VIÊN KIM CƯƠNG CỦA TỪ TỔNG



Ngồi trong xe, gương mặt Thư Viễn lộ ra vẻ lo lắng thấy rõ, gương mặt vốn ít sức sống nay càng trở nên nhợt nhạt.

Hai bàn tay cô nắm chặt lại, những móng tay găm chặt vào thịt như muốn tứa máu.

Bỗng nhiên cô nghe được một câu nói mà không bao giờ ngờ tới.

- Đừng lo lắng như thế, cha cô chắc chắn sẽ không sao đâu.

Bất giác Thư Viễn cũng thả lỏng mình hơn.

Một chiếc xe màu đen đơn độc lao nhanh như tên bắn trong màn đêm.

Tại Bệnh viện.

Thư Viễn thấy cha mặt mày tái nhợt nằm trên giường bệnh, lúc này ngoài Nguyệt Thi bên cạnh, ông chẳng còn ai cả.

- Cha em vừa đột ngột lên cơn đau tim, các bác sĩ đã phải rất cố gắng, may bác tốt số vẫn chưa rời bỏ em, bác đang còn yếu lắm đấy, ngồi đây một lúc rồi về đi để chị lo cho.

Nguyệt Thi đứng cạnh giường bệnh thái độ cũng chẳng khá hơn Thư Viễn là mấy, đôi mày thanh mảnh không ngừng chau lại.


Cô đi ra để Thư Viễn có thời gian bên cạnh cha mình.

Khi Thư Viễn vừa ngồi xuống thì ông Thư kịp tỉnh dậy.

- Con!
Trông đôi mắt của ông như ngấn lệ, ánh mắt chứa đựng bao cảm xúc, ông có vẻ có rất nhiều điều muốn nói nhưng còn chưa lấy lại sức.

- Con chào cha.

Từ Dịch Phong từ sau lưng Thư Viễn đi lên, cánh tay to lớn bất chợt ôm lấy vai cô làm cô giật mình.

- Con là Dịch Phong, chồng của Thư Viễn, do đợt vừa rồi con vướng quá nhiều công việc nên chưa thể đến thăm cha, con rất xin lỗi!.

Truyện Linh Dị
Nhìn cử chỉ thân mật của hai người, cảm xúc của ông Thư từ khó nói sang thành an tâm, trong cái phòng bệnh sặc mùi thuốc khử trùng ấy, người ta còn có thể nghe rõ tiếng thở của ông Thư, nó là thở dài nhưng lại vô cùng thanh thản.

- Cha khoẻ rồi, hai đứa đi về đi, chỉ là chiều nay đột nhiên phát bệnh thôi.


Thư Viễn không yên tâm, nằng nặc đòi ở lại bệnh viện cho đến khi nghe thấy Từ Dịch Phong nói:
- Rất muộn rồi, em cũng cần phải nghỉ ngơi chứ.

Rồi anh cởi áo khoác của mình chùm lên người cô, Thư Viễn chưa kịp tiếp nhận việc này nên người cô lập tức cứng đờ.

Trước khi rời khỏi phòng, ông Thư đã nói cố với anh:
- Làm ơn hãy chăm sóc tốt Tiểu Viễn của ta, nó là cả một cuộc sống với ta đấy.

- Vâng thưa cha.

Nhìn vào dáng vẻ của Dịch Phong và Thư Viễn lúc đó, chẳng ai lại nói đây là một hôn nhân không hạnh phúc, ngược lại còn rất mặn nồng.

Dù khi khuyên bảo cô về nhà, trong mắt Từ Dịch Phong rõ ràng không có một chút tình cảm nào, chỉ đơn giản là anh đang rất mệt và không muốn làm mất mặt Từ gia nên mới làm vậy.

Bước ra khỏi phòng, anh không lấy lại áo, cũng chẳng quan tâm vẻ mặt của Thư Viễn chút nào, một mình Từ Dịch Phong đi trước, không biết rằng sau cái lớp áo khoác kia gương mặt kiều diễm của vợ anh đang ửng hồng.

Hai tay Thư Viễn nắm lấy vạt áo, có vẻ như cô rất tận hưởng việc mặc chiếc áo này.

"Ấm quá", do đi quá vội nên Thư Viễn cũng chẳng chuẩn bị được gì, trên người cô chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, đó là lí do duy nhất để Dịch Phong nhường lại chiếc áo của mình.

Thư Viễn ngửi thấy một mùi gỗ trầm hương phảng phất, có vẻ đó là mùi nước hoa anh dùng, nó khiến người ta cảm thấy thật dễ chịu.

Có lẽ sau nửa năm chung sống với nhau, trái tim của Thư Viễn gục rồi.

Một người chưa nếm trải tình yêu như cô nay bắt đầu đập điên cuồng."Mình bỏ cuộc rồi!" và cô vùi mặt vào trong chiếc áo to lớn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi