiểu có tác dụng gì.

***

Thấp thoáng bao ngày trôi qua, đảo mắt đã đến tháng 5…

Vì liên tục ăn các thực phẩm đầy chất dinh dưỡng và không còn bị mệt nhọc nên sắc mặt Cố Khê dần tươi tắn, thậm chí còn béo lên một chút. Hai cậu nhóc Dương Dương Nhạc Nhạc cũng thay đổi rõ rệt. Thân hình phát triển đột biến, mới chưa đến hai tháng mà quần áo cùng giày dép Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mua cho đã bị nhỏ, bọn hắn rất vui vẻ đưa hai con trai bảo bối đi mua sắm.

Ngày mùng 9 tháng 5, cũng là sinh nhật Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tự mình nấu một bàn ăn thịnh soạn ở nhà Từ nãi nãi, mời những người thân thích trong gia đình ra ngoài sân ăn đại tiệc.

Đã qua mấy tháng, nhưng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chưa hề nhắc gì đến chuyện của Từ Hoài Chí. Cố Khê tất nhiên không tiện hỏi; Quách Nguyệt Nga thì có vẻ rất nôn nóng, nhưng tất nhiên không dám ho he với cậu, lại càng không dám đi nói thẳng với hai người Nam Bắc. Đã xảy ra chuyện lộn xộn như thế, cô ta nào dám gan to khóc lóc gây sự nữa. Những thành viên khác của Từ gia đều tự ngầm hiểu trong lòng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vẫn ‘cay cú’ chuyện ngày hôm đó, chứ không đã chẳng im hơi lặng tiếng thế này.

Suốt một tháng trời ‘dằn vặt’ Quách Nguyệt Nga, đến giữa tháng 6, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mời Từ Khâu Thuật tới nhà, ngồi nói chuyện suốt cả chiều. Lúc Từ Khâu Thuật ra về, trên mặt hắn đầy vẻ hoảng hốt, kích động không thể tin nổi. Tối cùng ngày, Từ Khâu Thuật và Quách Nguyệt Nga dắt díu theo con trai và con dâu tới nhà Từ nãi nãi, vừa cảm ơn vừa rối rít xin lỗi Cố Khê.

Hóa ra, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dự tính sẽ xây dựng một nhà máy sản xuất thực phẩm ở huyện Phổ Hà; hai bọn hắn muốn Từ Khâu Thuật nghỉ công việc hiện tại để đến quản lý nhà máy này, và Từ Hoài Chí sẽ là trợ thủ của hắn.

Hiện tại sẽ giao cho Trang Phi Phi xây dựng nhà máy, Từ Khâu Thuật sẽ đi theo hỗ trợ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã cùng chủ tịch huyện bàn bạc kỹ lưỡng về dự án đầu tư này; lãnh đạo huyện Phổ Hà rất nhiệt liệt hoan nghênh.

Từ một viên chức quèn của Cục lương thực, Từ Khâu Thuật phút chốc biến thành người phụ trách hạng mục đầu tư. Sự biến hóa này thật khiến hắn lâng lâng hơn nửa năm chưa tỉnh táo lại. Từ Hoài Chí cần có xe nên Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cấp cho Từ Khâu Thuật một chiếc xe phù hợp để giao cho Từ Hoài Chí, chiếc xe này nhằm để hắn và cha mình đi lại lo liệu công việc.

Sau khi nói chuyện xong xuôi với Từ Khâu Thuật, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại tìm Từ Hoài Chí, mục đích chủ yếu muốn khai thông tư tưởng cho thằng bé. Muốn cho hắn hiểu một điều rằng, cơ hội đã có nhưng có giữ được nó hay không thì chỉ có thể dựa vào năng lực chính mình. Sau này con đường tương lai ra sao phải tự mình quyết định thôi. Quyết tâm đi theo cha mình học việc, làm một người đàn ông chân chính hay vẫn tiếp tục vô công rồi nghề, để cha mẹ phải nuôi ăn.

Trước mặt bọn hắn, Từ Hoài Chí cam đoan sẽ thay đổi; Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không nói gì, bọn hắn phải từ từ quan sát mới có thể tin tưởng lời hứa này.

Còn Từ Khâu Lâm, vì ‘có chút’ quen biết với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nên đã bị lãnh đạo huyện giao trọng trách là người giám sát trực tiếp hạng mục tầm cỡ cấp tỉnh này, hắn sẽ đại diện các sếp lớn tới bàn bạc với hai vị khách quý đến từ thành phố. Đều là người một nhà thì mới dễ thương lượng.

Về phía công ty, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng đã phái người tới đánh giá thị trường, lập bản quy hoạch cụ thể. Bọn hắn cũng nói rõ ý của mình với cấp dưới để họ lựa đường tiến hành.

Quách Nguyệt Nga đã nghỉ việc tại nhà máy, ở nhà chuyên tâm chăm sóc chồng và con trai. Thường Hiểu Mẫn cũng bị Từ Khâu Thuật lôi tới làm việc. Đều là những người trẻ tuổi, không thể ngồi không ở nhà được.

Cả nhà Từ Khâu Thuật bận bịu, Từ Khâu Lâm ngày nào cũng đi sớm về muộn. Nhưng là chủ thầu, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại rất thảnh thơi, có rất nhiều thời gian theo đuổi ‘vợ’ và chăm sóc con trai. Không theo đuổi được ‘vợ’ mình thì có kiếm được nhiều tiền cũng vô dụng.

Từ gia như có một luồng sinh khí mới…

Dương Dương và Nhạc Nhạc thong thả chuẩn bị cho cuộc thi thử, cho dù là cuộc thi trung học thật cũng tuyệt đối không thành vấn đề.

Còn về Cố Khê, vẻ bề ngoài bình tĩnh của cậu càng ngày càng có nguy cơ sụp đổ; cậu nên mở lời cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sao đây? Nên khuyên bảo con trai thế nào để chúng đồng ý tách khỏi cậu để tới Doanh Hải học tập…

Vì tương lai Dương Dương Nhạc Nhạc, hai đứa tới Doanh Hải học là tốt nhất. Nhưng bọn nhóc không dưới một lần tỏ ý nhất định phải đi cùng cậu. Nghĩ đến con trai, nghĩ đến bí mật của bản thân, nghĩ đến cha mẹ của hai người nọ, nghĩ đến cuộc sống sau này bên Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc; Cố Khê càng ép chính mình rằng đã đến lúc phải quyết liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi