VIỆT VÔ CỮU - YÊN HOA TAM NGUYỆT

Chuyện ta xử lý Trích nhũ mẫu không phải là bí mật, chỉ có thể giấu được những đứa trẻ như Yên Nhi và Hựu ca nhi, nhưng không thể giấu được những người khác trong Bá phủ.

 

Trong mắt Thái phu nhân và Lý thị, chỗ dựa của ta chẳng qua là Việt gia. Nhưng việc ta không nể mặt đuổi kẻ hầu cận của tỷ tỷ ta đi, họ nghĩ mẫu gia ắt sẽ có ý kiến với ta.

 

Thế nhưng, mẫu thân ta không những không trách cứ, mà khi nhìn thấy sự thay đổi của hai đứa trẻ, bà đã xúc động ôm ta khóc lớn một trận.

 

Sau đó, bà hào phóng chi một số tiền lớn, tặng ta một trang trại ngựa ở ngoại ô Kinh thành.

 

Mẫu thân ta muốn cảm tạ, cũng như khẳng định những gì ta đã làm.

 

Những kẻ trong Bá phủ chờ xem ta bị chê cười cuối cùng cũng đành câm nín.

 

Ta cũng cảm thấy thật xúc động, tuy mẫu thân không nuôi ta, nhưng bà lại hiểu ta rất rõ.

 

Trước kia, trong lòng ta còn nặng gánh, sống ở Bá phủ không cảm thấy khó chịu.

 

Nhưng từ khi những vấn đề của bọn trẻ được giải quyết, ta càng cảm thấy cuộc sống ở đây thật khó khăn.

 

Mười năm…

 

Một đời người, có bao nhiêu cái mười năm?

 

Ta nhớ gió Gia Dục Quan, nhớ cát Gia Dục Quan, nhớ chính mình khi xưa cưỡi ngựa tung hoành.

 

Ta quen sống tự do, thật sự không chịu nổi sự gò bó.

 

Mẫu thân mua cho ta trang trại ngựa này, quả thực như trúng vào tâm ý của ta.

 

Nhìn khu đất rộng rãi bằng phẳng, lòng ta bỗng tràn đầy phấn khởi.

 

Những con ngựa ta mang về từ Gia Dục Quan lâu ngày không vận động đã béo phì.

 

Ta cưỡi ngựa chạy suốt một ngày, không những không thấy mệt mà còn vô cùng phấn chấn.

 

Đây mới là cuộc sống đáng sống!

 

Những ngày sau đó, ta thường xuyên ở trang trại ngựa, thỉnh thoảng còn dẫn Yên Nhi và Hựu ca nhi theo, để người chuẩn bị hai con ngựa nhỏ cho bọn trẻ cưỡi chơi.

 

Theo lý mà nói, thân phận Thế tử phu nhân của ta không nên ra ngoài mỗi ngày.

 

Nhưng Thái phu nhân không quản việc, Lý thị cũng không dám gây khó dễ với ta, ta chỉ cần nói là ra ngoài để quản lý trang trại, chẳng ai dám nói gì.

 

Trong khoảng thời gian này, Triệu Ngọc Hoa cũng thay đổi rất nhiều.

 

Hắn đã hiểu rằng ta không mấy để tâm đến hắn, nhưng dường như hắn đã quen với cách chung sống giữa chúng ta.

 



Hắn đến chính phòng ngày càng nhiều, thậm chí đôi khi còn ngầm tỏ ý muốn ở lại.

 

“…”

 

22

 

Đối với Triệu Ngọc Hoa, ta gần như lời khó nghe nào cũng đã nói, thật không hiểu vì sao hắn vẫn có thể sinh ra “hứng thú” với ta.

 

Nhưng từ chối hắn quá nhiều lần, ta lo sẽ ảnh hưởng đến hai đứa trẻ.

 

Nói cho cùng, Triệu Ngọc Hoa là cha ruột của chúng.

 

Từ Gia Dục Quan, ta mang về bốn người thân tín: Hồng Yến, Lục Kỳ, Dao Hoàng, Tử Hinh.

 

Hồng Yến giỏi điều tra tình báo, Lục Kỳ tinh thông thẩm vấn và tra khảo, Dao Hoàng dịu dàng thấu hiểu, am tường lòng người, còn Tử Hinh… là kẻ g.i.ế.c người không ghê tay, lạnh lùng vô tình.

 

Chuyện này, hình như chỉ có thể bàn bạc với Dao Hoàng.

 

Dao Hoàng cười nhẹ nhàng, nói:

 

“Theo quan sát của thuộc hạ, gia chủ là người tự cao tự đại. Tiểu thư đối xử lạnh nhạt với hắn, ngược lại càng kích thích ý muốn chinh phục của hắn.”

 

Nói xong, nàng vuốt nhẹ tóc mai, mỉm cười đầy ẩn ý:

 

“Nam nhân, chính là như vậy, nông cạn vô cùng.”

 

“…”

 

Ta đưa tay xoa trán, hỏi:

 

“Có cách nào khiến hắn biết khó mà lui không?”

 

Dao Hoàng suy nghĩ rồi đáp:

 

“Nam nhân càng tự tôn, càng lo sợ bị từ chối. Tiểu thư chỉ cần giữ khoảng cách, lạnh nhạt với hắn, tự nhiên hắn sẽ hiểu mà rút lui.”

 

Hy vọng là vậy.

 

Những ngày sau đó, ta càng tỏ ra lãnh đạm với Triệu Ngọc Hoa, ngày ngày chạy ra trang trại ngựa để tránh mặt hắn.

 

Nhưng Triệu Ngọc Hoa không những không từ bỏ, mà còn hăng hái hơn. Hắn liên tục lấy lòng ta, tặng ta đủ loại quà, thậm chí có lúc còn chạy đến trang trại ngựa để đón ta về phủ.

 

Đám hạ nhân trong Bá phủ nhìn thấy cảnh này, liền bắt đầu đồn thổi rằng ta hiền thục đức độ, tận tâm nuôi dạy con cái của Tỷ tỷ để lại, cuối cùng cũng làm cảm động thế tử gia.

 

“…”



 

Ngay cả mẫu thân ta ở mẫu gia cũng nghe được tin đồn, bà đến gặp ta, nói:

 

“Thực ra, tỷ phu của con không phải người tệ. Cũng coi như văn võ song toàn, tiền đồ rộng mở. Nếu con nghĩ thông suốt, sống hòa thuận với hắn, mẫu thân cũng an tâm.”

 

Cái gì mà với cái gì!

 

Tất cả đều là hắn tự mình đa tình!

 

Ta bị Triệu Ngọc Hoa quấy rầy đến mức chán ghét, một ngày nọ khi đang ở trang trại ngựa, ta định bụng sẽ đánh hắn một trận cho hả giận.

 

Bỗng nhiên, từ xa có một người phi ngựa lao về phía ta.

 

Dáng người kia vô cùng quen thuộc, càng đến gần, ta càng cảm thấy kinh ngạc.

 

Không ngờ lại là một cố nhân đến!

 

23

 

Người kia vừa thấy ta, liền nở một nụ cười rạng rỡ:

 

“Tiểu Ngũ, lâu quá không gặp!”

 

“A Tắc.” Ta nhẹ nhàng gọi.

 

Kể từ khi chia tay ở Gia Dục Quan, đã gần hai năm chúng ta chưa gặp lại!

 

A Tắc vẫn phong độ tuấn tú như trước. Hắn cưỡi ngựa song hành cùng ta, vừa nhìn ta chằm chằm vừa trách móc:

 

“Trở về kinh thành lâu như vậy, nàng thậm chí không nghĩ đến việc đi tìm ta?”

 

Ta tất nhiên biết hắn ở đâu, nhưng nói ra những điều này thì có ý nghĩa gì chứ.

 

Ta chỉ nói:

 

“Thân phận hiện tại của ta, không tiện liên lạc với huynh.”

 

A Tắc bất ngờ dừng ngựa, thở dài rồi hỏi:

 

“Hiện tại nàng sống tốt chứ?”

 

Ta nhìn về phía xa, đáp:

 

“Rất tốt!”

 

Hai đứa trẻ đều lớn khôn, trong Bá phủ không ai dám đụng đến ta. Chỉ cần giải quyết được mộng tưởng hão huyền của Triệu Ngọc Hoa, mọi thứ đều không tệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi