VIỄN YÊN VẠN SỦNG

"Hắc Tây ca ca, sau này lớn lên muội sẽ gả cho huynh."

Tiểu cô nương ngồi trêи ghế gỗ đung đưa hai chân nói với thiếu niên đứng trước mặt mình, nàng tươi cười nắm lấy tay Hắc Tây, giọng non nớt đáng yêu.

"Được rồi, vậy sau này ta sẽ cưới muội làm nương tử của mình."

"Người ta nói nam thân đều năm thê bảy thϊế͙p͙, rồi huynh có lại cưới thêm một người khác không?"

Hắc Tây cười xoa xoa đầu Lục Thụy Y, trong giọng nói chứa chút cưng nhiều.

"Sau này ta chỉ có muội, nương tử duy nhất."

"Huynh hứa được không?"

"Được, ta hứa."

...

"Bé con hôm nay không đến tìm Hắc Tây sao lại ngồi ở đây?"

Lục Viễn nhìn thấy cục bông nhỏ nhà mình bộ mặt non nớt buồn rầu ngồi một mình thì hỏi han, cười cưng chiều nhìn Lục Thụy Y.

"Phụ thân, nam nhân đều dễ thay đổi sao ạ?" Lục Viễn nghe thấy gì khóa miệng giật giật:

"Ai dạy con nói câu này?"

"Không ai ạ."



Hắn ngồi xuống bên cạnh Lục Thụy Y, tay xoa xoa mái tóc nữ nhi của mình, giọng nói không khỏi mang theo chút bất lực:

"Con và Hắc Tây có chuyện gì sao?"

"Hắc Tây là ai? Còn không biết ai tên Hắc Tây cả."

Cục bông nhỏ giận dỗi quay ngoắt đi, đáng yêu đến Lục Viễn nhìn thấy không nhịn được mà muốn bật cười, cũng hiểu ra chuyện của hai đứa trẻ.

"Sao thế? Nói phụ thân nghe, Hắc Tây làm gì sao?"

Lục Thụy Y nhìn hắn xong ngẫm nghĩ một lát, rồi dang tay ra muốn được ôm ôm, gương mặt nhỏ ủy khuất.

"Hắc Tây ca ca không cần con nữa."

"Sao lại không cần được, hôm qua nhóc đó vẫn đến tìm con.". Truyện Võng Du

"Huynh ấy không giữ lời hứa với con, con ghét Hắc Tây ca ca lắm."

Tiểu nữ nhân giận dỗi ôm phụ thân của mình, vừa lúc Nhược Yên từ bên ngoài trở về liền nhìn thấy, gương mặt đen lại hỏi:

"Làm gì đấy? Hôm nay không đi tìm Hắc Tây lại ở đây giành người với ta sao?"

Lục Thụy Y bĩu môi: "Đây là phụ thân của con mà."

"Nhưng đây là nam nhân của ta đó."

Lục Viễn nhìn một lớn một nhỏ trừng trừng nhau, cười khẽ nhìn Nhược Yên:

"Tiểu Thụy nói không biết Hắc Tây thất hứa, nên hôm nay không đi chơi cùng nữa."



"Đều là trẻ con, thất hứa gì chứ."

Nhược Yên rũ mắt đi đến ngồi cạnh Lục Viễn, nắm lấy tay hắn mà nói, cũng như đang đánh dấu chủ quyền với tiểu cô nương bên cạnh.

"Nương không hiểu gì cả." Lục Thụy Y hờn dỗi.

"Thế à? Ta phải hiểu gì?"

"Tiểu Thịt nói đi phụ thân và nương nghe có được không?" Lục Viễn mở kĩ năng dỗ dành trẻ nhỏ.

"Huynh ấy hứa sẽ lấy Thụy Nhi làm nương tử, nhưng lại thất hứa rồi."

Lục Viễn nghe thấy thì sững sờ, ánh mắt khó hiểu nhìn qua Nhược Yên, nghe nàng trầm giọng:

"Còn chưa đến tuổi để thực hiện thì thất hứa cái gì?"

"Kìa, người đến tìm con kìa, trả nam nhân lại cho ta."

Nhược Yên hất cằm để Lục Thụy Y nhìn ra phía trước, bóng thiếu niên mờ mịt nhìn vào, không đợi Lục Thụy Y đáo lại, Nhược Yên đã kéo Lục Viễn đi khỏi.

"Sao hôm nay muội không đến tìm ta?"

Hắc Tây bước đến hỏi, nhưng tiểu cô nương hoàn toàn không muốn để mắt đến cậu nên đều lơ đi, khiến cậu không khỏi cảm thấy hơi bối rối.

"Ta làm gì khiến muội giận sao?"

"Giận gì chứ, ta không biết Hắc Tây ca ca là ai cả."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi