VIỄN YÊN VẠN SỦNG

"Quốc sư? Nàng sao lại ở đây?"

"Sao ta lại không thể ở đây?"

"Không, ý ta không phải vậy. Vừa rồi bọn họ gọi quốc sư là chủ tử?"

Lục Viễn hôm nay vốn tới đây uống trà cùng vài vị vương gia khác, lúc nãy được thông báo đóng cửa, còn nghe bọn họ gọi nàng là chủ tử, hắn thấy bóng lưng có vẽ quen nên định hỏi thử.

Nhược Yên, nàng ấy chỉ là một quốc sư thôi đã khiến người người khϊế͙p͙ sợ, nay nàng còn là Ly Yên, chủ tử của Ngũ Tuyệt lâu và bang phái Hoàn Tuyên, nữ nhân này rốt cuộc còn mang đến cho hắn bao nhiêu kinh hãi?

"Thuốc ta đưa, ngươi có dùng đầy đủ?"

"Ta uống rất đều đặn a, đều nghe theo lời dặn của quốc sư."

Thạc Ý và Lâm Đồng nhìn nhau, tiểu thư và vị vương gia này đang nói gì thế?

"Đừng gọi quốc sư."

"A... vậy ta phải gọi như thế nào?"

"Nhược Yên, Ly Yên, tùy ý ngươi." "Ta có thể gọi là Yên nhi không?" Hắn dò hỏi, thật ra nếu Nhược Yên không cho phép thì hắn cũng sẽ gọi như vậy a.

Thạc Ý hơi cười thầm, Yên nhi, sao vương gia có thể đặt cho tiểu thư một cái tên như vậy nhỉ? Thật không hợp với khí chất của người, tiểu thư chắc sẽ không đồng ý...

"Ngươi muốn sao cũng được."



A? thật sự cho phép rồi, cả hoàng thượng cũng chỉ gọi nàng là tiểu Yên, mặc dù tiểu Yên cũng không khác Yên nhi là mấy, nhưng nghe như vậy không hợp với khí chất của tiểu thư chút nào, vị vương gia này không thấy thế sao?

"Vậy Yên nhi, nàng tới Tây Dực quốc có việc gì quan trọng?" Hắn không nghĩ nàng tới để đưa thuốc cho mình, bởi vì nếu đơn giản như vậy cũng không cần tiếc lộ thân phận Ly Yên.

"Ta nghe nói thần y Diêu Vũ đang ở đây, hắn có thể trị độc được cho ngươi."

Nàng nói xong thì quay qua Lâm Đồng.

"Chổ này cứ mở cửa như bình thường, nếu vị công chúa kia còn đến náo loạn, không cần kiêng nễ. Ta sẽ ở đây một thời gian."

"Vâng, Lâm Đồng đã rõ."

"Vương gia định cứ ở đây như vậy sao?"

"Có thể không?"

Có thể không? Hắn hỏi vậy là có ý gì?

"Ta có thể ở đây không?" Hắn nói xong rồi hơi mím môi, bộ dáng như cầu khẩn, khiến người khác không nỡ lòng mà từ chối.

"Hoàng thượng sẽ lo lắng cho ngươi." Hắn được cưng sủng như vậy, phụ hoàng của hắn sẽ cho phép hay sao?

Nhìn vào danh xưng vương gia của hắn, có thể thấy hắn được yêu thương tới mức nào.

"Ta sẽ bảo hạ nhân về thông báo, nàng cho phép ta ở đây không?"

Nàng không nhìn hắn mà quay qua dặn dò Lâm Đồng:



"Ngươi sắp xếp cho vương gia một phòng cùng tầng lầu với ta."

"Vâng."

Lầu trêи cùng thường chỉ dùng để cho nàng và những người thân cận ở, nên quan khách không được phép đi lên, nay nành lại cho phép Lục Viễn ở đó...

Bổng tiểu Hắc nhảy từ trêи tay Thạc Ý xuống, thong thả đi ra bên ngoài, nàng và cả Nhược Yên không có ý ngắn cản, một giọng nói vang lên trong đầu nàng.

"Yên, ta phải đi xử lý một số việc vài ngày nữa sẽ trở lại."

Đó là tiểu Hắc, nó có thể thông qua suy nghĩ nói chuyện với nàng, vì nó cũng là đế vương của một phương, nên đôi khi sẽ có việc vắng mặt.

"Ấy, cứ để nó đi như vậy sao?"

Lâm Đồng gật đầu với Lục Viễn, tiểu Hắc này ở cùng nàng trước cả bọn họ, tính cách của nó có tương tự với nàng, đôi khi sẽ đi như vậy vài ngày.

"Nó sẽ quay lại."

Nàng nói xong thì đi lên lầu, Thạc Ý ở lại hỏi Lâm Đồng vài chuyện gần đây của trà lâu, rồi sắp xếp một phòng cạnh phòng của Nhược Yên cho Lục Viễn.

Có một điều nàng vẫn thắc mắc, Lục Viễn nhìn quậy phá như vậy, sao có thể đặt chữ Hiền trong vương nhỉ?

Lục Viễn cứ thế được Nhược Yên cho phép ở lại, hạ nhân ở trà lâu cũng thấy thật khó hiểu, qua những ngày hắn ở đây, họ thấy được tiểu thư không bài xích vị vương gia này, đôi lúc họ thấy hắn ngồi nói chuyện với nàng, nàng thi thoảng chỉ đáp lại vài tiếng, nhưng vẫn kiêng nhẫn nghe hắn nói.

Kể cả nàng cũng không hiểu được việc mình làm, đối với Lăng Dạ Uyên nàng cũng chưa bao giờ kiên nhẫn nghe hắn càu nhàu suốt 1 canh giờ như vậy. Nhưng nàng chắc chắn sẽ không động tâm lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi