VIỄN KHÊ

Cố Khê nằm trên giường hai ngày mới từ phòng ngủ đi ra, và chẳng riêng gì cậu, Angela cũng ở lỳ trong phòng tận hai ngày. Người duy nhất trong nhà không biết chân tướng sự việc chỉ có Dương Dương và Nhạc Nhạc; à quên, còn có Từ Mạn Mạn nữa. Đối mặt với ánh mắt đầy thâm ý của cha mẹ, Cố Khê thẹn thùng nói sẽ chung sống với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, tất nhiên cậu vẫn cần thêm thời gian để thích ứng. Hai ông bà Từ gia không nói gì, coi như không biết nguyên nhân Cố Khê phải nằm nghỉ hai ngày. Có một số việc lờ đi sẽ tốt hơn.

Bốn đứa Dương Dương, Nhạc Nhạc cùng Tom và Thomas suốt ngày dính lấy nhau, rõ ràng hơn kém bốn tuổi thế nhưng chúng lại có chung rất nhiều sở thích, đề tài yêu thích. Cố Khê đặc biệt chuẩn bị phòng ngủ cho Tom và Thomas, nhưng căn phòng này chưa từng được sử dụng một lần; hai cậu nhóc tình nguyện chen chúc trên giường tầng với Dương Dương, Nhạc Nhạc còn hơn vất vơ ngủ một mình một gian phòng.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chính thức điều Từ Mạn Mạn về huyện Phổ Hà giúp đỡ Trang Phi Phi; cũng trong ngày hôm đó, cô đã chủ động thú nhận với tiểu thúc mình chuyện tình cảm. Nghe được chính miệng cháu gái thừa nhận đang yêu đương với Trang Phi Phi, Cố Khê rất cao hứng; những mất mát do bị giấu diếm trước đó hoàn toàn biến mất. Từ nụ cười của Mạn Mạn, Cố Khê cũng cảm thấy được niềm hạnh phúc hân hoan của cô, cậu hoàn toàn yên lòng và tin tưởng Trang Phi Phi sẽ làm được những gì hắn đã hứa hẹn.

Việc công việc tư rất rạch ròi, ngay ngày hôm sau, Mạn Mạn đã xách hành lý tới thẳng sân bay, không để Kiều Thiệu Bắc phái trực thăng tới đưa đón. Vận mệnh của cô là được tiểu thúc xoay chuyển, cô không giúp được gì nên việc duy nhất có thể làm chính là đừng gây phiền toái và khiến thúc ấy khó xử. Kỳ thật cô cũng yên tâm; trong mấy tháng này, chứng kiến tâm tư hai người kia đối với thúc ấy, cô tin bọn họ sẽ khiến tiểu thúc hạnh phúc, sẽ không làm tổn thương thúc một lần nữa; cho nên, cô thoải mái để tiểu thúc ở lại Doanh Hải phồn hoa. Và cô cũng quyết định, đợi sau khi từ huyện Phổ Hà trở về, cô sẽ chuyển ra ở riêng, tránh làm bóng đèn của ba người.

Từ Mạn Mạn về Phổ Hà, Cố Khê cũng bắt đầu những ngày tháng học y cùng Angela. Địa điểm của tiệm sủi cảo đã chọn xong, đang đợi trang hoàng; nhưng nhân viên thì chưa tuyển hết nên thời gian khai trương chính thức còn cần kéo dài thêm chút nữa. Angela định qua trung thu sẽ quay về Seatle, trong khoảng thời gian này, y sẽ dạy trước Cố Khê một ít kiến thức nền tảng; đợi khi về hẳn bên kia thì sẽ dạy Cố Khê qua mạng trực tuyến.

Lần viếng thăm này rõ ràng Angela có chuẩn bị rất kĩ càng, y mang đến rất nhiều bộ sách về những kiến thức trung y căn bản, cùng những ghi chép cá nhân trong nhiều năm; toàn bộ đều để lại cho Cố Khê. Sau này, y sẽ căn cứ vào tình hình học tập của Cố Khê để chỉ rõ những ghi chép và những bộ sách cậu cần. Cố Khê rất quý trọng cơ hội học tập lần này, vô cùng nghiêm túc; Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thì vui như mở cờ trong bụng, chuyện Cố Khê học y đã trợ giúp cho bọn hắn rất nhiều; chính bởi vậy, hai người rất cảm kích Angela.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dùng căn phòng lớn nhất tại lầu ba để làm thư phòng của Cố Khê; mỗi ngày, cậu sẽ ở trong đó học cùng Angela. Do yêu cầu riêng của Angela, trong thư phòng treo biểu đồ châm cứu, đồ hình châm cứu và sơ đồ huyệt mạch..v..v.. ngoài ra, còn có các dụng cụ trung y. Angela còn đặc biệt đề nghị Kiều Thiệu Bắc đặt mua một chiếc máy siêu âm, cơ thể Cố Khê đặc thù nên trong nhà có cái máy này sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Ngày máy siêu âm được bê về, Angela dạy Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cách sử dụng. Khi hai người nhìn thấy hình ảnh siêu âm trong bụng Cố Khê chỉ có một bên noãn xào (buồng trứng) bé hơn so với những người phụ nữ trưởng thành, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã kích động đến mức hai mắt rơm rớm. Người này đã dùng một thân thể như vậy vì bọn hắn dưỡng dục hai con trai vừa thông minh, khả ái lại vừa hiểu chuyện Dương Dương và Nhạc Nhạc.

Tinh khí nam giới của Cố Khê cũng dị dạng, thậm chí so với bộ phận nữ giới kia càng có điểm thiếu xót. Ngoài việc chỉ có một tiểu cầu giấu trong cơ thể, nó còn không thể sản sinh ra những mầm mống khỏe mạnh; nói cách khác, Cố Khê không thể làm phụ nữ thụ thai. Điều này cũng giải thích cho việc khi hưng phấn, chất lỏng cậu bắn ra có màu hơi trong suốt. Đối với kết quả này, Cố Khê không có cảm giác gì đặc biệt, một chút cũng không có. Cậu sẽ không kết hôn với cô gái nào khác, dù sao Cố Khê cũng đã là ‘mẹ’ của hai cậu nhóc.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thấy báo cáo kiểm tra của Cố Khê ngoài trừ cảm giác đau lòng thì cũng không có cảm giác khác, Cố Khê là ‘mẹ’ của con trai bọn hắn, là ‘vợ’ của bọn hắn, thế là đủ. Nhưng, có một việc vẫn khiến Cố Khê băn khoăn, cơ quan sinh sản nữ của cậu không hoàn toàn dị dạng, vậy liệu cậu có thể thụ thai nữa hay không?

Về chuyện này, Angela cũng không nắm chắc; tuy cơ quan sinh sản của y có hoàn thiện hơn một chút so với Cố Khê, nhưng nó lại không giống chu kỳ sinh lý bình thường của phụ nữ là mỗi tháng đều phải rụng trứng; thậm chí y còn không biết trước kia làm thế nào lại thụ thai được Tom và Thomas. Những vấn đề này không thể đem ra nghiên cứu công khai, chỉ có thể ngầm dựa vào tình hình của bản thân từ từ nghiên cứu phỏng đoán mà thôi. Tuy nhiên, chỉ có Angela và Cố Khê là lo nghĩ, còn Rex chỉ mong sao Angela không hoài thai được. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thì rất thoải mái trong việc Cố Khê mang thai, có cũng cũng được mà không có cũng không sao; bọn hắn đã thương lượng xong rồi, nếu trong vòng năm năm vẫn không được thì sẽ đi buộc garô. Vì sao lại tận năm năm, là vì không muốn tạo áp lực quá lớn cho Cố Khê.

Cố Khê một bên theo Angela học y, một bên tiếp tục điều trị thân thể. Từ khi Angela đến đây, biệt thự luôn tràn ngập một mùi thuốc đông y thoang thoảng. Sau khi tan sở, chiều nào Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng được ngửi mùi hương này, bọn hắn cảm thấy đặc biệt hạnh phúc ấm áp – bởi vì mùi hương này chứng minh một điều: người bọn hắn yêu nhất đang ở nơi này.



Một trận mưa ngâu tháng bảy vừa tạnh, cổng ngoài của biệt thự Kiều gia nằm trên đỉnh núi chầm chậm mở ra, một chiếc xe đen tiến vào, quản gia vội vàng chạy lên lầu thông báo việc Triển Tô Nam thiếu gia tới cho Kiều lão gia và Triển lão gia – người đã ở đây hai tháng.

Đỗ xe trong sân biệt thự, Triển Tô Nam xuống xe, sắc mặt bình tĩnh, không chút bồn chồn lo sợ. Từ khung cửa sổ trên lầu, có một người thấy rõ vẻ mặt hắn, lửa giận tích tụ từ lâu trong nháy mắt lại bốc lên tận đỉnh đầu.

“Triển thiếu gia, cuối cùng cậu cũng tới, lão gia và phu nhân ngày nào cũng mong cậu đến.” Quản gia cung kính Triển Tô Nam như với chính thiếu gia của nhà mình, giọng nói thân thiết pha lẫn chút lo lắng.

“À, gần đây cháu bận quá nên không tới nhà được.” Triển Tô Nam khách khí trả lời, đương nhiên đây không hẳn là nguyên do chính.

Dẫn Triển Tô Nam lên lầu hai, quản xa gõ nhẹ cửa phòng: “Lão gia, Triển lão gia, là Tô Nam thiếu gia đến.”

“Cho nó vào đi.” Người nói là Kiều Tác Hành.

Triển Tô Nam cầm nắm đấm cửa, mở cửa đi vào. Một người ở trong phòng nhìn thấy hắn lập tức bất mãn nặng nề hừ một tiếng. Vẫn không có nửa điểm áy náy, Triển Tô Nam cất tiếng chào: “Ba, Kiều thúc.”

Triển Khôn tức giận nói:“Ngày đó tôi nói hết nước hết cái rồi, nếu anh không trở về thì vĩnh viễn đừng trở về nữa.”

Triển Tô Nam ngồi xuống ghế, tiếp nhận chén trà quản gia bưng đến, thản nhiên đáp lời: “Ba, ba gọi con về là để lải nhải điều này à?”

Triển Khôn đập mạnh chén trà xuống bàn, cả giận nói: “Anh còn coi tôi là cha anh nữa không? Anh về nhà được mấy lần? Gọi được cho tôi và mẹ anh mấy cuộc điện thoại?!! Anh gọi ngay thằng Tô Phàm về đây cho tôi; anh không muốn nhận người cha này, tôi cũng lười nhận đứa con như anh. Nhưng anh hãy nhớ kỹ lấy, cơ nghiệp của Triển Khôn tôi khổ sở lăn lộn gần cả cuộc đời, sẽ không bao giờ để người ngoài hưởng lợi!”

Triển Tô Nam vẫn thái độ ôn hòa: “Vừa vặn, con cũng chuẩn bị gọi Tô Phàm về. Con khác ba, sau này, gia sản của con sẽ lưu lại cho hai con trai; vì tránh xảy ra xung đột không đáng có, ba hãy mau chóng để Tô Phàm tiếp quản vị trí của con đi.”

“Triển Tô Nam, anh nói thế là có ý gì!” Sắc mặt Triển Khôn nháy mắt lạnh tanh.

Kiều Tác Hành lập tức lên tiếng: “Tô Nam, cháu đừng gây chuyện nữa, bác và ba cháu không quan tâm đến chuyện của tụi cháu, nhưng cháu đừng khiến sự việc không thể cứu vạn được! Ba cháu không phản đối việc kia. Nhưng, lâu như thế mà đến một cuộc điện thoại cũng không có; ba cháu tới bệnh viện kiểm tra, cháu cũng không gọi điện hỏi thăm, điều này cũng thật đáng trách.”

“Biến mọi chuyện thành không thể cứu vãn được không phải cháu.”

Nhìn cha mình, Triển Tô Nam mang chút lửa giận nói: “Ba có thể không thích Cố Khê, không thích hai con trai của con, con không miễn cưỡng. Hôm nay tới đây là vì con muốn ba mặt một lời với ba. Cố Khê là ‘vợ’ con, bọn trẻ là con của con, cũng là người sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của con. Ba yên tâm, những gì để lại cho chúng đều là tài sản của riêng con, không dính một đồng tiền nào của ba cả. Ba, con không muốn tiếp tục cãi vã với ba vì chuyện này nữa, rất vô nghĩa. Ba muốn cháu nội thì cứ để Tô Phàm sinh cho ba; gia tộc họ Triển ba thích ai thừa kế cũng tùy, con không cần, con của con cũng không cần; ba không phải lấy điều này ra uy hiếp con nữa, và ba cũng chẳng phải nhọc công lo lắng được mất làm gì.”

“MÀY!!!” Triển Khôn cảm thấy bệnh tim của mình sắp tái phát đến nơi rồi.

“TÔ NAM! Sao cháu có thể nói chuyện với ba mình như vậy được!” Kiều Tác Hành hơi mất hứng.

Triển Tô Nam siết chặt tay, nói với cha mình: “Ba, con rất hận ba, thậm chí con đã từng nghĩ sẽ rời bỏ cái nhà này, không bao giờ quay lại nữa; nhưng con vẫn trở về. Bởi vì, dù ba đã làm những gì nhưng chung quy, ba vẫn là cha con. Sự việc năm đó muốn trách cũng chỉ có thể trách chính bản thân con. Mười ba năm, hận cũng rồi, oán cũng xong, đã qua hết, con không muốn mãi đắm chìm trong vũng bùn tội lỗi quá khứ. Nhưng, từ sau khi gặp lại Cố Khê và bọn trẻ, con mới chân chính phát hiện ra rằng: con không tha thứ được. Cho nên, con không muốn gọi điện cho ba, trì hoãn đến tận hôm nay mới tới đây. Ba, con và Thiệu Bắc có tội, ba cùng Kiều thúc cũng có tội. Các người căn bản không biết mình đã sai cái gì.”

“Sai lầm của chúng ta là gì hả! Chính là khi các anh mới chỉ hơi lún vào tội nghiệt kia chúng tôi đã không đuổi thằng đó đi! Chính là sau khi nó bò lên giường các anh, chúng tôi đã không diệt tận gốc!” Triển Khôn đứng bật dậy, quát thẳng vào mặt Triển Tô Nam; ông bị chọc giận đến điên rồi. Thằng bất hiếu này!

Triển Tô Nam cũng đứng lên, khắc chế chính mình, cay đắng nói: “Mười ba năm trước con không có năng lực bảo hộ bọn họ, mười ba năm sau con sẽ không tái phạm cùng một sai lầm nữa đâu. Ba, con không muốn cha con mình thành kẻ thù, nếu rảnh con sẽ về thăm ba mẹ. Ngày mai con sẽ đề nghị với ban giám đốc về việc gọi Tô Phàm về, ba đi nghỉ đi.” Buông chén trà, Triển Tô Nam đi.

“NGHIỆT TỬ! MÀY VĨNH VIỄN ĐỪNG TRỞ VỀ NỮA! TAO KHÔNG CÓ THẰNG CON NÀO LÀ MÀY CẢ!”

Cùng với tiếng rống giận của Triển Khôn là âm thanh thủy tinh vỡ vụn; bước chân của Triển Tô Nam không ngừng lại, đi thẳng ra xe rồi lái đi.

Biệt thự Kiều gia văng vẳng tiếng mắng mỏ tức giận của Triển Khôn: “Nghiệt tử! Nghiệt tử!”

Triển Tô Nam không phải Kiều Thiệu Bắc, hắn sẽ không nói những lời dễ nghe để dỗ cha mình vui vẻ, lại càng không thể bình tĩnh nói lý lẽ với cha mình khi ông đang sỉ nhục ‘người ấy’. Đúng như những gì đã nói, hắn và Kiều Thiệu Bắc có tội cần chuộc, mà hai người kia cũng có tội phải bồi, ai cũng trốn không thoát.

***

Triển Tô Nam vừa rời khỏi biệt thự Kiều gia thì Kiều Thiệu Bắc nhận được điện thoại của Triển Khôn, sau khi nghe ông xả hết cơn giận thì hắn nhẹ nhàng dùng hết lời ngon ngọt trấn an Triển lão gia. Cuộc sống hiện giờ đang đi vào quỹ đạo hạnh phúc, nếu chẳng may mấu chốt Triển lão gia bị tức giận đến đột khuỵu không phải sẽ thất bại trong gang tấc sao. Cho nên Kiều Thiệu Bắc vô cùng kiên nhẫn dùng hai giờ đồng hồ tâm tình với Triển lão gia cùng người cha đang bất mãn của mình. Khi được ‘giải thoát’ khỏi màn tra tấn điện thoại, Kiều Thiệu Bắc bật cười to với người đã ngồi đó từ một tiếng trước: “Tôi đang rất háo hứng muốn nhìn thấy họ khóc lóc.”

Triển Tô Nam lạnh lùng nói: “Bọn họ nên khóc mới đúng, Dương Dương và Nhạc Nhạc họ Cố, không quan hệ gì tới họ.”

Kiều Thiệu Bắc lười biếng vươn vai, thở hắt ra, nói: “Xem chừng hai ông nhà bất bình lắm. Đối với cha mẹ nuôi của Tiểu Hà thì hiếu thuận nghe lời, thế mà cậu lại không gọi một cú điện thoại nào về nhà. Nghe nói ngày Triển thúc đi kiểm tra sức khoẻ, hình như ông có nhìn bác trai, lúc ấy Tiểu Hà cũng ở đấy.”

“Ông ấy không nói gì với Tiểu Hà chứ.” Triển Tô Nam lập tức hỏi.

Kiều Thiệu Bắc lắc đầu: “Không, ông đứng ở cửa nhìn một lát rồi ra về. Dù Triển thúc có tức giận đến đâu nhưng vẫn còn lý trí lắm, ông chỉ là nhớ cậu và muốn cậu về nhà nhiều hơn thôi.”

“Ông là ba tôi, tôi có thể bỏ mặc được sao? Chỉ là, lần nào cũng mắng mỏ, sỉ vả người khác… Dương Dương và Nhạc Nhạc là đích tôn của ông ấy đấy! Thôi thôi, tôi không muốn cãi nhau với ba mình, nhìn ông ấy là lại nhớ đến những khổ cực Tiểu Hà và bọn trẻ phải trải qua, thà không về nhà còn hơn.” Triển Tô Nam bất mãn nói. Còn một điều nữa là hắn không muốn cha nói ra những lời để rồi sau này hối hận không kịp.

Kiều Thiệu Bắc cười cười: “Quên đi, cậu đừng so đo với Triển thúc nữa. Dù sao tôi cũng đã ‘nhắc nhở’ bọn họ rằng: nếu sau này còn muốn ôm cháu trai thì đừng xen vào chuyện của chúng ta; hai ông nhà coi như gió thoảng bên tai thì tôi cũng bó tay. Tiểu Hà nói buổi tối ăn lẩu, về nhà thôi.”

“Ừ.”

Ném cơn giận của cha mình sang một bên, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lái xe về nhà ăn lẩu. Mùa hè oi ả, trên đường đầy rẫy những mỹ nữ gợi cảm, Angela sống chết không chịu ra đường, cho nên muốn ăn gì ngon chỉ có thể gọi khách sạn đưa đến hoặc tự tay Cố Khê làm. Tuy vậy, tay nghề nấu nướng của Tiểu Hà là tuyệt nhất, mới chỉ nghĩ đến thôi bụng đã nổi trống rồi.

“Trưa mai đưa bọn nhỏ đi ăn pizza đi.”

“Ok thôi.”

Hai người đàn ông đã có gia đình có khác, trong đầu lúc nào cũng nghĩ về ‘vợ’ và con trai mình. Không thể trách hai người vừa ‘cưới vợ’ là quên cha được, ai bảo cha bọn hắn ngoan cố quá cơ.

Đối với người nhà Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê lựa chọn tránh đi. Thân phận của cậu vốn khá nhạy cảm, đối phương không thấy cậu thì tốt nhất cậu cũng không nên chủ động xuất hiện; không phải sợ bị nhục mạ, mà cậu nghĩ đến cảm xúc của bọn trẻ và cha mẹ nuôi nhiều hơn. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tuy không nói gì nhưng Cố Khê cũng tự hiểu hai gia đình chắc không thích cậu. Giờ chưa gặp mặt thì không nói, một khi gặp rồi, phản ứng của đối phương lạnh nhạt sẽ khiến hai con trai và cha mẹ nuôi khổ sở, càng khiến Dương Dương và Nhạc Nhạc bất mãn hơn. Họ dù sao cũng là ông bà nội, tuy không gần gũi thân thiết gì nhưng cũng không thể ghét bỏ; hơn nữa cậu không hy vọng để lại bóng ma tâm lý gì đối với bọn trẻ. Đợi chúng trưởng thành, để hai đứa tự mình lựa chọn chấp nhận hay chối bỏ. Giờ nếu bên kia không có phản ứng gì đặc biệt với bọn nhóc thì cậu cũng sẽ giả bộ không biết.

Cuộc sống của Cố Khê trở nên rất bận rộn, cậu vừa học trung y, vừa chăm sóc cha mẹ nuôi, lại phải sáng tạo ra những món ăn ngon để thỏa mãn dạ dày của cả gia đình, thỉnh thoảng còn nghiên cứu các loại nhân bán sủi cáo mới; mỗi tuần còn phải thỏa mãn dục vọng thiết yếu của hai người nào đó, ngoài ra còn gánh vác trọng trách vì Triển Tô Nam sinh đẻ. Cậu bề bộn nhiều việc như vậy, bận đến mức không còn thời gian để ngẫm nghĩ đến những chuyện khác nữa.

Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng bận rộn nhiều việc, vội vàng cùng Tom và Thomas đi thăm thú Doanh Hải, vội vàng quan sát thành phố, làm quen với cuộc sống ở đây. Angela và Rex cũng bề bộn nhiều việc, người thì tất bật dạy Cố Khê trung y, cùng Cố Khê học làm sủi cảo; kẻ thì ngược xuôi cùng Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc kinh doanh. Những ngày tháng bận bịu này thời gian như thoi đưa, nhanh quá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi