VIỆN TRỢ - GIAO DỊCH

Không lâu sau, Lục Tầm phải đi công tác mười mấy ngày, hắn không ngờ rằng chuyến đi bình thường này lại trở nên dày vò như vậy.

Tiểu tình nhân hắn mới quen không lâu, sẽ lấy đủ các loại dáng vẻ đột ngột xuất hiện trong đầu hắn. Lúc hắn bắt tay cùng đối tác, trước mắt thoáng qua vẻ câu nệ lại hiếu kỳ của Liễu Chanh lúc nắm tay hắn; hắn mặt Âu phục chỉnh tề dự cuộc họp cùng khách hàng, mắt nhìn tài liệu, giữa các hàng chữ đều là khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng trong sáng của Liễu Chanh; lúc ăn cơm, nghĩ xem Liễu Chanh thích ăn cái gì, cái này ăn cũng ngon, quay về tìm chỗ dẫn cậu đi ăn thử; lúc ngủ càng đau khổ, chất lượng giấc ngủ của hắn vốn không tốt, lại thêm lệch múi giờ, uống thuốc vẫn khó ngủ, vừa nhắm mắt, hình ảnh Liễu Chanh kiềm nén, xúc cảm da thịt, ánh mắt dưới ánh sáng mông lung..... Như bộ phim HD ngắn tua đi tua lại lại trong đầu hắn.

Lục Tầm không cảm thấy mình là một người nhiều dục vọng, hắn cũng không thừa nhận mình đặc biệt coi trọng Liễu Chanh, đối với loại biểu hiện "không tiền đồ" này, hắn đành phải bất đắc dĩ gắn "cảm giác mới mẻ" lên tiểu tình nhân này và cho rằng bản thân Liễu Chanh vốn khác với người thường.

Ngày cuối cùng của hành trình, trên máy bay, trợ lý của Lục Tầm Triệu Đình nhìn chằm chằm ông chủ một lúc, thân thiết hỏi: "Lục tổng, lần công tác này căng thẳng quá không? Khi về có muốn nghỉ ngơi hai ngày không?"

Lục Tầm nói: "Làm sao? Nhìn tôi mệt mỏi lắm sao?"

Triệu Đình cười cười, không nói gì.

Lục Tầm lấy điện thoại ra soi soi, quả thật là dáng vẻ "Vì chàng đáng khiến mình tiều tụy(*)"

*Vị y tiêu đắc nhân tiều tuỵ: Một câu trong bài thơ "Điệp luyến hoa" của Liễu Vĩnh.

Hắn yên lặng thở dài, nói với Triệu Đình: "Trở về cậu gọi lão Hồ trực tiếp đón người đến công ty đi."

Triệu Đình biết gần đây ông chủ mới tìm được một người bạn nhỏ, y còn đang cân nhắc nên thăm dò bối cảnh của người này hay không đây.

"Vậy cuộc họp ở tổng công ty chiều nay..." Y dò hỏi.

"Như bình thường, để cậu ấy chờ tôi một lát." Trong thanh âm của Lục Tầm không che dấu được một tia sung sướng cùng chờ mong.

Sau khi xuống máy bay Lục Tầm đến thẳng công ty, ngựa không dừng vó mà tiếp tục công việc.

Liễu Chanh được tài xế đón, đang an vị nghỉ ngơi trên sofa. Xuyên thấu qua vách ngăn thủy tinh, cậu có thể thấy Lục Tầm đang ngồi ở chủ vị nghe cấp dưới báo cáo công việc, thỉnh thoảng đứng lên dùng bút laser chỉ lên màn hình lớn, hoặc là viết gì đó lên giấy. Lục Tầm là một người rất hoàn mĩ, ít nhất thì bên ngoài luôn luôn thần thái sáng láng, động tác bình thường luôn gọn gàng dứt khoát, trong tao nhã có chút xâm lược. Thi thoảng hắn kí tên xong, sẽ dùng đuôi bút đâm đâm trên giấy vài cái, lúc đặt cốc cà phê xuống, theo thói quen dùng khăn giấy lau đi cà phê dính bên mép cốc....

Liễu Chanh nhìn hắn đầy hứng thú, đây là lần thứ n bọn họ hẹn gặp, cậu đã đem khí chất dung mạo cùng những thói quen nhỏ nhất của hắn từng cái từng cái khảm vào trong khuôn của "kẻ đó", từ một khuôn mặt mơ hồ huyết nhục, giống như một tác phẩm nghệ thuật do chính tay cậu điêu khắc.

Lục Tầm nghĩ hắn và Liễu Chanh quen biết hai tháng, nhưng với Liễu Chanh, cậu và Lục Tầm đã nhận thức bảy năm rồi.

Liễu Chanh căn bản không thiếu tiền. Cha mất, tiền bồi thường hơn triệu (hơn 3 tỷ rưỡi tiền mình), nhưng một phần cậu cũng không đụng tới, cậu cảm thấy nếu như động vào nó, có nghĩa là đã tha thứ cho "kẻ đó", nhưng cậu không muốn tha thứ.

Cậu hận chính mình, vì thế nên dùng cách tự ngược để trừng phạt bản thân, cậu cũng hận người lái xe kia, cậu muốn thông qua cách trừng phạt hắn để đạt được một sự giải thoát.

Liễu Chanh không nhớ rõ từ khi nào đã bắt đầu sinh ra ý nghĩ như vậy, có lẽ là từ lúc cậu khóc lóc van xin mẹ đừng đánh cậu, có lẽ là từ ngày thầy trước mặt cả lớp mắng cậu không làm bài tập. Ý nghĩ này như một hạt giống có độc, mọc rễ nảy mầm trong lòng cậu, dần dần ăn mòn cả trái tim, đến cuối cùng như hóa thành máu thịt, tựa hồ trong cả sinh mạng chỉ còn chuyện này có ý nghĩa.

Cùng với thù hận còn có tò mò cố chấp, bảy năm dài đằng đẵng, thiếu niên mẫn cảm cô đơn thường xuyên tự hỏi, thường xuyên tìm tòi tra hỏi, người kia trông như thế nào? Hắn thích gì? Hắn có giống mình sợ những ngày mưa không? Hắn có cắn rứt không? Hắn có biết trên thế giới này tồn tại một tên xấu xa như cậu không? 

Dần dần, khi chính tiềm thức Liễu Chanh cũng không rõ ràng, "kẻ đó" đã từ kẻ thù đơn thuần biến thành một bóng dáng dưới đáy lòng cậu, một "người bạn" thân mật gắn bó.

Từ lúc Liễu Chanh học cấp ba, đã bắt đầu tìm tòi từng chút thông tin của Lục Tầm, đến khi học đại học, cậu cảm giác mình đã chuẩn bị xong, liền đăng kí một tài khoản trên website hẹn hò theo manh mối cậu tìm được, vì Lục Tầm tạo ra một phần tư liệu cá nhân "lượng thân định chế" (như hàng đặt làm riêng theo yêu cầu, sở thích), cuối cùng trong biển người mênh mông câu tới con "cá lớn" vô tri Lục Tầm này.

Thời điểm Lục Tầm đứng trước mặt cậu đưa tay ra, trong lòng cậu nghĩ, ồ, thì ra hắn là thế này.

Nhưng kế hoạch không thuận lợi, buổi tối lần đầu gặp mặt cậu có cơ hội, nhưng cậu không làm, cậu tìm một lý do là bản thân muốn chuẩn bị ổn thỏa, chờ chút nữa thôi. Hôm Lục Tầm dẫn cậu tới khách sạn, cậu cũng có cơ hội, nhưng vẫn không thể quyết định, từ tiểu thiên sứ báo thù biến thành đồ chơi trên giường kẻ kia. Liễu Chanh cảm giác bản thân thật mềm yếu lại hoang đường như một trò cười.

Ngày hôm sau rốt cuộc có quyết tâm đập nồi dìm thuyền, thời khắc cuối cùng cốc cà phê có độc bưng trên tay người, cậu vẫn từ bỏ.

Liễu Chanh không thừa nhận mình không thể giết người, cậu nhanh chóng tìm cho bản thân một lý do, chuyện có ý nghĩa như vậy thì nên đợi một ngày ý nghĩa để hoàn thành, chờ ngày sinh nhật mình, cũng là ngày giỗ của ba, đến lúc đấy hết thảy có thể kết thúc.

"Lục tổng đã họp xong, mời ngài theo tôi sang bên này..." Liễu Chanh đang nhìn phòng họp đến thất thần, giờ mới ý thức được người bên kia đã bắt đầu đứng dậy rời chỗ rồi.

Triệu Đình đưa Liễu Chanh đến phòng Tổng giám đốc thông với phòng hội nghị, nhìn cậu đi vào, nụ cười khách khí trên mặt dần lạnh xuống. Y lập tức gọi cho lão Hồ tài xế.

"Lão Hồ, ông biết tiểu tình nhân mới của ông chủ tên là gì không?"

"Liễu Chanh, ông chắc không? Không phải họ Viên?"

"Sao vậy Triệu tổng?" Lão Hồ đầu bên kia hết mực cung kính, người nào không biết Triệu Đình trên danh nghĩa là trợ lý tổng giám đốc, nhưng ở công ty vẫn là dưới một người trên vạn người, là do lão gia tử khi còn sống một tay đề bạt, đặc biệt để cho Lục Tầm làm phụ tá đắc lực.

"Không có gì, tôi thấy cậu ta hơi quen, có thể là nhầm thôi. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy..." Chốc lát sau, Triệu Đình tự giễu cười cười, cúp máy.

Một đêm mưa bảy năm trước, ông chủ Lục Tầm của y bây giờ, lái xe chở tình nhân lúc đó, đưa đối phương về nhà. Hai người trên xe xảy ra mâu thuẫn, lại vừa vặn đi ngang một ngã tư hẻo lánh, một người đàn ông trung niên vội vội vàng vàng đi ngang qua đường cái, người đàn ông lúc đó đang mặc áo mưa khiến tầm mắt hạn chế, căn bản không thấy rõ chiếc xe chạy qua, gần như là vào giây cuối cùng của đèn xanh dẫm lên vạch sang đường. Sự cố xảy ra trong chớp mắt, nói không rõ ai đúng ai sai, trách người đi đường vượt đèn đỏ băng sang đường hay trách Lục Tầm cãi nhau với bạn trai nên nhất thời không chú ý?

Triệu Đình nhớ rất rõ, sau chuyện này Lục Tầm chịu kích thích rất lớn, một thời gian dài không ra khỏi nhà, lúc đó hắn muốn tự đến nhà người bị hại xin lỗi, nhưng bị lão gia tử ngăn cản, nói sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt. Sau này mọi việc linh tinh đều do luật sư cùng Triệu Đình đứng ra giải quyết.

Loáng một cái bảy năm trôi qua, Triệu Đình đã sắp quên chuyện này đến chín tầng mây, nhưng vừa nhìn thấy Liễu Chanh, không hiểu sao lại nhớ đến người đàn ông trung niên đã chết kia, còn có một đứa bé trắng trẻo thanh tú y từng vội vã gặp qua một lần trong nhà người bị hại.

...... 

Liễu Chanh vừa bước vào cửa, Lục Tầm liền đứng dậy, tâm tình có vẻ rất tốt.

"Liễu Chanh, lại đây tôi xem." Lục Tầm kéo Liễu Chanh vào trong ngực, thân mật hôn lên tóc cậu: "Có nhớ tôi không?"

Liễu Chanh ngẩng mặt, nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, rốt cục gật gật.

Lục Tầm như được cổ vũ, hắn ôm Liễu Chanh đặt trên bàn làm việc rộng rãi, đứng giữa hai chân cậu, ấn gáy cậu, khép lại hai đôi môi lạnh lẽo.

Lúc hôn môi, Liễu Chanh không nhắm mắt. Ánh mắt cậu xuyên qua khoảng trống của rèm cửa, dưới ánh đèn trần lấp lóa cậu nhìn thấy trên cửa sổ thủy tinh một "chính mình" khác.

Linh hồn ấu trĩ mà ác độc, thờ ơ huýt sáo, khinh bỉ: "Mày biết mày đang làm gì sao? Hả?"

Liễu Chanh nhắm mắt lại, bắt đầu đáp lại nụ hôn của Lục Tầm.

Lục Tầm ôn nhu gỡ nút áo Liễu Chanh, trên cổ cậu lưu lại một chuỗi dấu hôn, tay vén vạt áo, tham lam vuốt nhẹ trên bờ lưng trơn bóng.

"Muốn ở... chỗ này sao?" Liễu Chanh bị động tiếp nhận, hô hấp dần dồn dập.

"Không được sao?" Lục Tầm tà ác thấp giọng nói: "Tôi từng nói, thời gian địa điểm là do tôi quyết định... "

Liễu Chanh nhẹ nhàng cười, không nói gì, cậu cam chịu nghĩ, thời gian chúng ta còn lại cũng không nhiều, thế nào chẳng được.

Trước khi hủy diệt tất cả, một chút vui sướng, coi như là cậu trộm được từ cuộc đời vô vị này đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi