VIỄN THIẾU MỜI ANH TRÁNH RA!


Vân Hạ ngồi sụp xuống ghế, cậu không ngờ Cố Cẩm lại chơi lớn như vậy, chỉ vì muốn có Viễn Tước chỉ vì muốn đuổi cậu đi mà Cố Cẩm không ngại làm bị thương, cậu ta phải đáng sợ đến mức nào.

Quản gia thấy vậy thì rất đau lòng tiến tới an ủi Vân Hạ.
Vân Hạ lúc này đôi mắt đã ngấn nước nhìn bác quản gia, nước mắt đom đóm như sắp khóc mà hỏi.
Bác có tin cháu không?
Bác quản gia thở dài, ông làm sao không hiểu tính Vân Hạ, mặc dù chỉ mới tiếp xúc được mấy tháng nhưng ông đánh giá cậu là một người tốt, đơn thuần không phải là kẻ mưu mô, liền nói.
Tôi đương nhiên tin cậu.

Nhưng cậu chủ thì?
Bác ra ngoài đi ạ, con muốn nghỉ ngơi
Vâng
Quản gia thấy vậy vẫn không nên lại làm phiền Vân Hạ, cậu ấy hiện tại ko đc bình tĩnh để cậu ấy ở một mình thì tốt hơn.

Lại nghĩ tới Cố Cẩm ở dưới nhà, ông lại càng nhức đầu.

Phải nhanh chóng báo chuyện này lại cho Lão gia biết.
Quản gia vừa đi xuống phòng khách đã thấy tay của Cố Cẩm đã băng bó xong.


Ông chỉ có thể thân trọng nói chuyện.
Cậu Cố, cậu không sao chứ?
Cố Cẩm làm ra vẻ mặt chịu đau lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt vì bị mất máu, đưa tay sờ lên vết thương rồi nói.
Tôi biết Vân Hạ không thích tôi nên mới làm những hành động đó.

Tôi không để ý, tôi sẽ giải thích với anh ấy
Bác quản gia cũng không biết làm gì cũng chỉ có thể nói giúp Vân Hạ.
Cảm ơn cậu Cố.

Tôi tin cậu Vân không thể nào làm vậy được có lẽ hôm nay tâm trạng cậu ấy không được tốt.

Mong cậu Cố không để bụng
Nói xong, quản gia cuối đầu xoay người vào bếp.

Khuôn mặt hiền lành vừa rồi của Cố Cẩm bây giờ đã chuyển sang tàn độc, cậu liếc nhìn tên quản gia trong lòng thầm mắng.
* Đây là muốn cảnh cáo cậu ta sao, chỉ là một quản gia lại muốn xen vào việc của tôi, đợi đến khi tôi trở thành chủ nhân nơi đây, tôi sẽ giúp ông nghỉ hưu sớm.
Cố Cẩm xoay người đi lên phòng, lúc đi ngang qua căn phòng đó liền cười đắc trí trong lòng không khỏi vui vẻ xem ra con thỏ trắng hôm nay đã bị dọa cho sợ rồi.

Cũng chỉ mới là bắt đầu thôi.
Đợi đến tối khi Viễn Tước một lần nữa trở về nhà, khi anh bước vào trong thấy mọi thứ đều rất im ắng.

Quản gia đi ra ngoài cúi đầu chào.
Cậu chủ
Viễn Tước gật đầu sau đó cởi áo khoác đưa cho ông rồi ngồi xuống ghế, ánh mắt liền liếc nhìn lên tầng trên.
Hạ Hạ đâu?
Bác quản gia từ tốn đáp lại.
Cậu Vân đang nghỉ trên phòng
Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân từ trên cầu thang vang lên, Viễn Tước ngước lên nhìn thì thấy Cố Cẩm đang đi xuống, đang ra sức che che giấu giấu cái gì đó.

Thấy anh liền hoảng hốt, lắp bắp nói như sợ bị phát hiện.
Anh...!anh về lúc nào thế?
Thấy Cố Cẩm có thứ gì đó rất lạ, anh liền đứng dậy đi tới chỗ Cố Cẩm đang đứng.

Chỉ thấy Cố Cẩm đưa tay giấu ra đằng sau lưng.


Anh nheo mắt nhìn.
Cố Cẩm, em đang giấu gì thế ?
Quản gia đứng một bên cũng đang nheo mắt nhìn Cố Cẩm, trong lòng không biết Cố Cẩm thật sự vô ý hay đang cố ý muốn để cho Viễn Tước biết.
Viễn Tước nghiêm túc nhìn Cố Cẩm, giọng ra lệnh
Lập tức đưa tay về phía trước
Thấy Cố Cẩm cố chấp không đưa tay về phía trước, anh liền bắt lấy cánh tay đang giấu đằng sau liền có thể cảm nhận được miếng vải dày trên bàn tay.

Khi tận mắt thấy cánh tay bị thương của Cố Cẩm, anh lúc này liền hỏi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cố Cẩm lắp ba lắp bắp không nói thành lời.

Anh liền quay sang nhìn quản gia muốn hỏi ông, chỉ thấy ông im lặng không mở miệng.

Càng khiến anh tức giận.
Cố Cẩm lúc này không biết có phải cố ý hay không liền khóc lóc cầu xin thay cho quản gia.
Anh đừng trách bác, là em không tốt, em chỉ muốn đem nước ép cho Vân Hạ, muốn làm bạn với cậu ấy nhưng không ngờ tâm trạng cậu ấy không tốt cho nên...!cho nên...!
Mấy chữ trong miệng Cố Cẩm không nói ra nhưng cũng thành công khiến Viễn Tước gần như đã hiểu ra tất cả mọi chuyện.

Anh thật không ngờ anh chỉ mới đi có mấy tiếng lại xảy ra chuyện như vậy.
" Hạ Hạ làm em bị thương? "
Anh dùng ánh mắt tức giận nhìn lên phòng trên lầu sau đó bước nhanh lên trên nhưng lại bị Cố Cẩm kéo lại khóc lóc xin cho Vân Hạ.
Anh đừng làm thế.


Em đã nói là lỗi của em, anh không cần trách cậu ấy
Viễn Tước liền nhìn quản gia rồi nói.
Thay băng cho Cố Cẩm rồi đưa em ấy đi nghỉ đi
Viễn Tước bước nhanh đi lên lầu để Cố Cẩm đứng ở dưới nở nụ cười nhưng rất nhanh nụ cười đó liền thay bằng khuôn mặt đau khổ.

Bác quản gia đứng bên cũng chỉ lắc đầu lại nhìn đến Cố Cẩm, xem ra ông đã đánh giá thấp cậu ta.
Viễn Tước đứng trước cửa, đưa tay gõ vài tiếng, Vân Hạ nằm trên giường vừa mới ngủ một lát cũng bị tiếng ồn đánh thức.

Cậu đứng dậy mở cửa, đập vào mắt cậu là hình bóng của anh, chưa kịp để cậu suy nghĩ thì đã bị Viễn Tước đẩy ngược vào trong phòng rồi khóa chốt lại.
Viễn Tước nhìn bộ dạng mới vừa ngủ dậy của Vân Hạ liền chế nhạo nói.
Hạ Hạ, em cũng hay thật đấy.

Làm người khác bị thương lại có thể ngủ ngon lành như vậy
Nhắc đến chuyện này lại khiến Vân Hạ thêm sợ hãi có lẽ Cố Cẩm đã cáo trạng với anh nên anh mới tức giận như vậy.

Vân Hạ nhìn người đàn ông trước mặt rồi mở miệng nói.
Nếu em nói...!em không làm Cố Cẩm bị thương anh có tin không?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi