VIÊN KIM CƯƠNG CỦA TỪ TỔNG



Ngay sau hôm Thư Viễn rời đi, Từ Dịch Phong đến biệt thự, hầm hầm tiến vào.

- Phong! Anh đến thăm em sao?
- Đi khỏi đây!
- Anh nói sao?
- Tôi nói rời khỏi đây, ngay lập tức!
- Sao anh lại quát em?
Nước mắt Tâm Khắc lại rơi xuống.

- Anh chán em rồi à? Phong?
Cô ta kéo cái áo trễ xuống vai, tiến tới gần Từ Dịch Phong.

Anh dứt khoát kéo lên cho chỉnh chu, đáy mắt lộ sự khó chịu.

"Nước mắt dễ rơi như vậy sao? Cả thân thể lại dễ dàng phô bày thế?"
- Đi khỏi đây!
- Em đã làm gì khiến anh to tiếng đến vậy?
Tâm Khắc bắt đầu nổi cáu.

Dịch Phong nhíu mày, đúng thật sự dần nhìn thấy bản chất của cô ta.

- Không nhiều lời, tự giác hoặc tôi sẽ áp chế.


- Là anh nói đấy! Đừng có đi theo tôi rồi cầu xin tôi quay trở lại!
Tâm Khắc hậm hực dọn đồ, vùng vằng bước ra khỏi biệt thự, lúc đi không quên đòi anh bồi thường chi phí tổn thất tinh thần vì làm bỏ lỡ những năm thanh xuân của cô ta.

Số tiền bằng cả một gia tài đời người, ăn chơi tiêu xài thế nào cũng dư dả.

Từ Dịch Phong vứt cho cô ta một vali chất đầy tiền, để Tâm Khắc cầm thẻ đứng tên Từ gia chỉ làm ô uế.

"Van xin? Nực cười!"
Đàn ông khi đã ở bên một bông hồng, nhất định không mảy may quan tâm đến hoa dại ven đường, thậm chí hoa có mùi tệ.

Thư Viễn còn hơn cả bông hồng, mà là bông hồng đẹp nhất trong vườn hoa lộng lẫy.

Từ Dịch Phong khi thấm nhuần vẻ hoàn hảo đó rồi thì Tâm Khắc chỉ là vết nhơ, con sâu vấy bẩn nó.

- Xem đi.

Từ Phiến vứt lên bàn một tập tài liệu dày cộp, bao gồm tất cả liên quan đến Tâm Khắc.

Trong đó chứa đầy ảnh cô ta ôm hôn nhiều người đàn ông, từng phá thai ba lần, vung tiền Từ gia vào mạt chược,.....Bao nhiêu tật xấu của một con người hội tụ hết vào người Tâm Khắc vì được nuông chiều từ sớm.

- À, cả chuyện cứu cụ bà năm đó cũng là dàn dựng, hiểu rồi chứ?
Ở cái tuổi thiếu niên nhạy cảm đó, Từ Dịch Phong lần đầu gặp Tâm Khắc là lúc cô ta nhặt những món đồ rơi vãi trên đường cho cụ bà, còn đáo dẫn qua đường.

Vậy thôi đủ làm con tim non nớt rung động rồi.


Những năm qua anh bị lừa, bị dắt mũi mà không hay biết.

Thật tốt rằng anh không bị mắc bệnh xã hội.

Thực chất Từ Dịch Phong không hề gần gũi với Tâm Khắc quá nhiều, lần đầu tiên và duy nhất thân mật chính là ngày Thư Viễn về Hồng Thao, Dịch Phong cũng là bị chuốc say mà mất tỉnh táo.

Anh thấy chán ghét chính bản thân mình.

Từ Dịch Phong dạo đây ngủ trong căn phòng cũ của cô, nằm co quắp trên chiếc giường nhỏ bé, nơi đây còn lưu lại chút mùi hương của cô, cái mà anh quyến luyến níu lấy.

Dịch Phong bắt đầu gặp ác mộng, hàng đêm giấc mơ Thư Viễn rời đi luôn hiện lên.

- Viễn!
Anh bật dậy giữa đêm rồi lại không thể ngủ tiếp.

- Thôi nào.

Ruth liếm láp mặt hai người, nó đánh thức Từ Dịch Phong dậy như Thư Viễn hay làm.

- Cảm ơn mày đã gọi tao.

Anh sửa sang lại bộ dạng nhếch nhác của mình, để mặc Ứng Thiên ngáy khò khò đến công ty.

Tính đến nay vẫn chưa có tín hiệu của Thư Viễn, anh quyết tâm như cậu bạn khuyên bảo, mở rộng tầm ảnh hưởng sự nghiệp.

"Tôi sẽ tìm em, bất kể sớm hay muộn tôi cũng chờ"
Từ Dịch Phong mân mê bức ảnh trên mặt bàn rồi quay lại làm việc.

Han kể lại với lão Phiến rằng:
- Thiếu gia không uống rượu nữa, ngài ấy làm việc như điên vậy, tôi không biết lí do nhưng xem ra ngài cần kìm thiếu gia lại, tránh lao lực..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi