VIỆT HÙNG DIỄN NGHĨA


Lư Thực vừa rời đi thì Dương Bưu liền lên tiếng:
“Chu Đình Úy!
Lư Trung Lang muốn phong tỏa toàn thành, chẵng lẽ cho rằng còn có tặc nhân có khả năng bỏ chạy hay sao?”
Chu Trung hơi nhíu mày quay sang Dương Bưu.

Chuyện đó quá hiển nhiên đi, có mật đạo thì chắc 9 thành (90%) là có kẻ bỏ chạy chứ còn hỏi cái gì, bây giờ lại giữa ban ngày ban mặt, cưỡi một thớt ngựa lao nhanh ra khỏi thành thì đuổi bằng niềm tin.

Chu Trung liếc vào quyển số trong tay mình, suy nghĩ trong chốc lát liền hiểu đối phương muốn điều gì, thế là giãn lông mày cười nói:
“Dương Thượng Thư chớ lo,
Trước khi đến đây bản quan đã để Lạc Dương lệnh hỗ trợ thắt chặt tra xét cổng thành.

Tặc nhân bỏ chạy vội vả, tất nhiên sẽ có sơ suất, rất khó thoát khỏi vòng kiểm soát của thành vệ quân”
Dương Bưu lại lắc đầu nói:
“Chu Đình Úy!
Việc này quan hệ trọng đại, tuy Lạc Dương lệnh là em trai của ngài nhưng cũng không thể khinh suất như vậy.

Bản quan cảm thấy ngài đích thân đi một chuyến mới ổn”
Chu Trung nhăn trán trầm giọng:
“Dương Thượng Thư!
Bản quan thân là Đình Úy, tự biết công tư rạch ròi.

Lạc Dương lệnh nhậm chức đã 6-7 năm, mặc dù thành tích không gì để khoe nhưng chưa từng phạm vào sai xót.

Ngài có gì nói thẳng, úp úp mở mở có ý đồ gì?!!”
Dương Bưu thấy Chu Trung muốn nổi giận thì cười làm hòa nói:
“Bản quan nào có ý đồ gì?!
Chu gia cả nhà anh kiệt, trên có Chu Thái Úy và Chu Đình Úy dạy bảo, dẫn đường.

Lạc Dương lệnh lại là cao đồ của Bá Dương công, đồng môn của Hoàng Thị Lang đây.

Đức độ và năng lực tự nhiên khỏi chê.

Chỉ là sự tình trọng đại nha!”
Hoàng Hùng chỉ là một tên Thị Lang nho nhỏ, đột nhiên bị cưỡng ép nhét vào làm ‘huân chương cài áo’ cho Chu Dị bên cạnh những tên tuổi lớn như Chu Cảnh, Chu Trung và Thái Ung.

Chớp mắt, tiểu tử liền hiểu ý đồ trong đó, hướng về Chu Trung góp lời:
“Chu Đình Úy!
Hiện tại ổ cướp đã bị chúng ta công hãm, tặc nhân tổn thất thảm trọng, chắc hẵn sẽ không quay lại.

Thế nhưng những kẻ đào thoát kia lại là mối lo lớn, ngộ nhỡ vì thế mà kích động Trương Giác tạo phản thì thật đáng sợ.

Đây chính là tính mạng của trăm vạn con người!
Lời răn của ngài ta vẫn còn nhớ,
Chỉ sợ xác chết đủ để tắc nghẽn Hoàng Hà a!
So với chuyện ấy thì những chứng cứ trong căn phòng này có đáng là gì?
Huống hồ không có Lư Trung Lang thì chúng ta vẫn còn 4 người, cần gì phải chôn chân tại đây?”
Chu Trung nhíu mày gọi quỷ:
[Ngươi nha ngươi?
Ngươi phe nào?]
Lăn lộn quan trường nhiều năm, cãi nhau có lẽ không giỏi mấy, nhưng nói lãng thì Chu Trung chưa chắc sợ ai.

Hắn lắc đầu nói:
“Lư Trung Lang bảo ta trấn thủ nơi này tất nhiên có lý do của hắn.


Bản quan sao có thể rời bỏ trách nhiệm?
Nhưng Lạc Dương lệnh đúng là không quá tỏ tường tình hình, chỉ sợ không thể phối hợp tốt với Lư Trung Lang.

Hoàng Thị Lang, ngươi đi thông báo cho Lạc Dương lệnh một tiếng!”
Dương Bưu không cam lòng nói:
“Chu Đình Úy!
Lư Trung Lang, ngài, ta, Hà Xa Kỵ và Hoàng Thị Lang tuy chức tước hơn kém khác nhau nhưng trước khi rời đi thì bệ hạ đã có mệnh lệnh rằng trong nhiệm vụ lần này 5 người chúng ta đồng cấp.

Lời nói một bên của Lư Trung Lang sao có thể coi làm tất yếu?
Hắn khi đó gấp gáp, không suy tính được nhiều nên nhất thời lỡ lời mà thôi!
Hiện giờ cũng thế, ngài không có quyền điều động Hoàng Thị Lang!
Hắn chỉ là một thiếu niên văn nhược, sao có thể trộn lẫn vào chuyện chém giết này?
Ngộ nhỡ bị tặc nhân khống chế thì phải làm sao?
Theo bản quan thấy thì 5 người chúng ta 2 người thuần võ, 2 người thuần văn, chỉ có Chu Đình Úy văn võ song toàn lại có kinh nghiệm tra án nhiều năm.

Lư Trung Lang đã đi truy bắt tặc nhân nhưng chẵng biết tặc nhân bỏ chạy lúc nào, chỉ sợ khó mà đuổi kịp,
Vả lại hắn tuy đánh trận giỏi nhưng bắt cướp thì chưa biết thế nào, hiện giờ chính cần thêm người phối hợp.

Mà Hà Xa Kỵ thân mang thương tích, chỉ thích hợp trấn thủ nơi này, khó mà đảm nhiệm trọng trách ấy.

Chỉ có Chu Đình Úy có thể phối hợp Lư Trung Lang!
Về phần những vật chứng này, có bản Thượng Thư và Hoàng Thị Lang kiểm kê là được!
2 tên quan văn chúng ta chẵng lẽ ngồi không?”
Dương Bưu dùng mọi thủ đoạn câu từ để ép buộc Chu Trung rời đi, đáng tiếc là người sau vẫn kiên quyết chối từ.

Hoàng Hùng cũng tích cực hỗ trợ Dương Bưu.

Hết thảy có 2 lý do.

Lý do trước nhất là lấy lòng thế gia, trở thành một Tào Tháo thứ 2, đấy là bước tiếp theo trong kế sách leo lên trên con đường chính trị của hắn.

Vì kế sách này mà hắn đã bỏ bao công sức, hiến bao vật quý dỗ ngọt Lưu Hoành.

Tất nhiên là Lưu Hoành cũng hy vọng có càng nhiều tay trong của mình lẫn vào nội bộ thế gia.

Chu Trung cũng lờ mờ đoán ra lý do này sau khi Hoàng Hùng lãi nhãi một hồi, lại thỉnh thoảng nháy nháy mắt với Chu Trung ở những thời điểm mà Dương Bưu không thể nhìn thấy.

Vậy nên Chu Trung mới tạo càng nhiều thời cơ cho Hoàng Hung dính sát hơn với Dương Bưu, thậm chí đôi lần còn nạt nộ quát mắng Hoàng Hùng.

Thế nhưng để biết được lý do thứ hai thì Chu Trung phải đợi đến khi hắn giả đò xiêu lòng để rồi bị Hoàng Hùng mang đi đến thành Bắc.

-----------
Trên đường tới cửa Bắc của thành Lạc Dương,
“Hoàng Hùng,
Ngươi vì sao phải hỗ trợ Dương Bưu nhiệt tình như vậy?”
-Chu Trung nghi hoặc.

Hoàng Hùng cười đáp:
“Chu Đình Úy,
Ngài nói gì hạ quan không hiểu?
Ta làm mọi thứ chỉ vì việc công mà thôi!”
Chu Trung bật cười:
“Tiểu tử,
Nói bao nhiêu lần,
Gọi ta Chu huynh là được!

Đệ đệ của ta gặp ngươi đều phải xưng sư huynh.

Cha ta đã sớm có ý đem kỳ lân nhi của Chu gia ta đưa vào môn hạ của ngươi.

Chỉ cần ngươi gật đầu, tương lai chúng ta chính là người một nhà!”
Hoàng Hùng nghiêm túc nói:
“Chu Thái Úy có ý tốt, hạ quan tự nhiên hết sức vui mừng.

Thế nhưng công tư phân minh.

Chúng ta tốt nhất vẫn là chuyên tâm vào chính sự đi!”
Chu Trung thấy tiểu tử này cẩn thận quá mức thì tức cười đưa tay chỉ về đám sai nha phía sau nói:
“Hoàng Hùng,
Đám huynh đệ này đều là môn khách của Chu gia bí mật đưa vào trong phủ Đình Úy.

Ở trong mắt bệ hạ thì thân thế bọn họ đều trong sạch!”
Tin tức này lớn!
Bảo hoàng đều sinh ra hai lòng!
Lập trường của Chu gia không đơn thuần nha!
Hoàng Hùng nhìn chăm chăm Chu Trung, người sau tặng cho hắn mấy cái nháy mắt:
“Ngươi thật cho rằng 3 cha con ta ngồi lâu ở Trung Nguyên thì mù tịt chuyện nhà sao?”
Hoàng Hùng nhất thời lạnh sống lưng nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh hướng cặp mắt trong veo nhìn Chu Trung.

Người sau thu liễm nụ cười, nghiêm túc nói:
“Dùng mưu nhỏ càng nhiều sẽ càng dễ bị lộ.

Chớ coi thường anh hùng thiên hạ!”
Sau đó vươn tay vỗ vai Hoàng Hùng kéo đầu hắn lại gần thì thầm:
“Ngươi cũng không cần quá lo lắng!
Thế cục tương lai ai người biết rõ?!
Hầu hết các gia tộc lớn đều sẽ đặt trứng nhiều giỏ.

Du nhi giao cho ngươi, coi như thêm một con đường lui cho Chu gia.

Ngươi có thể cẩn thận như vậy ta và cha rất an tâm!”
Nói đến đây Chu Trung đẩy mạnh làm Hoàng Hùng nghiêng sang một bên, nếu như là thiếu niên bình thường chỉ sợ phải ngã ngựa.

Chỉ nghe Chu Trung cười vang ha ha bảo:
“Bản Đình Úy sống lâu như vậy đến giờ mới thực sự dài kiến thức!
Hoàng thị tiểu nhi!
Cảm ơn bài học đắt giá của ngươi!
Chu gia nhớ kỹ!”
Một dòng nước ấm chảy qua sống lưng Hoàng Hùng, hòa tan cảm giác lạnh buốt vừa rồi.

Tiểu tử thờ phào nhẹ nhõm rồi cất giọng nói to:
“Chu Đình Úy quá khen!
Hoàng Hùng sao dám múa rìu qua mắt thợ!
Chu gia mới thật sự không tầm thường,
Có thể từ nơi hoang vắng Dương Hoài ngoi lên làm gia tộc Tam Công, thậm chí sớm muộn thành tựu 2 thế,
Quả là tấm gương cho tất cả các gia tộc phương Nam nha!”
“Miệng lưỡi bén nhọn!”

-Chu Trung giả vờ tức giận quát lớn một tiếng rồi ngoảnh mặt sang nơi khác.

Hoàng Hùng lúc này mới hạ nhỏ âm thanh, chép miệng:
“Cảm ơn Chu Đình …”
“Hừm!”
-Tiếng họng ngâm lên đâu đó.

Hoàng Hùng cười sửa lại:
“Cảm ơn Chu huynh phối hợp!
Như vậy Chu huynh hẵn cũng đoán ra.

Hoàng Hùng dự định bắt chước Tào Mạnh Đức, chân đạp hai thuyền.

Việc này bệ hạ cũng biết!”
Chu Trung không nói, chỉ hừ lạnh.

Khóe môi Hoàng Hùng càng cong thêm mấy phần:
“Ngoài ra còn một lý do.

Đám vật chứng trong hầm đều do chính tay Hoàng Hùng sắp đặt!
Bệ hạ cũng biết sơ sơ!”
Chu Trung nhíu mày trầm tư trong giây lát, không quay lại nhưng môi khẽ mấp máy:
“Ngươi định đào bẫy cho Dương Bưu?
Chuyện này chỉ sợ khó!
Dương thị 4 thế Tam Công, cho dù tội lỗi tày trời cũng không làm nên chuyện!”
Hoàng Hùng đáp:
“Ban đầu còn có nhân chứng, đáng tiếc đã chết cả, hẵn là do mệnh lệnh của Hà Tiến.

Bất kể thế nào, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Vốn muốn kéo rất nhiều người xuống nước, hiện thời thiếu khuyết nhân chứng, chỉ có thể từ bỏ một bộ phận”
Chu Trung suy nghĩ một lát thì đồng tính:
“Ngươi làm phải!
Cắn không hết sẽ để họ đoàn kết phản kháng, chi bằng lui bước, thả bổng một bộ phận, chỉ tập trung đánh một nhóm sẽ càng dễ dàng.

Đám được thả bổng tất nhiên sợ lộ tẩy, tuyệt đối không dám can ngăn.

Đáng tiếc!
Tên đồ tể làm hỏng việc nếu không thì thế gia Trung Nguyên phải trọng thương!”
Hắn nhớ đến mấy quyển sổ mình đọc trong hầm, lúc này đã hiểu vì sao một loạt cái tên trong bị bôi đen, hẵn là người kia cũng có suy nghĩ giống như Hoàng Hùng, dự đoán được thiếu khuyết nhân chứng thì khó mà đánh sập hết thảy thế gia, thành ra cố tình bôi đen đi một phần tên họ.

Chỉ có điều là nếu như vậy thì người kia tất nhiên vẫn còn ở trong hầm sau khi toàn bộ người khác bị giết, thế thì sẽ chậm trễ thời gian, khả năng bỏ chạy không lâu, sợ rằng phải bị Lư Thực bắt lại.

Chu Trung lại mở miệng:
“Cần ta hỗ trợ thả người sao?”
Hoàng Hùng đáp:
“Hắn muốn trốn thì tuyệt đối bắt không được!
Nhưng hắn rất có khả năng sẽ không trốn!
Dương Bưu và Hà Tiến sớm muộn cũng xảy ra sơ suất.

Hai chúng ta tốt nhất vẫn nên chuyên tâm truy lùng kẻ bỏ chạy, tránh bị Dương Bưu và Hà Tiến liên lụy”
------------
Đúng như Hoàng Hùng dự đoán, lúc này trang viên của nhà họ Mã đang bị một toán thích khách công kích.

Đứng trong trang viên chỉ huy chiến đấu, Hà Tiến liếc sang Dương Bưu nói:
“Chỉ có nhiêu đây người?
Lưu Hoành sẽ tin sao?”
Dương Bưu bị tên đồ tể dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình thì có chút khó thở thầm mắng:
[Còn không phải vì ngươi!
Cho dù Đường Chu sớm bị phát hiện để bọn chúng có thời gian đổi vật chứng thì bọn chúng cũng đâu thể đoán được rằng còn có nhân chứng ẩn giấu!
Đều tại thằng đồ tể giết heo nhà ngươi!
Giết heo nhiều hoa cả mắt, hở tý là giết giết giết!]
Đương nhiên, đang có chuyện nhờ Hà Tiến thì Dương Bưu sẽ không đem những lời thật lòng này nói ra:

“Thời gian cấp bách nên chỉ có thể triệu tập được nhiêu đó, Hà Xa Kỵ thông cảm!
Ngài an tâm, chúng ta tùy cơ ứng biến là được.

Cũng may ngài bị thương, ta lại là quan văn.

Chỉ cần để thích khách thuận lợi phóng hỏa là được!”
Hà Tiến khịt mũi coi thường:
“Đám văn Nho các ngươi cả ngày suy nghĩ âm mưu quỷ kế.

Chùi mông không sạch làm hại bản tướng quân cũng bị bôi đen!
Nếu ta không phải là ông anh vợ của Lưu Hoành thì chưa chắc dám chùi mông cho ngươi!”
Dương Bưu là lão nho, ăn nói sạch sẽ tao nhã, nghe lời lẽ thô tục của Hà Tiến thì mạch máu não giật giật như muốn vỡ.

Cố nuốt ấm ức vào lòng, cười hiền hòa chắp tay cúi đầu:
“Hà Xa Kỵ, à không,
Hà Đại Tướng Quân an tâm!
Tương lai thiên hạ binh mã đều vào tay ngài!”
Hà Tiến cười gật đầu lơ đễnh liếc qua Dương Bưu rồi khi bổng nhiên trố mắt nhìn chăm chú vào một chổ thụng hơi khác lạ ở ngực áo lão nho:
[Cáo già!]
Lúc nãy khi Hoàng Hùng và Chu Trung vừa rời đi thì Dương Bưu liền kéo Hà Tiến ra chỗ không người nói rằng lát nữa sẽ có thích khách tập kích trang viên.

Khi đó Hà Tiến còn tưởng tặc nhân chuẫn bị quay đầu lại đánh, chuẫn bị ra lệnh nghiêm phòng, hô hào bắt giết thích khách thưởng vạn tiền.

Thế nhưng Dương Bưu lại hết lời khuyên Hà Tiến thả bổng cho thích khách công vào trang hầm ngầm, nói là đầu bên kia có Lư Thực đợi sẵn, có thể bắt ba ba trong rọ.

Hà Tiến tuy xuất thân bần hèn ít học, làm việc lỗ mãng, nhưng dù sao cũng lăn lộn chính trường hồi lâu, rất nhanh liền phát hiện ra điều lạ thường.

Thế là sau một hồi dò tra, Hà Tiến liền cười hà hà, đem một quyển sổ trong hầm ngầm nhét vào ngực áo, lại ép buộc Dương Bưu thỏa hiệp.

Cuối cùng Dương Bưu đành liều mạng đáp ứng rằng thế gia sẽ nâng đỡ Hà Tiến lên chức Đại Tướng Quân, đổi lại, Hà Tiến phải hỗ trợ thả bổng cho thích khách tiêu hủy chứng cứ.

Hà Tiến lúc ấy còn thầm mắng Dương Bưu ngu ngốc, thích lo chuyện bao đồng, vác tù và hàng tổng.

Bí mật kiểm kê những vật chứng liên quan tới nhà họ Dương rồi phi tang không được sao?
Làm thế thì cả Dương Bưu và hắn đều không cần chịu một chút trách nhiệm nào, bởi dù sao thì Chu Trung, Hoàng Hùng và Lư Thực đều rời đi trước khi kiểm kê trọn vẹn tất cả chứng cứ, đâu thể nói chắc Dương gia có dính liếu trong đó.

Cho dù 3 người kia có từng đọc lướt qua thì cũng không có chứng cứ để hạch tội 4 thế Tam Công Dương thị.

Bày vẽ kéo thích khách tới đốt phá làm chi cho lắm chuyện?
Dương Bưu ban ơn cho một đám lòng lang dạ sói, nhưng chắc gì đám thế gia khác sẽ nhớ ân tình?!
Chỉ là lúc này, bằng kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trong giới du đảng xóm làng, từng nhiều lần ăn trộm và bắt trộm thì Hà Tiến nhận ra trong ngực áo của Dương Bưu có một vật hình chữ nhật kích thước tương tự với quyển sổ hắn nắm giữ, 9 thành 9 (99%) là một quyển sổ chứng cứ khác lấy ra từ trong hầm ngầm.

Dương Bưu giữ lại một phần chứng cứ!
Đám thế gia khác dám vứt bỏ hắn sao?
------------
Không chỉ chuyện ở trang viên Mã thị mà ngay cả hành động của Mã Nguyên Nghĩa cũng khớp với dự đoán của Hoàng Hùng.

Lửa bốc từ trang viên Mã thị bốc lên chưa lâu thì Mã Nguyên Nghĩa đã ‘vô tình’ đâm đầu vào vòng vây của Chu Trung và Chu Dị ở Bắc môn, Lư Thực còn chưa kịp chạy tới thì vị cừ soái kiêm đại đệ tử của Trương Giác đã bị trói lại.

Trước khi bị nhét giẻ vào mồm, hắn còn kịp hô to:
“Trời xanh đã chết, trời vàng nổi lên!
Vào năm Giáp Tý, thiên hạ thái bình!”
Khi đó là vãn chiều, giờ cao điểm!
Những người buôn bán lẻ và dân địa phương ngoài thành lũ lượt kéo ra ngoài thành bởi họ không muốn lãng phí mồ hôi nước mắt vào tiền trọ đắt đỏ, cũng không muốn lãng phí thời gian lao động một đêm trong tòa thành sầm uất vắng thiếu sức sống này.

Những khách đường xa hoặc người ra thành ban sáng cũng vội vào thành cho kịp trước giờ giới nghiêm, tránh bị nhốt ở ngoài ăn gió nằm sương, đối với kẻ có tiền sống trong Lạc Dương, bên ngoài tòa thành này không khác gì chốn hồng hoang.

Càng oái ăm là vì hoạt động kiểm tra hôm nay có phần gay gắt, thành ra dòng người xe ùn cứ nghiêm trọng, các cửa thành đều đông đen như ruồi bu rác, bao gồm cả cửa Bắc.

Vậy nên tiếng hô hoán của Mã Nguyên Nghĩa vang vào vọng vào tai muôn người, báo hiệu cho một cơn sóng thần sắp quét qua Trung Nguyên.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi