VIỄN YÊN VẠN SỦNG

"Vương gia, chuyện ta thích người người cũng biết đúng không?"

"..."

Lục Viễn im lặng chờ Ngải Ôn Vy nói tiếp. Đúng vậy, hắn biết, nhưng hắn không có cảm tình với nàng ta.

"Vậy người có thể mở lòng với ta không?" Ngải Ôn Vy ánh mắt chờ mong nhìn hắn.

"Ngải tiểu thư, chúng ta không hợp, bổn vương cũng đã có người mình thích, mong Ngải tiểu thư hiểu."

Hắn nói xong hướng tới Nhược Yên mà đi, không chú ý ánh mắt ghen ghét rõ rệt của Ngải Ôn Vy.

"Yên Nhi, nàng có thắc mắc ta nói gì với nàng ta không?" Lục Viễn chớp mắt nhìn nàng.

"Đó là chuyện của chàng." Ta không xen vào được.

"Ồ."

Lục Viện mím môi, kì thật nếu nàng thắc mắc, hắn sẽ nói cho nàng biết, còn nếu không thì chắc do hắn chưa chiếm vị trí quan trọng với nàng.

Lông mi dài của Nhược Yên nhẹ rũ xuống, tia mắt hiện lên sự khó chịu mà chính nàng cũng không biết nó đến từ đâu.

... "Thạc Ý, ngươi đoán xem hắn và nữ nhân kia nói gì?" Hắc Thượng nhỏ giọng hỏi Thạc Ý.

"Cần phải đoán sao? Nhìn là biết ong bướm của vị vương gia kia."

"Ngải tiểu thư thích Viễn từ nhỏ, có 1 lần nàng muốn hạ dược hắn nhưng bị ta bắt được." Lục Chu chen vào nói, quả thật là như vậy.



"Ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện à?" Hắc Thượng khó chịu.

"Nhìn dọc đường thôi là biết nàng ta là kiểu cô nương gì, Hiền vương gia không thích là phải."

Hắc Thượng và Thạc Ý cùng nói, Hắc Thượng nghe xong thì trừng Thạc Ý một cái, ngừng nói đi, sao không phối hợp với y hả?

Vẽ mặt nam nhân yêu mị loáng thoát chút hờn dỗi, Thạc Ý và Lục Chu không kìm được bật cười.

Sao nhìn hắn lại có chút đáng yêu nhỉ?

Thạc Ý nghĩ trong lòng, nghĩ xong thì giật mình, nàng lại đi thấy cái lão bất tử này đáng yêu?!

...

"Yên Nhi, nàng không ở Ngũ Tuyệt lâu?"

"Ta có chuyện cần xử lí, vương gia hãy trở về cung, xong việc ta sẽ tìm chàng." Đôi mắt Nhược Yên hiện lên ý cười nói.

"Nhưng..." Lục Viễn định phản bác.

"Ngoan, ta sẽ nhanh chóng tìm chàng."

Lục Viễn hơi uất ức gật đầu, nàng không nhịn được nàng đưa tay chạm nhẹ gương mặt rầu rĩ của hắn, khi bị ánh mắt của những người còn lại nhìn chằm chằm thì ngượng ngùng thu tay.

Gương mặt của hắn cứ tròn tròn mềm mềm như thế, ta kìm lòng thế nào được, có gì đáng tò mo sao?

"..."

...



"Cho hai người đi theo bảo vệ hắn, chúng ta đi."

Thạc Ý gật đầu phân phó hai hắn y nhân theo Lục Viễn rồi cùng Nhược Yên trở về Hoàn Tuyên.

Hoàn Tuyên.

Nhược Yên lười biếng dựa vào chiếc ghế vương giả hình mãng xà của mình, chân vắt chéo, tay gõ nhẹ như có như không lên đầu gối.

"Bên phái Chiêu thừa tướng thế nào?"

"Ông ta đã bắt đầu lôi kéo người của phái quốc sư người, nhưng không thành công." Thạc Ý đáp.

"Tiểu thư, sau khi người đi 2 tháng hoàng thượng đã bắt đầu tuyển phi, chỉ trong 1 năm mà đã biến hậu cung thành 3000 giai nhân, còn Hạ Quý phi kia năm lần bảy lượt gây rắc rối đã bị hắn đày vào Lãnh cung."

Nhược Yên trầm ngâm, dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt nàng lạnh đi vài phần lên tiếng:

"Các ngươi nói xem, năm đó chuyện ta bị hạ độc. Chúng ta điều tra đã bỏ qua điều gì?"

"...Đúng rồi, năm đó chúng ta không điều tra một người." Thạc Ý cũng cẩn thận nghĩ.

"Lăng Dạ Uyên..." Tiếng nói âm trầm của nàng vang vọng, Thạc Ý và Hắc Thượng cùng những hắc y nhân rùng mình một cái, đã lâu không thấy dáng vẽ này của tiểu thư.

"Yên, chuyện này để ta điều tra."

Hắc Thượng nhếch mép khi thấy Nhược Yên gật đầu, thế lực của y quả thật sẽ dễ dàng điều tra rõ mọi việc hơn.

Lăng Dạ Uyên, nếu chuyện này quả thật do hắn làm, thì lý do hắn cưới Nhược Yên hẵn không đơn giản là yêu thương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi