VIỄN YÊN VẠN SỦNG

Thạc Ý xém chút không duy trì được ý cười trêи gượng mặt, nàng kéo Hắc Thường dừng lại.

Tên yêu tinh nhà ngươi không biết là thứ gì lại kéo ta đến xem à?

"Chào khách nhân, đây là trâm cài đó, ngài xem đi, cái này rất hợp với cô nương xinh đẹp này."

Người chủ rôm rả nói một lượt cho Hắc Thương nghe, y thế mà lại chăm chú theo lời ông ta, cầm một chiếc trâm cài bằng ngọc lên, đưa qua cho Thạc Ý.

"Tiểu Hắc, ta..."

Chưa nói hết, Hắc Thượng đã một tiếng nói với ông chủ rằng sẽ mua nó, nàng muốn ngăn cản nhưng không kịp, các cô nương bên cạnh thấy vậy thì ghen tị không thôi.

"Oa, hai người kia đẹp mắt thật đấy."

"Nhìn nam nhân kia đi, quan tâm cô nương kia như vậy, ta cũng muốn..."

"Ngươi xem đi, mây tầng nào thì gặp mây tầng đó thôi."

"Người này là nương tử của ngài a? Nhìn hai người rất xứng đôi, cô nương kia rất được phu quân cưng chiều."

Ông chủ vừa tính tiền vừa một hai câu khen bọn họ, Hắc Thượng nghiêm túc đáp lại.

"Không phải nương tử của ta..." Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Ông chủ và những người lắng nghe kinh ngạc định sửa lời thì nghe y nói tiếp: "Nhưng rất nhanh sẽ, Thạc Ý chúng ta đi thôi."

Thạc Ý từ đầu đến cuối đều không biết nên nói gì, chưa bao giờ nàng cảm thấy lúng túng như vậy, tay chân đều không biết đặt ở đâu.

Đang bị kéo đi thì Hắc Thượng bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn chăm chú Thạc Ý.



"Ta quên hỏi ông ta thứ này phải cài như thế nào rồi."

Nhìn Hắc Thượng mím môi, nàng không nhịn được bật cười:"Thì cứ vậy cài lên, còn phải hỏi sao?"

Hắc Thượng gật đầu: "Nhỡ phải sử dụng phương thức đặt biệt thì sao?"

"Ai lại nghĩ như ngươi chứ."

Nghe Thạc Ý cười cười nói vậy, y liền đi vòng ra phía sau nàng, cài chiếc trâm ngọc bên trêи có hình dạng vài cái hoa anh đào, xong lại tự thưởng thức.

"Thạc Ý đeo lên rất đẹp nha."

Do đứng từ phía sau nên Hắc Thượng không nhìn thấy vẻ mặt hơi phiếm hồng của Thạc Ý, nàng tiếp tục đi về một hướng, thật ra hắn biết nàng không thật sự đi hóng mát mà do có việc cần làm, có thể là Nhược Yên căn dặn.

Hai người đi tới một nơi cách xa thành, có chút vắng vẻ lại xuấn hiện một căn nhà đơn độc.

"Đây là đâu?"

"Tiểu thư bảo ta đến đây đợi một người."

Thạc Ý vừa nói gõ tay lên cửa, cũng chú ý nhìn kỹ xung quanh, hoàn cảnh nơi này quá tệ, lại hoang vu vắng vẻ, rốt cuộc người cần gặp là ai chính nàng cũng rất muốn biết.

"Đến rồi à?"

"Vũ... Vũ Truân?" Thạc Ý không chắn chắn hỏi, nét mặt nàng hoảng hốt.

Khi nhìn thấy rõ người kia, mát Hắc Thượng liền hiện ra chút kinh ngạc không kém, trong đầu hoảng hốt không thôi.

Lý Vũ Truân, một người từng rất thân cận với Nhược Yên giống như bọn họ, nhưng vài năm trước hắn đã... đã chết.



"Thạc Ý, là ngươi sao?"

Người kia ʍôиɠ lung hỏi, đôi mắt đã bị che lại bởi một mảnh vải trắng, hắn quơ quơ tay vào không khí, Hắc Thượng nắm lấy cánh tay của hắn, giọng nói không hiểu vì gì mà hơi do dự: "Là Thạc Ý và ta, Hắc Thượng."

Người kia nghe được câu trả lời thì liền trở nên im lặng, xong trêи tấm vải che lấy đôi mắt kia thấm ướt một mảng.

"Nàng ấy... tiểu thư không đến sao?"

"Hôm nay Yên có việc nên bảo Thạc Ý đến đây, để ta đỡ người vào trong."

Hắn Thượng vừa chạm vào đã cảm nhận được sự yếu ướt đến có thể ngã bất cứ lúc nào của người kia, tâm tư y rối loạn, ba người đi vào trong thể tiện cho việc nói chuyện hơi.

"Vì sao... vì sao lại thành ra như vậy?"

Lúc này, đôi mắt Thạc Ý đã đỏ lên, nàng nghẹn ngào hỏi Vũ Truân.

Một người từng cùng bọn họ tung hoành ngang dọc, một người nàng từng vô cùng ngưỡng mộ vì sự dũng cảm cùng ý chí một lòng cùng Hoàn Tuyên trở nên lớn mạnh, là bằng hữu mà nàng xem trọng, đáng ra hắn đã chết, bọn họ vì chuyện này mà day dứt trong lòng bao nhiêu năm trời, ngay cả Nhược Yên cũng vì cái chết của hắn mà trở nên trầm lặng, hắn vẫn sống... Vũ Truân vẫn sống, đang là người thật trước mặt nàng và Hắc Thượng, nhưng không còn dáng vẻ hiên ngnag kiêu ngạo trong trí nhớ bọn họ nữa.

Vũ Truân lắc đầu, giọng điệu cũng lạc đi: "Ta không sao."

"Thành ra thế này còn nói không sao?!"

Hắc Thượng vừa nghe thấy liền tức giận đập tay lên chiếc bàn bằng gỗ, đôi mắt hắn đỏ ngầu hằn lên chút tia máu, dáng vẻ ác liệt đáng sợ.

"Nhiệm vụ của ta là bảo toàn cho chủ tử, nàng không sao, chính ta bây giờ đã tính là gì." Vũ Truân cười yếu ớt lắc đầu.

"Nhưng bộ dạng của ngươi bây giờ, chính là ta nghĩ mãi cũng không nghĩ đến khi tiểu thư nhìn thấy sẽ ân hận thêm nhiều bao nhiêu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi