VIỄN YÊN VẠN SỦNG

Nhược Yên cùng Lục Viễn ở lại sau núi Phong Sơn 1 năm trời, Trúc Học tìm mọi cách nhưng độc trong người Lục Viễn vẫn còn dư lại 1 ít.

Trong phòng, nam nhân nằm trêи giường, mi tâm nhíu chặt, da mặt như tái nhợt đi không ít, tâm trạng Nhược Yên nặng nề lên tiếng:

"Độc đã gần như không còn, tại sao hắn vẫn phải chịu giày vò như vậy?"

Cứ mỗi tháng hắn sẽ có một lần phát tác độc, dược của nàng hay Trúc Học cũng không có cách nào ngăn cản được.

Nhược Yên nhìn hắn, ánh mắt sâu xa, nếu không phải hắn và Nhược Yên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì người nằm đó hiện tại chính là nàng.

"Tháo chuông phải tìm người buộc, độc này miễn chỉ còn dư lại 1 giọt, cũng sẽ còn phát tác."

Nàng và Trúc Học lâm vào trầm mặt, tháo chuông phải tìm người buộc, năm đó nàng bị hạ độc đã cho người tra hết thảy, nhưng cũng chẳng tìm ra được gì.

Trúc Học đứng dậy ra khỏi phòng, tiện tay khép cửa phòng lại. Nhược Yên ngập ngừng đưa tay nắm lấy tay hắn.

"Lục Viễn, ta phải làm sao đây?" Nhược Yên nhỏ giọng thì thầm, cứ mỗi lần nhìn hắn như vậy, tâm tình nàng lại chẳng thể yên, nàng không biết nếu độc này không được giải, tiếp theo hắn sẽ phải chịu những gì.

...

Nhược Yên ngồi cạnh Lục Viễn ngủ quên lúc nào không biết, giật mình thức dậy thì thấy được đôi mắt ʍôиɠ lung của hắn nhìn mình, nàng hỏi:



"Tỉnh rồi à? Ta đi lấy nước cho chàng."

"Không cần đâu, ta không khát." Hắn mỉm cười yếu ớt kéo tay nàng lại.

"...Đã hết đau chưa?"

"Hết rồi, nhưng ta đói bụng."

"Ta đi lấy đồ ăn."

"Ấy, đợi ta đi cùng a."

Lục Viễn đứng dậy đi theo nàng, hai người vừa nói vừa đi ra thì nghe tiếng gõ trêи thang cửa gỗ.

"Hình như có ai tới." Lục Viễn nói.

"Đi xem, hình như cậu đi hái thuốc rồi."

Nhược Yên tiến tới mở cửa, bất ngờ nhìn những người trước mặt.

"Thạc Ý..."



Nữ nhân được nàng gọi tên híp mắt cười.

Bên cạnh Thạc Ý có thêm 3 người, là Lục Chu và một người khá quen mắt Ngải Ôn Vy, còn lại là một nam nhân gương mặt yêu mị, xung quanh tỏa ra hắc khí, giữa trán có kí ấn màu bạc.

"Vương gia."

Ngải Ôn Vy lên tiếng nhìn vào phía sau Nhược Yên. Nàng ta đi tới định nắm lấy tay Lục Viễn.

"Ngải tiểu thư, tự trọng." Lục Viện hơi dịch người tránh nàng ta, đáp lại theo lễ nghĩa một tiếng.

"Ly cô nương, ta tới đây tìm tứ đệ."

Vốn hắn không định dẫn theo Ngải Ôn Vy, nhưng nàng ta cứ nháo lên, rồi còn Lục Nhân Tư lệnh hắn nên hắn chẳng còn cách nào.

Thạc Ý nhìn, tia mắt hiện ra chán ghét rõ rệt, suốt dọc đường họ phải dẫn theo một cục nợ, nhìn chẳng ưa mắt lại còn phiền phức.

Lúc này Nhược Yên đang nhìn nam nhân một thân y phục đen bên cạnh Thạc Ý, cất giọng:

"Hắc Thượng." Hiện tại hắn cũng không ở hình dạng mèo, nên gọi Hắc Thượng đi.

"Yên, có chuyện cần ngươi quyết định." Hắc Thượng vào ngay chủ đề chính.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi