VIỄN KHÊ

Triển Khôn và Kiều Tác Hành mang kính lão, chồm người tới trước laptop, sau khi thấy hình chụp xong không còn muốn dời mắt đi nữa. Triển Tô Phàm đứng ở phía sau hai ông cụ cũng nhìn chằm chằm vào màn hình laptop. Lúc ở Phổ Hà, Ngụy Hải Trung dùng di động chụp rất nhiều hình Dương Dương và Nhạc Nhạc, thỉnh thoảng còn có cả Cố Khê, lúc rảnh rỗi anh sẽ đem hình ra xem lại, không ngờ lúc này lại phát huy được tác dụng. Ngụy Hải Trung giải thích sơ sơ về mỗi tấm ảnh chụp, để cho hai ông cụ có thể hiểu biết thêm về cuộc sống trước đây của hai đứa nhỏ.

Trong thư mục chứa rất nhiều ảnh chụp, có tấm Dương Dương và Nhạc Nhạc mỗi đứa cầm một que kem, không nỡ ăn, cái miệng nhỏ nhắn chỉ dám cắn một chút xíu. Có tấm hai đứa đem que kem đút cho ông bà, đút cho ba ba. Lại có tấm hai đứa được Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm vào trong lòng, miệng ngậm một trái dâu thật to, trên mặt nở nụ cười vui vẻ. Trong ảnh chụp có thể thấy rõ ràng mu bàn tay của đứa nhỏ bị nứt da, ngay cả trên mặt cũng có. Nhưng ánh mắt của bọn nó vẫn trong suốt hồn nhiên, tràn ngập thiện lương và giản dị.

Từng tấm ảnh được lật qua lật qua, trong nháy mắt đã đến ảnh chụp sinh nhật của bọn nhỏ. Mỗi đứa ôm chặt lấy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc – lúc đó vẫn còn mang danh nghĩ là ‘chú’, trong mắt bọn nhỏ là nước mắt cảm động. Thời điểm được chú hôn lên mặt, trên mặt đứa nhỏ là nụ cười hạnh phúc, còn có yêu thích đối với chú không thể che giấu. Bọn nhỏ cưỡi lên chiếc xe đạp do ba ba mua cho, nụ cười của bọn nó vô cùng sáng lạn, phảng phất như chiếm được món quà tốt nhất trên thế giới. Lúc ăn cơm, hai đứa nhỏ ôm chặt lấy chú, trên mặt là vui vẻ cùng khẩn trương khi lần đầu tiên đến khách sạn ăn cơm. Dần dần, biểu tình của đứa nhỏ thả lỏng xuống, vô cùng thỏa mãn mà ăn những món ăn ngon.

Bánh sinh nhật được đẩy ra, tiếng reo hò hạnh phúc của đứa nhỏ từ trong ảnh chụp như được truyền tới mỗi người ở đây. Một trái một phải đứng ở trước bánh sinh nhật mà hôn lên mặt ba Triển, hôn lên mặt ba Kiều, hôn lên mặt ba ba. Trong tay đứa nhỏ cầm dĩa bánh gato, trên mặt do cực độ vui sướng cùng kích động mà đỏ ửng lên. Khóe miệng đứa nhỏ bị dính bơ, bọn nó dựa vào trên lưng ba Triển và ba Kiều cười đùa với ba ba; bọn nó dùng nĩa xiên một khối bánh ga-tô đút đến bên miệng ba ba. Trong ảnh chụp, ánh mắt Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam ươn ướt mà cắn miếng bánh ga-tô do đứa nhỏ đút tới, cũng như nhận lấy nụ hôn do bọn nhỏ chủ động dâng lên. Bọn họ ôm chặt đứa nhỏ vào lòng mình, không biết nói gì mà bọn nhỏ cười ‘haha’ rất vui vẻ.

Trong ảnh chụp, ánh mắt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhìn về phía Cố Khê luôn tràn ngập áy náy cùng thống khổ, còn ánh mắt Cố Khê nhìn bọn họ chỉ có lễ phép cùng khách khí, ẩn chứa thêm xa cách tự nhiên.

Cứ từng tấm ảnh được lật qua, là có ba người không ngừng lau nước mắt. Có tấm bọn nhỏ ngồi trong lòng hai ‘chú’ xem di động,  nói chuyện phiếm với hai chú. Có tấm bọn nhỏ bưng chén đĩa, bưng thức ăn, bày bát đũa, hoặc lúc ăn cơm gắp rau cho ông bà, cho hai chú và ba ba, rồi cùng nhau cụng ly với hai chú và ba ba. Bọn nhỏ khi đó chỉ xem Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc là một người chú, không giống như hiện tại bọn họ nhìn thấy – bọn nhỏ tràn ngập ỷ lại vào hai người kia.

Nhìn ảnh chụp chung của hai đứa nhỏ và Kiều Thiệu Bắc, hô hấp của Kiều Tác Hành như muốn ngừng lại. Không cần phải đi xét nghiệm ADN, ba người bọn họ đứng cùng một chỗ thì không ai có thể nghi ngờ huyết thống của bọn họ. Kiều Tác Hành bước từng bước run rẩy tới trước kệ sách, rút một quyển sách. Sau khi quay lại bàn học, ông mở quyển sách đó ra, trong sách có tấm ảnh chụp khi Kiều Thiệu Bắc lên sơ trung. Ông lấy tấm ảnh ra, giơ ngang với màn hình laptop, mặt Kiều Thiệu Bắc trong ảnh chụp với mặt của hai đứa nhỏ trên màn hình laptop giống nhau như một khuôn đúc ra.

Triển Tô Phàm mở to hai mắt nhìn, ngay cả Ngụy Hải Trung cũng phải hô lên một tiếng kinh ngạc. Trong lòng mọi người ở đây đều tràn đầy dấu chấm hỏi, rốt cuộc đứa nhỏ đến từ đâu?

Ngụy Hải Trung lật tới tấm ảnh tiếp theo, trong ảnh là Cố Khê và bọn nhỏ, bọn nhỏ rất giống Kiều Thiệu Bắc, nhưng mà nhìn một lúc sẽ thấy có bóng dáng của Cố Khê.

Triển Khôn nhìn chăm chú vào mặt đứa nhỏ, nói: “Hải Trung, ngươi đem hết hình trong di động của ngươi sang ra cho bọn ta mỗi người một bộ. Tìm nơi đáng tin cậy mà sang, đừng để người xấu thấy được mà gây phiền phức cho bọn nhỏ.”

“Vâng.”

Tiếp theo Triển Khôn lại nói: “Chúng ta ở đây đoán tới đoán lui cũng chẳng được gì, nên nghĩ biện pháp lấy được tóc của bọn nhỏ, rồi đưa đi xét nghiệm huyết thống.”

Ngụy Hải Trung lập tức nói: “Tô Nam và Thiệu Bắc sẽ không đồng ý.”

Triển Khôn nói: “Ta không có ý gì khác, mặc kệ hai đứa nhỏ này có phải là con ruột của Thiệu Bắc hay không, thì bọn nó vẫn là ân nhân cứu mạng của ta. Thời điểm ta được cứu sống, cũng đã tính nhận bọn nó làm cháu nội. Hiện giờ chúng ta chỉ muốn biết thân phận rõ ràng của bọn nó. Lỡ như bọn nó thật sự là cháu ruột của chúng ta thì sao? Mười mấy năm nay, chúng ta không hề biết đến sự tồn tại của bọn nó, để cho bọn nó phải chịu nhiều đắng cay như vậy, cho dù có muốn bồi thường, thì cũng phải để cho chú Kiều ngươi được an lòng a. Việc này không thể mơ hồ.”

“Hải Trung …” Kiều Tác Hành ngẩng đầu nhìn Ngụy Hải Trung, nếp nhăn nơi khóe mắt như càng nhăn thêm, “Nếu, bọn nó, thật sự là, cháu nội của ta… ta … ta…”

Trong lòng Ngụy Hải Trung đang không ngừng giãy dụa, tâm tình của ông cụ giờ phút này cũng giống như tâm tình của anh vào 13 năm trước đây cùng với sau khi tìm được Cố Khê. Anh rất rõ cảm xúc đó có bao nhiêu tra tấn người. Sau một hồi rối ren, Ngụy Hải Trung khàn khàn nói: “Chú Triển, chú Kiều, cháu sẽ giúp hai chú thăm dò huyết thống của Dương Dương và Nhạc Nhạc, nhưng hai người nhất định phải hứa với cháu là phải thật bình tĩnh, ngoài ra, trước khi Tô Nam và Thiệu Bắc nói ra, các người đừng nên hỏi đến. 13 năm trước, chúng ta đã thương tổn Cố Khê vô tội, giờ đây chúng ta không thể lại gây thương tổn cho cậu ấy nữa, càng không thể xúc phạm tới bọn nhỏ.”

Hai ông cụ gật đầu liên tục, Kiều Tác Hành nghẹn ngào nói: “Mặc kệ huyết thống của bọn nó là gì, ta đều có thể xem bọn nó như cháu ruột của mình. Ta, ta muốn chuộc tội, chuộc tội.”

Triển Khôn cầm chặt tay Kiều Tác Hành, ông cũng muốn chuộc tội. Triển Tô Phàm cúi thấp đầu, không lên tiếng, hắn cảm thấy lúc đó anh hắn không đánh chết hắn quả thực quá ưu đãi cho hắn. Ngay tại thời khắc đau khổ này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên có vẻ thật chói tai, Triển Tô Phàm xoa xoa mũi, vội vàng lấy điện thoại ra nghe.

“Alo?”

Sau khi đối phương nói vài câu, Triển Tô Phàm trợn mắt nhìn về phía cha, thần sắc vô cùng kích động mà nói: “Được được, thật tốt quá. Tôi hiện tại ở Bích Sơn, cậu trực tiếp đem tới đây đi. Uh, được, tôi chờ cậu.”

Cúp điện thoại, Triển Tô Phàm vui mừng mà nói: “Ba, bọn họ đã tìm được khăn quàng cổ mà ba muốn tìm. Bọn họ tìm được trong đống di vật của vụ tai nạn xe cộ, không chỉ có khăn quàng cổ mà còn có cả mũ và bao tay, hơn nữa gậy chống của ba cũng ở trong đó. Bọn họ sẽ lập tức mang lại đây.”

“Thật sự?! Thế thì quá tốt! Quá tốt!” Nghe Triển Tô Phàm nói như thế, Triển Khôn vô cùng kích động, mà ngay cả Kiều Tác Hành cũng kích động theo.

Ngụy Hải Trung ở một bên nhắc nhở: “Chú Triển, chú giấu Tô Nam và Thiệu Bắc chuyện Dương Dương và Nhạc Nhạc cứu chú, thì đừng để bọn họ nhìn thấy mấy món đồ đó.”

Triển Khôn gật gật đầu, trong lòng sót xa cùng khổ sở.

Chờ khoảng 1 tiếng, người đưa đồ cuối cùng đã đến. Triển Tô Phàm đi ra ngoài lấy đồ, Triển Khôn và Kiều Tác Hành ở trên lầu nhìn Triển Tô Phàm và đối phương nói vài câu gì đó, sau đó cầm một cái bao quay vào nhà. Hai người liền khẩn trương mà nhìn về phía cánh cửa phòng sách. Rất nhanh cửa được mở ra, Triển Tô Phàm bước vào, đi tới bàn trà lấy mọi thứ trong bao ra.

Trái tim Triển Khôn và Kiều Tác Hành đập nhanh cực kỳ, tựa như là cướp đoạt mà giựt lấy khăn quàng cổ đã bị bẩn cùng bao tay và mũ của bọn nhỏ từ trên tay Triển Tô Phàm.

“Sao lại thiếu mất một cái bao tay và mũ?” Kiều Tác Hành hỏi.

Triển Tô Phàm nói: “Những thứ này là thật vất vả mới tìm được ở bệnh viện và bên cảnh sát giao thông. Cái bao tay và mũ kia có lẽ đã lạc mất ở hiện trường. Dù sao lúc ấy quá hỗn loạn, khó tránh khỏi sẽ không đem đi đầy đủ.”

Bất quá có được mấy thứ này đã quá tốt. Triển Khôn và Kiều Tác Hành ngồi xuống ghế sofa, mỗi người vuốt vuốt một cái khăn quàng cổ dơ bẩn có kiểu dáng giống nhau, nhưng màu sắc lại khác. Ánh mắt Triển Khôn ươn ướt, tiếng nói khàn khàn: “Ta nhớ rõ, nhớ rõ. Nhạc Nhạc – xếp cái khăn quàng cổ lại, đặt ở dưới đầu ta, để cho ta gối lên … sau đó, nó sợ ta lạnh, lại để cho ta gối lên trên đùi nó, đem khăn quàng cổ quấn lên cổ ta … Dương Dương – đội mũ len cho ta, chà xát tay cho ta … Hai đứa nó, cởi áo lông ra, đấp lên cho ta … Ta đều nhớ rõ, đều nhớ rõ …”

“Ba.” Triển Tô Phàm ôm lấy cha, hắn muốn nói vài câu để trấn an cha, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể tìm ra từ ngữ thích hợp.

Kiều Tác Hành vuốt mạnh lên khăn quàng cổ có nhiều nếp nhăn, thở ồ ồ, trước mắt luôn hiện lên khuôn mặt nhỏ bé cùng đôi tay nứt da của đứa nhỏ.

Ngụy Hải Trung hít sâu vài hơi, nói: “Dương Dương và Nhạc Nhạc rất tự lập, cũng rất hiếu thuận. Thân thể Tiểu Hà không tốt, vừa đến mùa đông là xương cốt toàn thân đau nhức, thắt lưng cũng vì khổ cực quanh năm mà trở nên bệnh tật. Mỗi buổi sáng, Dương Dương và Nhạc Nhạc sẽ thức dậy rất sớm để làm bữa sáng cho ba ba và ông bà, giữa trưa cùng buổi chiều tan học về đều giúp Tiểu Hà bày hàng buôn bán, đến gần tối hai đứa mới có thời gian để làm bài tập, mặc dù như thế, hai đứa vẫn xếp hạng nhất ở trường. Tiểu Hà rất hiền lành, cậu ấy làm con nuôi ở nhà họ Từ, có đôi khi khó tránh khỏi bị thiệt thòi. Dương Dương và Nhạc Nhạc còn phải bảo vệ ba ba không để người khác bức hiếp. Hai đứa trưởng thành rất sớm, rất độc lập, rất thông minh, Tiểu Hà dạy dỗ bọn nó rất tốt.”

“Có người bức hiếp bọn họ?!” Ba người lập tức nổi giận, hoàn toàn quên mất bọn họ mới là người bức hiếp Cố Khê nhiều nhất.

Ngụy Hải Trung nói: “Mọi việc đã qua rồi, chỉ là mâu thuẫn giữa những người trong nhà. Tô Nam và Thiệu Bắc đã ra mặt giải quyết. Chú Triển, chú Kiều, Dương Dương và Nhạc Nhạc rất thông minh, nhưng bọn nó cũng rất mẫn cảm, nhất là những chuyện liên quan đến Tiểu Hà, bọn nó không để cho bất kỳ ai bức hiếp ba ba của bọn nó, cho nên Tiểu Hà mới không để cho bọn nó biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì. Thời điểm các chú tiếp xúc với bọn nó nên đặc biệt nhớ đến điểm này.”

Vẻ mặt Triển Khôn và Kiều Thiệu Bắc đầy lo lắng, chẳng may để cho bọn nhỏ biết … cái gì gọi là ‘biết vậy chẳng làm’, giờ phút này bọn họ đã hiểu được sâu sắc. Thế nhưng bọn họ đã tỉnh ngộ quá muộn, quá muộn.

“Hải Trung, cháu nói xem bọn ta nên làm sao đây?” Kiều Tác Hành không còn suy nghĩ gì được nữa.

Ngụy Hải Trung nhíu mi, nói thật, anh cũng không biết nên làm sao đây.

Triển Khôn cầm chặt khăn quàng cổ, nói: “Chúng ta kéo dài thêm một tháng, trong một tháng này hãy suy ngẫm cẩn thận.”

Triển Tô Phàm ngập ngừng nói: “Ba, chú Kiều, không phải, không phải là, các người nên, nên gặp Cố Khê trước sao?”

Thân thể Triển Khôn và Kiều Tác Hành chấn động mạnh một cái, tiếp theo hai ông cụ vô cùng áy náy mà nhìn khăn quàng cổ, đồng thời mở miệng: “Chúng ta, không còn mặt mũi, để đi gặp cậu ta…”

“Không còn mặt mũi cũng phải gặp a.” Triển Tô Phàm hít hít mũi, cắn răng nói: “Con đã, gặp Cố Khê.”

“Cái gì?!” Hai ông cụ bật người đứng dậy, “Lúc nào?!”

Triển Tô Phàm kể lại đầu đuôi câu chuyện ngày đó hắn gặp Cố Khê. Hai ông cụ lại đồng thời rống lên: “Vậy thái độ của Cố Khê thế nào?!”

Tâm tình Triển Tô Phàm lên xuống không ngừng, nói: “Cố Khê tha thứ cho con. Anh ấy nói – mọi chuyện đều đã trôi qua, lúc đó chuyện giữa anh ấy cùng anh hai và anh Thiệu Bắc đã có rất nhiều vấn đề, dù sao, dù sao cũng đã trôi qua rồi, hiện tại anh ấy rất hạnh phúc, cũng rất vui khi nghe con chúc phúc cho bọn họ.”

“Vậy, vậy…” Trong lòng hai ông cụ nổi lên hy vọng.

Ngụy Hải Trung nói: “Chuyện lúc đó khẳng định Tiểu Hà đã buông xuống, bằng không cậu ấy sẽ không ở lại. Phía Tiểu Hà thì các chú không cần lo lắng, hiện tại điều quan trọng nhất là phía bọn nhỏ kìa.”

Đúng vậy, phía bọn nhỏ mới là khó giải quyết nhất. Nháy mắt hai ông cụ lại trở nên khẩn trương. Bọn họ không quan tâm đến hai đứa nhỏ trong mười hai năm, hơn nữa, sau khi bọn nó trở về, thái độ của bọn họ cực kỳ tồi tệ, Ông Kiều có chút nén giận: “tại sao Tô Nam và Thiệu Bắc không nói ra chứ? Tại sao lại giấu diếm chúng ta chứ?”

Triển Tô Phàm có thể lý giải điều đó nên nói: “Có lẽ trong lòng anh cháu và anh Thiệu Bắc vẫn còn đang tức giận.”

Một câu, khiến hai ông cụ lập tức á khẩu. Đây có phải gọi là nhân quả hay không?

Ngụy Hải Trung bước qua, cầm tay hai ông cụ: “Chú Triển, Chú Kiều, chờ có kết quả huyết thống của bọn nhỏ rồi, hai chú cùng Tô Nam và Thiệu Bắc nên nói chuyện rõ ràng với nhau đi.”

Hai người gật gật đầu, ánh mắt nhìn khăn quàng cổ lại trở nên ướt át. Bọn họ sai rồi, thật sự sai rồi, bọn họ nên làm sao đây? Làm sao đây…



Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc về đến nhà không chỉ mang về ba cái cà mèn trống rỗng và một bình giữ ấm cũng trống rỗng, còn mang về một mớ lớn thuốc bổ. Nào là nhân sâm, tổ yến, lộc nhung, mật gấu.v.v. Cố Khê nhìn thấy còn nghĩ bọn họ vừa đi cướp đoạt ở cửa hàng về.

Trong phòng cất đồ, Cố Khê nhìn một mớ hộp lớn hộp nhỏ, thùng lớn thùng nhỏ ở trên mặt đất mà lo lắng, nhiều thế này thì phải ăn đến năm nào tháng nào đây.

Một người từ phía sau ôm lấy thắt lưng cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Những thứ này đều là do ba của anh và chú Triển bảo bọn anh mang về. Bọn họ nói thân thể em không tốt, mà thân thể bác trai bác gái cũng không khỏe, nên bảo cầm về cho mọi người tẩm bổ.”

“A?!” Cố Khê xoay người lại, cực kỳ khiếp sợ, lắp bắp nói: “Bác trai, mới ra viện, sao không để lại, cho bác bồi bổ?”

Kiều Thiệu Bắc cắn nhẹ lên môi Cố Khê một cái, cười nói: “Trong nhà không thiếu những thứ này. Bọn họ biết đứa nhỏ xảy ra chuyện, nên rất lo lắng.”

Cố Khê có một loại kích động được quan tâm mà run sợ, cậu không dám suy nghĩ về chiều hướng hai ông cụ sẽ thay đổi thái độ với cậu.

Kiều Thiệu Bắc lại hôn Cố Khê một cái, nói: “Lần này, chú Triển dạo quanh cửa địa ngục một vòng rồi trở về, có lẽ đã nhận ra được rất nhiều chuyện. Tiểu Hà, anh và Tô Nam không ép buộc em chấp nhận bọn họ, nói cho em biết điều này chỉ là muốn em không cần lo lắng, không ai có thể ngăn cản chúng ta sống cùng nhau. Nếu bọn họ thật tâm chấp nhận em, tụi anh sẽ mang em và các con về nhà ăn với bọn họ một bữa cơm; còn nếu như bọn họ không phải thật tâm, thì sau này tụi anh sẽ không để cho em và các con nhìn thấy bọn họ, hay chịu bọn họ ức hiếp nữa. Tiểu Hà, anh và Tô Nam chỉ cần người một nhà chúng ta hạnh phúc là đủ rồi, em không cần có gánh nặng tâm lý.”

Môi Cố Khê giật giật, sau khi tâm tình hỗn loạn bình tĩnh một ít, cậu mới mở miệng: “Em không có gì miễn cưỡng, cha mẹ vẫn luôn là cha mẹ, vốn chuyện giữa chúng ta rất khó để cho người ta chấp nhận. Anh và Tô Nam không cần phải sợ em bị thiệt thòi, em là đàn ông, nào có gì thiệt thòi hay không thiệt thòi. Còn phía Dương Dương và Nhạc Nhạc, cứ từ từ nói với bọn nó, bọn nó nhất định sẽ chấp nhận.”

Lại hôn Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc cười cười: “Cho dù không phải vì em, thì anh và Tô Nam cũng phải lo lắng cho Dương Dương và Nhạc Nhạc, không ai có thể làm cho con của bọn anh phải chịu thiệt thòi, cho dù đó là người nhà của bọn anh. Tiểu Hà, hứa với anh, không cần vì thái độ của hai ông cụ mà phiền não và lo lắng nữa.”

Cố Khê nở nụ cười, cầm tay Kiều Thiệu Bắc: “Em không có phiền não.” Phiền não duy nhất là bụng vẫn không tin tức.

Kiều Thiệu Bắc yên tâm, bọn họ sẽ không ép buộc cha mẹ chấp nhận Cố Khê và các con, đồng dạng cũng sẽ không ép buộc Cố Khê và các con chấp nhận cha mẹ bọn họ. Bọn họ cũng biết kẹp giữa rất khó xử và buồn bực, nhưng có việc có thể thỏa hiệp nhượng bộ, nhưng cũng có việc bọn họ tình nguyện bị kẹp giữa.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, nhưng Cố Khê lại nghĩ rất đơn giản – hai ông cụ chịu ăn cơm ăn sủi cảo do cậu làm. Có nghĩ là hai ông cụ đã chịu bước ra một bước, thế nên cậu tất nhiên cũng sẽ bước ra một bước. Có lẽ quá trình sẽ có chút khó khăn, nhưng dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, có lẽ sau này không thể quan hệ thân mật như những gia đình bình thường khác, nhưng chỉ cần có thể xum họp, là cậu đã rất thỏa mãn.

Nhìn thấy hy vọng sáng rực trong mắt Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc nhịn không được ôm chặt lấy cậu, cúi đầu hôn sâu. Cố Khê của hắn, Tiểu Hà của hắn, mười mấy năm trôi qua, sau khi chịu rất nhiều tổn thương cùng khổ cực, Tiểu Hà của hắn vẫn là trong sáng như vậy, sạch sẽ như vậy, làm cho hắn không kềm chế được mà sa vào trong đó.

“Tiểu Hà …” âm thanh khàn khàn mang theo khẩn cầu.

“Chờ, buổi tối…”

“Anh chờ không kịp.”

“Bọn nhỏ, ở đây.”

“…”

Buông Cố Khê ra, Kiều Thiệu Bắc đau khổ áp chế dục vọng, đúng vậy, bây giờ hắn đã làm ba của người ta, không thể tùy tiện gây rối được.

Cố Khê cười cười, xoay người bắt đầu sắp xếp các hộp thuốc bổ, một góc trong lòng thở nhẹ một hơi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi