VIỄN YÊN VẠN SỦNG

"Đi cẩn thận, Tiểu Nhu."

Lục Chu lên tiếng nhắc nhỡ Thạc Vân Nhu gần như muốn chạy đến bên cạnh Thạc ý.

"Mấy năm ở đây muội rất cô độc, tỷ tỷ không đến thăm. Lúc trước khi nghe tin Yên tỷ ở Ngũ Tuyệt lâu muội đã muốn đến như không có cơ hội."

Thạc Vân Nhu từ tốn nói, nhìn Hắc Thượng mỉm cười, lại hỏi một câu:

"Hắc lão không nhớ ta sao?"

Hắc Thượng nghe ra chút tủi thân trong lơi nói của nàng, lại nghe như vừa nhớ ra điều gì đó, nhìn Thạc Ý dò hỏi:

"Đừng nói đó là..?"

"Vân Nhu." Thạc Ý đáp lại ngắn gọn.

Hắc Thượng như vừa ngộ ra điều gì đó, còn định hỏi thì Lục Chu lên tiếng:

"Ly Yên cô nương, cô thật sự là quốc sư Bắc Dực?"

Nhược Yên nghe vậy thì làm dấu tay để hai người kia ngồi xuống. "Đúng vậy, ta là Nhược Yên."

Nhược Yên vừa nói vừa cởi bỏ tấm lụa che mặt, nhận thấy đôi tay phía dưới hơi siết lại, nàng lại nói:

"Dù thế nào thì đó cũng là sự thật, đây là điều ta nên đối mặt, Lục Viễn, ngươi có hối hận không?"



Lục Viễn hơi sững người, rồi dứt khoát lắc đầu, sao có thể hối hận? Hắn yêu nàng, kể cả Nhược Yên hay Ly Yên, quá khứ của nàng bị nam nhân kia phụ bạc, hắn nếu không chấp nhận được sao có thể cùng nàng đến đây lại hối hận mà từ bỏ?

"Yên Nhi, ta đã thề cả đời về sau ta dùng tất cả sự tốt đẹp mình có được dành cho nàng."

Lục Chu bên kia nghe thấy câu trả lời cảm thấy chính bản thân hắn cũng không bất ngờ mấy, nghe danh đã lâu, lại không nghĩ hiện tại ngồi xuống cùng vị quốc sư được dân chúng Bắc Dực kính trọng, nữ nhân này lợi hại đến đâu lại có trong tay biết bao nhiêu thế lực?

"Yên tỷ, chuyện này chắc chắn có người phía sau thôi thúc, một mình Ngải Ôn Vy không đủ can đảm đến phá lễ thành hôn của hai người."

"Cái khiến ta bất ngờ chính là phụ hoàng dường như tin lời nàng ta." Lục Chu đáp lời của Thạc Vân Nhu.

"Người phía sau?" Thạc Ý thắc mắc, còn có ai biết tiểu thư của nàng là Ly Yên lại dám chống đối?

"Đúng là có khả năng..." Hắc Thượng đồng tình.

"Hắc Thượng, ngươi trở về Hoàn Tuyên trông coi một thời gian, cho người đi điều tra xem gần đây có những bang phái nào nổi lên, có tin tức thì báo cho ta."

Nhược Yên phân phó, nàng như có điều gì suy nghĩ.

"Lục Viễn đừng lo lắng, Yên tỷ rất lợi hại, việc này không làm khó được." Thạc Vân Nhu nói.

"Còn phụ hoàng..."

Nhược Yên khẽ nói: "Ngày kia hoàng thượng gọi ta và chàng đến Vãn Hoa điện, đến lúc đó cứ tùy thời ứng phó."

...

Vãn Hoa điện, nơi Lục Nhân Tư thường lui tới ngắm hoa cùng Vị phi, vị phi tần được hắn sủng ái nhất.



"Tới rồi? không cần hành lễ, ngồi đó đi."

Lục Nhân Tư nói với Lục Viễn và Nhược Yên đang đi đến, bên cạnh hắn là Nhạc Vị, khẽ phất tay có ý để nàng ta đi khỏi.

Trước khi đi, ánh mắt Nhạc Vị lướt qua Nhược Yên, không rõ ý vị rũ mi mắt, vội vàng đi.

"Ly Yên cô nương, tại thời điểm này, trẫm có thể biết cô nương có phải là người đó hay không?"

"Phụ hoàng, việc đó có quan trọng không?" Lục Viễn hỏi.

"Quan trọng."

"Cho dù nàng có là ai, nhi thần về sau cũng chỉ quyết cưới nàng làm nương tử, hôn sự này việc gì phải hoãn lại?"

Lục Nhân Tư không đáp lại, chờ chính Nhược Yên nói ra câu trả lời, nam nhân trung niên trong lòng hiện lên cả trăm ngàn sự ngổn ngang.

"Người đã biết rồi, còn cần ta phải trả lời sao?" Giọng Nhược Yên không chút để tâm.

"Trẫm chỉ muốn xác nhận một chút."

"Giờ đã biết."

Lục Nhân Tư cười một tiếng: "Chả trách, chả trách năm xưa chiếm đóng hoàng cung Bắc Dực, tìm khắp thành cũng không thấy được bóng dáng của ngươi."

"Lục Viễn, hôn sự này trẫm không tiếp tục tán thành."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi