VĨNH BIỆT NGƯỜI

Khi Kỷ Thanh Nghiên trở về thậm chí còn mang theo quà cho tôi. 

Chắc do tôi nói với cậu ấy rằng lúc tôi còn ở đó suốt ngày đêm đều bận rộn công việc, tới bây giờ cũng chưa từng được du lịch đó đây. 

Mặc dù chỉ là ít đồ lưu niệm ở khu tham quan nhưng tôi lại cảm thấy khá vui vẻ. 

Tôi xé giấy gói quà trước mặt cậu ấy: “Chơi vui không?” 

Câu trả lời của cậu ấy chậm hơn một nhịp so với tôi tưởng tượng, hình như ngẩn người một hồi mới nghĩ đến chuyện trả lời: “… Vẫn ổn.” 

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy.

Kỷ Thanh Nghiên cụp mắt nhìn tay tôi, vẻ mặt thoáng ra chiều im lặng, lỗ tai còn hơi hồng hồng. 

Tôi đột nhiên nhận ra … Bầu không khí giữa chúng tôi vẫn xấu hổ như vậy, hoàn toàn không có khả năng cậu ấy coi chuyện ảnh chụp lần đó như không có chuyện gì. 

Tôi suy nghĩ rồi hỏi: “Em và Phỉ Phỉ vẫn ổn chứ?” 

“Rất tốt.” Lần này cậu ấy trả lời rất nhanh, giương mắt nhìn quét qua tôi một lượt rồi nhanh chóng thu lại. 

Dù sao cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, lúc nghe thấy thế, tôi vẫn rất khó ra vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì trước mặt cậu ấy, chỉ có thể cười khan: “Vậy là tốt rồi.” 

Kỷ Thanh Nghiên nói: “Mẹ tôi cũng hỏi tôi chuyện tôi đang muốn cầu hôn Phỉ Phỉ.” 

Tôi khẽ giật mình. 

“Nên nói là, đính hôn.” Cậu ấy vẫn một mực không ngẩng đầu nhìn tôi, trong giọng nói đột nhiên hiện lên vẻ mê mang: “Không biết, luôn cảm thấy…” 

Tôi không thể nào hiểu được vì sao cậu ấy lại thất thần. Có lẽ do sắp bước vào cuộc sống hôn nhân? Dù sao tâm ý của cậu ấy đối với Phỉ Phỉ tôi cũng đều tận mắt nhìn thấy, chỉ là đến nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi thôi.

Giống như bị người ta cầm dao cùn cứa vào da thịt, đau đớn râm ran, hai tay tôi phát run lên, phải mất rất lâu mới nuốt được sự chua xót xuống, lúc này mới nhớ đến chuyện trả lời cậu: “Sao thế?”

Cậu ấy cau mày, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng vẫn lắc đầu. 

“Không sao, tôi vào nhà trước”



Cậu ấy khiến chân tay tôi lạnh buốt như rơi vào hầm băng.

Nhưng thái độ của cậu ấy lại khiến trong lòng tôi xuất hiện một chút hy vọng.

Có lẽ, sẽ không sớm như vậy. 

Tâm trạng của tôi bây giờ rất đáng xấu hổ, vậy mà hy vọng cậu không khỏi hẳn… Như vậy thì tôi không cần phải nhìn tận mắt cậu ấy kết hôn với người khác. 

Tôi cũng không còn tâm trạng bóc hộp quà lưu niệm đang dở dang kia nữa mà tôi nằm xuống tiện tay gảy một chiếc trâm cài ngực trong đó. 

Ấy thế mà phía trên lại khắc chữ “HAPPY”.

Tôi vuốt ve nó mấy cái rồi dùng hai ngón tay đẩy nó vào trong đống quà tặng. 

Ngày tiếp theo Phỉ Phỉ tới nhà làm khách, đi cùng cậu ta còn có bác sĩ gia đình của Thanh Nghiên – Cũng là anh trai Mộ Phỉ. 

Mẹ Kỷ không đến, hình như là do có quá nhiều chuyện của công ty. 

Đối với tôi mà nói thì không đến đương nhiên rất tốt. 

Nhưng chắc bác sĩ Mộ cũng biết một chút mối quan hệ giữa tôi và Thanh Nghiên. Lần cuối cùng nhìn thấy anh ta cũng là lần truyền máu cho Thanh Nghiên trước lúc ra nước ngoài.

Tôi thật sự không dám xuất hiện trước mặt những người đã biết quá khứ của Thanh Nghiên và tôi, vì dáng vẻ vô cùng hèn mọn thê thảm của tôi sẽ bị lộ ra. Hơn nữa… Lần trước khi đối mặt với tôi, bác sĩ Mộ còn trưng ra vẻ mặt quá mức thương hại, hô hấp của tôi dần nặng nề, song vẫn nhanh chóng thu lại ánh mắt, im lặng lui vào phòng. 

Thanh Nghiên còn muốn giới thiệu: “Đây là anh trai của Phỉ Phỉ, cũng là bác sĩ gia đình của tôi – bác sĩ Mộ… Quan Nghị?” 

Tôi nói: “Xin lỗi, tôi chợt nhớ ra có việc gấp.”

Thanh Nghiên đã quen với thái độ của tôi,  cậu chỉ nhún vai, lạnh nhạt nói: “Tính cách của anh ấy chính là như vậy, nhưng là người rất tốt, hai người muốn ăn gì…” 

Bác sĩ Mộ tới để kiểm tra sức khỏe cho Kỷ Thanh Nghiên, trước đó anh ta cũng tới nhưng đều vào lúc tôi không ở đây, lần này đến khá đột ngột, có thể là cố ý đến giờ này, lại còn đi một mình cùng Phi Phỉ. Để xem dưới tình huống không có tôi thì tình trạng tin tức tố của Thanh Nghiên thế nào. 

Tôi một mực trốn trong phòng ngẩn người, qua mấy tiếng sau, sau khi nghe tiếng có người đóng cửa rời đi mới mở cửa phòng ra, giả vờ muốn đi vệ sinh. 

Thanh Nghiên còn đang ở phòng cách thu dọn đồ đạc, tôi hỏi cậu ấy: “Bác sĩ Mộ và Phỉ Phỉ đều đi rồi sao?” 

“Đúng, bọn họ đi rồi.” 

Kỷ Thanh Nghiên quay đầu nhìn tôi, đột nhiên như hiểu rõ chuyện gì, cậu ấy nở nụ cười.

“Quan Nghị, tôi quyết định muốn cầu hôn Phỉ Phỉ.” 



… Không biết.

Không biết vì sao qua một đêm mà thái độ của cậu biến từ hoang mang thành hy vọng.

Trong thoáng chốc khi mà cậu mở miệng, dường như tôi nghe thấy tiếng con tim mình tan nát thành từng mảnh. 

Tôi hẳn là đã sớm đoạn được kết quả này. 

Nhưng lần này không khống chế được, nước mắt trong nháy mắt chuẩn bị rơi xuống, tôi quay đầu đi vào nhà vệ sinh.

“Tốt lắm.” Tôi dùng giọng điệu nhẹ nhàng phối hợp với cậu: “Nếu thành công… Thì nhớ nói cho tôi biết.” 

– Hết chương 14 –

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi