3 giờ chiều, Kiều Thiệu Bắc lái xe về biệt thự, ‘bận rộn’ đến nỗi cơm trưa hắn cũng chưa kịp ăn.
Đang đứng trong vườn tưới nước giúp mấy dì giúp việc, Dương Dương và Nhạc Nhạc lập tức chạy tới chào đón hắn.
“Ba Kiều, ba ăn cơm chưa?”
“Ba Kiều, ba xong việc bận rồi ạ?”
Tuy tâm tình đang vô cùng trầm trọng nhưng Kiều Thiệu Bắc vẫn ép mình mỉm cười thật tự nhiên, nói: “Ba Kiều xong việc rồi, cũng đã ăn cơm. Đồ đạc hôm nay được đưa tới rồi chứ?”
“Đưa tới rồi ạ, sắp xếp xong hết rồi. Là mấy dì giúp việc phụ giúp đó, mấy dì đó vất vả cả ngày nên bọn con giúp tưới hoa trong vườn.”
Xoa đầu hai con trai, Kiều Thiệu Bắc hỏi: “Ba Triển và ba ba đâu?”
“Ba ba muốn học lại cách sử dụng máy tính, ba Triển đang dạy cho ba ạ.”
“Để ba Kiều đi xem hai người họ thế nào.”
“Vậy ba mau đi đi, hoa còn chưa tưới xong. Ba ba và ba Triển đang ở thư phòng trên lầu.”
“Ngoan, các con đi làm nốt đi.”
Không cản trở công việc của bọn trẻ, Kiều Thiệu Bắc nhìn con trai chạy tới cầm bình nước bằng cao su, tiếp tục tưới nước. Khi hốc mắt đỏ hoe, hắn mới vội vã bước nhanh vào nhà.
Từ lão gia và Từ nãi nãi không có trong phòng khách, hẳn là còn đang ngủ trưa, Kiều Thiệu Bắc đi lên lầu, đứng trước thư phòng, gõ cửa.
“Mời vào.”
Kiều Thiệu Bắc mở cửa đi vào.
Đang ngồi bên Cố Khê để chỉ dẫn những kiến thức cơ bản về máy tính, Triển Tô Nam quay đầu nhìn thấy hắn, sắc mặt khẽ thay đổi.
“Đang làm gì thế?” Nét mặt Kiều Thiệu Bắc tươi cười, hỏi.
Cố Khê mỉm cười, nói: “Tô Nam dạy em làm quen với vi tính. Em muốn tra cứu một ít tư liệu liên quan đến phương pháp trộn nhân sủi cảo. Việc bận xong xuôi rồi chứ? Anh ăn cơm chưa?”
“Anh ăn rồi.”
Đi đến bên cạnh Triển Tô Nam, im lặng ấn nhẹ vào vai hắn, Kiều Thiệu Bắc hỏi bâng quơ: “Có tra được gì hữu ích không?”
“Rất nhiều.” Cố Khê quay đầu nhìn máy tính, đầy nhiệt huyết: “Dù là cách trộn nguyên liệu nhân bánh hay cách nặn sủi cảo đều có rất nhiều thứ cần học hỏi.”
Kiều Thiệu Bắc kéo ghế ngồi bên cạnh Cố Khê, ôm eo cậu, nói: “Dù sao quán sủi cảo sẽ không khai trương ngay đâu, em còn nhiều thời gian để nghiên cứu mà. Đừng quá lo lắng, đừng để chính mình mệt mỏi.”
“Sẽ không đâu.” Ánh mắt Cố Khê sáng quắc, hận không thể ngay lập tức lao xuống bếp trộn nhân bánh.
Cho Triển Tô Nam một ánh mắt trấn an, ý bảo đừng nóng vội, Kiều Thiệu Bắc xoa bóp eo Cố Khê, nói: “Ngày mai Angela sẽ đến đây, em đi nói với Mạn Mạn một tiếng. Dặn con bé đừng mặc váy quá ngắn.”
Cố Khê nhìn Kiều Thiệu Bắc, nói: “Sáng nay em có nói với Mạn Mạn rồi. Con bé nói, nếu cần thì nó sẽ quay lại ký túc xá ở tạm mấy bữa, Tô Nam nói không cần.”
Triển Tô Nam tiếp lời: “Chỉ cần đừng chạm mặt nhau nhiều là được, không nhất thiết phải tránh đi. Ở chung với Angela rất dễ chịu, chỉ là cậu ấy hay ngượng ngùng với phụ nữ.”
Kiều Thiệu Bắc cũng nói: “Anh thấy thường ngày trang phục của Mạn Mạn rất bảo thủ, chỉ cần gặp mặt chào hỏi qua là được, không đến mức phải chuyển tới ký túc xá đâu. Ngày mai em đợi ở nhà, anh và Tô Nam sẽ đi đón gia đình Angela.”
“Vâng.” Cố Khê vừa nghe thế liền thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết nguyên cớ từ đâu mà cậu có chút bồn chồn: “Angela có thích ăn sủi cảo không?”
“Rất thích.” Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đồng thanh đáp.
Cố Khê lập tức nói: “Vậy em sẽ làm sủi cảo cho cậu ấy ăn.”
“Được chứ.”
***
Cho đến sát giờ ăn cơm, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều ở trong thư phòng cùng Cố Khê. Suốt khoảng thời gian đó, Cố Khê chẳng tra thêm được chút tư liệu nào, nếu không phải ngồi trò chuyện với hai người nọ về những chuyện trước kia, thì cũng là chăm chú nghe kể về chuyện của Rex và Angela. Càng nghe cậu càng rất hiếu kỳ về Angela, cũng càng háo hức và lo lắng hơn về cuộc gặp mặt sắp tới.
Tay Kiều Thiệu Bắc từ đầu tới cuối đều không rời khỏi eo Cố Khê, hắn nhìn cậu đắm đuối, tận sâu trong đáy mắt là niềm hối hận cùng sự đau thương khôn xiết.
Biểu hiện của Kiều Thiệu Bắc vẫn rất bình thường, chỉ có Triển Tô Nam – người không khác gì anh em ruột thịt – mới cảm nhận được sự khác thường trong hắn. Triển Tô Nam cảm thấy, Kiều Thiệu Bắc nhất định đã phát hiện được điều gì đó, nhưng hai bên tạm thời chưa có cơ hội nói với nhau.
Tối qua, vì sự bám dính của con trai đã khiến Cố Khê dở khóc dở cười; mà nay, từ khi Kiều Thiệu Bắc trở về lại không chịu rời khỏi cậu một lúc nào, thật khiến cậu buồn bực không thôi. Rốt cục xảy ra chuyện gì sao? Biểu tình của Thiệu Bắc rất bình thường, nói năng cũng bình thường, nhưng hành vi lại có chút bất thường.
Chưa nhắc đến việc Cố Khê đi đến chỗ nào hắn cũng theo tới đó, chỉ cần sểnh ra là hắn nhất định sẽ ôm ấp cậu hoặc nắm tay cậu, khiến Cố Khê vô cùng xấu hổ với cha mẹ nuôi. Tuy cha mẹ đã biết và thông cảm cho cậu, nhưng Cố Khê vẫn tận lực tránh làm ra những cử chỉ quá thân mật với hai người trước mặt ông bà, huống hồ, lúc này còn có cháu gái ở đây.
Nhưng Kiều Thiệu Bắc lại như không phát hiện được sự khổ tâm của Cố Khê; lúc ăn tối, mấy lần suýt nữa đút thẳng thức ăn vào mồm Cố Khê, hại cậu phải mau mau chóng chóng ăn xong để chạy trốn. Ngay cả Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng khá ngượng ngập trước những hành động của ba Kiều đối với ba ba, càng đừng nói đến người khác.
Cố Khê vừa rời bàn, Kiều Thiệu Bắc còn chưa ăn xong cũng rời bàn, sau đó Triển Tô Nam nhanh chóng đuổi theo.
Từ Mạn Mạn và Từ nãi nãi sờ sờ khuôn mặt ửng hồng, cùng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có thể ăn cơm bình thường. Còn Từ lão gia vừa được Cố Khê đút cơm xong liền vào phòng khách bật TV, lẩm bẩm: “Thoát được một kiếp”.
***
Cố Khê ăn xong vốn định lên lầu giặt quần áo, nhưng cậu vừa mới bước chân vào phòng thì hai ‘cô hồn’ phía sau ngay lập tức tót theo. Cậu cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Khi Triển Tô Nam khép cửa sau cùng, Cố Khê tra hỏi: “Rốt cục xảy ra chuyện gì?”
Kiều Thiệu Bắc đi đến trước mặt Cố Khê, hai tay ôm cậu, xoay người, hôn lên môi cậu, dùng hành động để giãi bày cảm xúc của mình. Kiều Thiệu Bắc chỉ hôn môi, không vượt quá đà, nhưng vừa mạnh mẽ, vừa cuồng nhiệt khiến khí lực toàn thân Cố Khê gần như bị hút cạn, mềm nhũn trong lòng hắn. Triển Tô Nam nuốt nước bọt, khóa trái cửa phòng.
Thân thể mon men đến gần giường, khi Kiều Thiệu Bắc hôn xuống dưới cổ, Cố Khê thở hổn hển lên tiếng: “Đừng, Thiệu Bắc, đừng……” Cậu còn chưa sẵn sàng, sẵn sàng đối mặt với hai người này.
“Tiểu Hà, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em……” Nói mấy lần “anh yêu em”, Kiều Thiệu Bắc cởi giày, cởi áo, cởi quần của Cố Khê; cách lớp quần trong, kính cẩn hôn lên hạ thân cậu.
“A!”
Cố Khê đời nào chịu được loại kích thích này, quần trong lập tức căng phồng, dựng túp lều.
Triển Tô Nam liếm môi, trèo lên giường.
Cố Khê kinh ngạc thở gấp, tiếp đó, miệng cậu lại bị bịt kín. Quá xa rồi, quá xa rồi. Trong óc Cố Khê vang lên tín hiệu nguy hiểm. Quá xa rồi. Cố Khê còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Triển Tô Nam nằm nghiêng bên người Cố Khê, một tay ôm cậu, cũng để đỡ thân thể mình, tay còn lại thì nhẹ nhàng mơn trớn thân thể cậu.
Kiều Thiệu Bắc gạt bỏ ‘chướng ngại’ cuối cùng trên thân thể Cố Khê, tách hai chân cậu ra, ngậm phân thân tinh xảo, dùng đầu lưỡi mềm mại trấn an người yêu đang căng thẳng.
“Ưm –”
Cố Khê sắp ngạt thở đến nơi rồi, toàn thân đều biến thành màu hồng phấn, vành tai và hai má càng ửng lên như bị thiêu cháy.
Triển Tô Nam vỗ vỗ Kiều Thiệu Bắc, Kiều Thiệu Bắc buông tha ‘Cố Khê’, đặt cậu lên giường. Triển Tô Nam bế bổng Cố Khê lên, rồi quỳ gối giữa hai chân cậu, tiếp tục công việc còn dang dở của Kiều Thiệu Bắc.
“Không……”
Cố Khê gắt gao nhắm mắt, không dám nhìn tình cảnh dâm loạn này.
Kiều Thiệu Bắc tỉ mỉ hôn khắp người Cố Khê, cũng không quên niệm ‘thần chú’: “Tiểu Hà, Em đẹp quá…… Tiểu Hà, anh yêu em…… Tiểu Hà, em đẹp quá…… Tiểu Hà, anh yêu em……”
“Đừng…… Không, không được……”
Cố Khê sắp phát điên rồi, trước khi ý thức của mình hoàn toàn bị hai người này xâm lược, cậu cố gắng che đậy khuôn mặt đang động tình, cắn chặt môi để ngăn những đợt sóng rên rỉ sắp thoát ra ngoài.
“Tiểu Hà, là anh, là Thiệu Bắc của em.”
Kiều Thiệu Bắc kéo tay Cố Khê ra, liếm hôn môi cậu, không để cậu cắn nát bờ môi mình.
“Tiểu Hà, là anh, là Tô Nam của em.”
Đầu lưỡi của Triển Tô Nam quyến luyến chỗ nhụy hoa Cố Khê mãi không rời.
“Ưm……”
Cố Khê cắn chặt răng, cố gắng vùi mặt mình vào lòng Kiều Thiệu Bắc, muốn tìm cách tránh né.
“Tiểu Hà, anh yêu em, anh yêu em……” Kiều Thiệu Bắc nhẹ nhàng cắn hai đầu ngực phấn hồng của Cố Khê.
Cố Khê rên lên thành tiếng, giây tiếp theo, cậu không ngừng cắn môi mình.
“Tiểu Hà, anh yêu em, Triển Tô Nam yêu Cố Khê, yêu cả đời.” Buông tha bộ phận yếu ớt nhất của Cố Khê.
Triển Tô Nam trườn người lên một bên sườn Cố Khê, cùng Kiều Thiệu Bắc hôn cậu, hôn thân thể cậu.
Tiếng rên rỉ của Cố Khê khiến hai người kia ghé vào lỗ tai cậu thì thầm…
Đầu óc cậu lúc này hoàn toàn trống rỗng, một câu ‘anh yêu em’ kia như ma chú xuyên từ màng tai vào tận sâu đáy lòng cậu.
“Tiểu Hà…… Em đẹp quá…… Em đẹp quá……”
“Tiểu Hà, yêu em, anh rất yêu em……”
Triển Tô Nam ôm Cố Khê, để cậu ngồi trên đùi mình, hắn thì dựa lưng vào thành giường, tiếp tục triền miên hôn môi cậu, hôn lên bất cứ chỗ nào có thể hôn được. Còn Kiều Thiệu Bắc thì quỳ gối sau lưng Cố Khê, hôn men theo đường cong cơ thể cậu, đầu lưỡi chu du một đường dọc theo cột sống.
Cố Khê sớm đã mất đi ý thức; mắt ướt trừng lớn, hai tay bởi vì cơn sóng tình ào ạt mà vô lực bấu víu vào bả vai Triển Tô Nam, tiếng ngân nga trong miệng như thúc giục hai kẻ kia hôn môi càng thêm dịu dàng, càng thêm triền miên.
Từ trong lòng Triển Tô Nam, Cố Khê lại chuyển sang lòng Kiều Thiệu Bắc; trước sau cậu đều được tỉ mỉ hôn liếm, ngọc hành vốn đã sớm chảy dài một dòng lệ trong suốt khổ sở, nhụy hoa mềm mại không ngừng bị dày vò, cũng đang ‘than khóc’.
Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam nào dám dày vò Cố Khê quá đáng, liếc nhìn Triển Tô Nam một cái, Kiều Thiệu Bắc đẩy Cố Khê dựa vào người Triển Tô Nam rồi cúi xuống, ngậm ngọc trụ tinh xảo kia, ôn nhu vỗ về.
Chỉ chốc lát sau, thân thể Cố Khê siết chặt giây lát, móng tay để lại dấu vết trên vai Kiều Thiệu Bắc.
Lau miệng, Kiều Thiệu Bắc thế chỗ Triển Tô Nam, vẫn ôm Cố Khê, hôn môi và đầu vai cậu; còn Triển Tô Nam lại ghé đầu vào giữa hai chân Cố Khê, tiếp tục trấn an nhụy hoa tủi thân còn lại. Dùng đầu lưỡi mô phỏng động tác ra vào, Triển Tô Nam nhanh chóng cảm nhận được Cố Khê “khác thường”, động tác của hắn càng mau.
Mũi chân Cố Khê ưỡn thẳng, đầu ngửa ra sau, thất thần phát ra một tiếng rên động lòng người, ước chừng bảy tám giây sau, thân thể Cố Khê đột nhiên mềm oặt xuống, hoàn toàn đờ đẫn.
Kiều Thiệu Bắc ôm Cố Khê xuống giường, Triển Tô Nam kéo ga giường bẩn, rồi vo tròn mang vào phòng tắm, thuận tiện xấp ướt hai chiếc khăn mặt, đưa cho Kiều Thiệu Bắc một cái, hai người cùng lau người cho Cố Khê rồi thay quần lót và áo ngủ sạch sẽ cho cậu, trải ga giường mới, phủ chăn mỏng lên.
Cố Khê vẫn nằm đó không nhúc nhích, tuy đang nhắm mắt nhưng lồng ngực vẫn kịch liệt thở dốc. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam lên giường, tiến vào ổ chăn, một trái một phải ôm cậu, cũng không nói gì.
***
Qua nửa giờ, hơi thở Cố Khê vững vàng, có vẻ đã say giấc. Hai bọn hắn đợi trong chốc lát.
Đợi đến khi Cố Khê ngủ sâu giấc, Kiều Thiệu Bắc ra hiệu với Triển Tô Nam, hai người nhẹ nhàng xuống giường. Khoác tạm áo, hai người đi ra ngoài…
Không xuống lầu, hai bọn hắn vào phòng làm việc của Kiều Thiệu Bắc, nét mặt Kiều Thiệu Bắc không còn sót một tia tình dục nào, thậm chí không có nửa điểm tươi cười, có vẻ dị thường âm trầm.
Triển Tô Nam hỏi: “Cậu tìm được cái gì rồi?”
Kiều Thiệu Bắc lấy một chiếc usb từ trong túi quần, mở máy tính.
Triển Tô Nam đi theo, nghe Kiều Thiệu Bắc ấm ách nói: “Tôi tìm được dao giải phẫu Tiểu Hà đã dùng khi sinh Dương Dương Nhạc Nhạc…… Tìm được, những ghi chép Tiểu Hà chuẩn bị cho việc sinh đẻ…… Tìm được, quần áo và giày của Dương Dương và Nhạc Nhạc đã mặc khi vừa chào đời…… Còn có một quyển, nhật kí, tràn đầy tuyệt vọng của Tiểu Hà.”
Ánh mắt Triển Tô Nam trừng lớn, huyết sắc trên mặt dần bị hút cạn.
“Đều ở trong này…… Tôi thật hèn nhát, không dám xem một mình.” Kiều Thiệu Bắc ngồi sụp xuống ghế, kích chuột mở một file, rồi mở ngăn kéo, lấy ra một gói thuốc lá hắn vốn đã bỏ từ lâu.
Triển Tô Nam rút một điếu đặt bên miệng, ngồi xuống cạnh Kiều Thiệu Bắc.
Làn khói thuốc, lan tỏa….
***
Cố Khê hoàn toàn không biết mình thiếp đi từ lúc nào, nếu không phải vì quá khát nước, nhất định cậu sẽ ngủ thẳng đến bình mình. Tỉnh lại thấy trong phòng tối om, đầu óc trì trệ, phải đến nửa ngày sau mới nhận ra bên người không có ai. Đùi mềm nhũn, khi cậu nhớ đến nguyên do vì sao mệt mỏi thế này thì cậu vội vã lấy chăn che mặt. Thế này thì sao mình có thể đối mặt với hai người kia? Đi quá xa rồi…… Quá xa rồi…...
Nằm một lúc lâu, trước khi chết ngạt, Cố Khê xốc chăn lên, rồi mở đèn bàn. Khi ánh mắt dần thích ứng với ánh sáng, cậu ngồi dậy, thế mới phát hiện đã hơn 12 giờ đêm. Cậu nhớ mang máng lúc về phòng còn chưa tới 7 giờ. Hóa ra bản thân đã ngủ lâu như thế. Quần áo trên người đã được thay mới, ga giường cũng đã đổi. Cố Khê hít sâu mấy hơi, xốc chăn lên, xuống giường. Tô Nam và Thiệu Bắc đã ngủ chưa? Tối nay là ai đưa ba mẹ đi nghỉ ngơi nhỉ?
Xỏ dép lê đi ra ngoài, Cố Khê tha hai chân mềm nhũn xuống lầu, tới trước phòng cha mẹ nuôi nhìn, hai ông bà đều đã ngủ say, cậu cũng yên lòng. Vào bếp rót một cốc nước thật lớn, Cố Khê lên lầu ba. Đến phòng ngủ của con trai, mở đèn, thấy Dương Dương nằm giường dưới, Nhạc Nhạc nằm giường trên. Được ngủ trên giường mới nên hai cậu nhóc vui sướng tới nỗi chảy cả nước miếng.
Đắp lại chăn hai đứa đá văng ra ngoài, lau khóe miệng chúng, Cố Khê mang vài phần nghi hoặc tắt đèn rời đi. Cậu tưởng đêm nay hai người kia sẽ ngủ cùng phòng với cậu…… Ý thức được suy nghĩ của bản thân, Cố Khê giật mình hoàn hồn. Giường tuy rất lớn, nhưng ba người ngủ vẫn hơi chật, huống chi…… Đối với những chuyện xảy ra đêm nay, Cố Khê vô cùng hoang mang.
Xuống lầu hai, Cố Khê đang muốn trở về phòng ngủ thì lại nghe thấy tiếng ho khan rất thống khổ. Cậu căng tai nghe, tiếng ho lại truyền tới, xác định được rõ vị trí, Cố Khê mới phát hiện ra, hình như phòng làm việc của Kiều Thiệu Bắc sáng đèn. Chẳng lẽ hai người đang tăng ca? Muộn thế rồi…… Tim đột nhiên căng thẳng, Cố Khê đi tới.
“Khụ khụ khụ……”
Tiếng ho khan ngày càng rõ, Cố Khê đứng ở cửa phòng, xác định là tiếng ho của Triển Tô Nam, nhưng còn có âm thanh khác. Lo lắng mình có thể sẽ quấy rầy đến công việc của hai người này, bàn tay đang định giơ lên gõ cửa của Cố Khê do dự không ngừng.
“Thiệu Bắc…… Chúng ta nên làm sao đây…… Chúng ta nên làm sao đây……”
Lời nói thống khổ mang theo tiếng gào thét không thể phát tiết, Cố Khê ngây người. Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu chính là đã xảy ra chuyện, là chuyện lớn!
“Tôi không biết, Tô Nam, tôi không biết…… Đến tận hôm nay tôi đột nhiên bi ai phát hiện ra rằng: cho dù chúng ta có dâng cả thế giới trước mặt Tiểu Hà cũng không cách nào bù lại được những thương tổn tôi và cậu đã gây ra cho em ấy. Tô Nam…….Tôi không biết……Tôi muốn giết chết chính mình, nhưng chết rồi lại càng có lỗi với Tiểu Hà.”
Cố Khê kinh hãi bịt chặt miệng. Tiếp đó lại là mấy tiếng nức nở gào thét.
RẦM!!!!!
Đột nhiên trong phòng truyền ra một tiếng đổ vỡ, trái tim Cố Khê phát run. Sau đấy nghe tiếng Tô Nam gầm nhẹ: “Ngày mai tôi sẽ trả lại hết tài sản cho Triển gia, tôi muốn đưa Tiểu Hà và hai con trai đi. Tôi muốn Tiểu Hà và bọn trẻ hoàn toàn thoát khỏi uy hiếp của bọn họ. Tôi muốn đưa Tiểu Hà và bọn trẻ đi du lịch thế giới. Thiệu Bắc, cậu đừng khuyên tôi nữa, tôi đã quyết rồi. Tôi chỉ để tâm đến ba cha con họ, mặc kệ tất cả!!”
Sau đó lại là một khoảng im lặng.
“Tô Nam, tôi muốn chuyển quyền sở hữu toàn bộ tài sản sang cho Tiểu Hà và bọn trẻ. Tình yêu tôi dành cho Tiểu Hà so với những đau khổ em ấy từng chịu đựng thật nghèo nàn đến đáng thương. Tôi cũng chỉ còn lại những đồng tiền dơ bẩn này.”
“Được, tôi cũng đồng ý.”
Lại một khoảng im lặng rất lâu.
“Thiệu Bắc, tôi chuẩn bị đi thắt ống dẫn tinh. Tôi không muốn sau này Tiểu Hà mang thai lại gặp nguy hiểm.”
“Tôi cũng có ý này. Hai ông cụ muốn sao cứ kệ họ, tôi cũng chẳng quản nữa. Hiện giờ Tiểu Hà không có dấu hiệu mang thai, nhiều khả năng là không có, như vậy rất tốt. Chờ tôi tìm được một người phù hợp để thừa kế Kiều gia thì tôi sẽ trả lại tài sản Kiều gia, hai ta cùng đưa Tiểu Hà và bọn nhỏ đi vòng quanh thế giới.”
“…… Thiệu Bắc, cậu nói liệu chúng ta còn tư cách cưới Tiểu Hà không?”
“…… nếu không còn tư cách, chúng ta sẽ bảo vệ em ấy cả đời, cứ như vậy, bảo vệ em ấy, cả đời……”
Hai tay Cố Khê bịt kín miệng, bả vai run rẩy. Cậu nhẹ nhàng, nhẹ nhàng lùi bước, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, nhanh chóng trở về phòng…
***
Hơn 4 giờ sáng, hút thuốc cả đêm, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mới ra khỏi phòng. Hai người tẩy sạch mùi thuốc lá trên người, cẩn thận mò mẫm vào giường, nằm xuống cạnh Cố Khê.
Cố Khê nằm thẳng, tựa hồ ngủ rất say. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu, rồi mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Vừa lúc thân thể căng thẳng của hai người dần thả lỏng, Cố Khê mở mắt, một giọt nước mắt chảy dài bên khóe mắt cậu.