VĨNH BIỆT NGƯỜI

Bạn cùng phòng khô khan nói: “Tự nhiên tao nhớ tao có việc, đi trước nha.”

Trước khi đi còn không quên ném cho tôi ánh mắt kiểu tự cầu phúc đi.

Đoán chừng là cậu ta cho rằng Kỷ Thanh Nghiên đến gây chuyện, hơn nữa với pheromone quá mức mạnh mẽ như vậy, nếu như thật sự đập tôi một trận thì chưa chắc tôi đã là đối thủ của cậu ấy.

Thật khó lường gì đâu.

Tiễn bạn cùng phòng đi xong, tôi không kiềm được mà lùi về sau một bước, gượng cười nói: “Mới vừa hết bận thôi mà…” Thấy Thanh Nghiên không hề có gì gọi là vui vẻ mà còn hầm hừ nhìn thẳng vào tôi, tôi làm như không có gì rồi tắt màn hình máy tính, đoạn nhẹ nhàng nói: “Sao em lại đến đây?”

Kỷ Thanh Nghiên im lặng một hồi mới mở miệng, lần này giọng điệu cậu ấy nom tủi thân vô cùng.

“Anh Quan không thích em hở?”

Tôi ngây ra một chút.

Kỷ Thanh Nghiên tiến gần thêm một bước, ánh mắt vừa ướt át lại vừa thiết tha: “Chuyện giới tính đối với anh quan trong vậy ư?”

Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ chống đỡ nổi cái ánh mắt này của cậu ấy, đầu bất giác lắc lắc.

Mắt Kỷ Thanh Nghiên sáng lên, thế rồi cứ thẳng thừng kéo tôi vào lòng ngực cậu ấy.

“Khoảng thời gian phân hóa kia, em vẫn luôn nhớ về anh Quan, em muốn ở cạnh anh Quan cơ… Là Alpha thì sao chứ, em chỉ thích anh Quan thôi, thích từ hồi còn nhỏ rồi.”

Giọng của Kỷ Thanh Nghiên vừa trầm thấp lại vừa dịu dàng, tôi say mê với độ âm từ tông giọng ấy, để mặc cho cả người ngả vào vòng tay của cậu ấy – cái ôm của cậu ấy tràn ngập sức mạnh của của Alpha, khác xa so với trong quá khứ, thậm chí lần đầu tiên khiến tôi có cảm giác rằng phải chăng mình là một người được bảo vệ.

Nhưng vậy thì sao, cậu ấy vẫn là Kỷ Thanh Nghiên đó thôi.

Ừ, cậu ấy là…Kỷ Thanh Nghiên.

Tôi bừng tỉnh, cố nén thứ tình cảm điên cuồng kích động của bản thân, ép buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt cậu ấy mà bình tĩnh nói: “Em nên tìm Omega đi thì hơn.”

“Từ xưa tới nay, Alpha và Omega bên nhau là chuyện thiên kinh địa nghĩa*.” Tôi siết chặt lấy đôi bàn tay giấu hai bên mình, mặt lạnh thốt lên.

(Thiên kinh địa nghĩa: Cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.)

Chưa kể Thanh Nghiên cần một Omega có pheromone phù hợp để cân bằng pheromone rối loạn của cậu ấy, để giữ lại cho cậu ấy một cuộc đời bình an mạnh khỏe sau này.

Dường như Kỷ Thanh Nghiên chưa từng đoán được sẽ nghe được câu trả lời thế này phát ra từ miệng của tôi, ánh mắt cậu ấy nháy mắt tối sầm lại, hai tay ôm siết bả vai tôi càng thêm chặt chẽ, tôi không nhịn được mà nhíu mày.

“Thanh…”

“Quan Nghị, anh nói dối!”

Vẻ mặt Kỷ Thanh Nghiên giận dữ, con ngươi đen nhánh tựa như bốc lên ngọn lửa, gân xanh trên cổ áo nổi sừng lên, tôi Tôi sửng sốt, rồi mới chậm chạp nhớ ra, mỗi lần cảm xúc kích động quá mức là pheromone của cậu ấy sẽ bị rối loạn.

Mà cậu ấy lại vừa mới phân hóa…

Tôi hoảng cả hồn, trong tiềm thức vội tiết ra pheromone của mình trấn an cậu ấy như trước đây, nào ngờ hiện giờ lại chẳng có tác dụng gì mấy đối với cậu ấy, Kỷ Thanh Nghiên gục đầu xuống, cả người khẽ run do cố sức siết chặt hai vai tôi.

“Anh Quan ơi…Em khó chịu quá…”

Mu bàn tay của cậu ấy trồi gân xanh lên, rõ ràng là rất đau đớn, đầu óc tôi trống rỗng, tôi tính cố vùng khỏi gọng kìm của cậu ấy rồi kéo cậu ấy lên giường, sau đó gọi cho mẹ Kỷ hoặc bệnh viện – Kết quả hành động tránh thoát này dường như kích thích sợi dây thần kinh nào đó của Thanh Nghiên, cậu ấy hung dữ dùng tay trái kẹp chặt tay tôi rồi đẩy tôi xuống giường.

“Thanh…” Tôi vừa định mở lời thì bị hơi thở Alpha mạnh mẽ cướp đi giọng nói, Kỷ Thanh Nghiên đè chặt lên người tôi, kích động mà nói: “Đừng gọi em! Em không kiểm soát bản thân mình được nữa…”

Lúc bị dương v*t của cương cứng của Kỷ Thanh Nghiên chỉa đến dưới thân, bỗng chốc tôi bị sốc cả óc.

Hóa ra không chỉ là pheromone rối loạn mà đồng thời cậu ấy còn bộc phát kỳ phát tình đầu tiên.

Thân mình cả hai quấn quýt lấy nhau, cơ thể cậu ấy xem tôi là Omega. Thời điểm Kỷ Thanh Nghiên xé toạc quần dài của tôi ra, tôi có giãy giụa một chút, sau đó thấy rõ nét đau đớn lẫn mê mang trên gương mặt ấy, tôi vẫn đành thả lỏng cơ thể mình.

Cùng lúc đó, tôi cũng theo thói quen mà tỏa ra pheromone nhẹ nhàng để làm dịu cơn khó chịu của cậu ấy.

Khi dương v*t kia hoàn toàn cắm sâu vào cơ thể mình, tôi đau đến kêu thành tiếng, có lẽ là do hỗn loạn pheromone, con cừu nhỏ Thanh Nghiên trước kia vậy mà hết sức bạo lực trong cơn kích tình, động tác tàn ác như muốn xé tôi ra làm hai vậy.

Cậu ấy mất kiên nhẫn mà thở dài rồi lại trông như đang sảng khoái lắm, giây kế tiếp cử động càng lúc càng mạnh bạo hơn, tôi gồng mình túm lấy ga trải giường để không cho bản thân mình bật ra tiếng rên rỉ yếu ớt nào — Mãi cho đến khi cậu ấy gần đến đỉnh rồi theo thói quen của Alpha mà cắn thật mạnh vào gáy tôi.

Tôi không phải là Omega, có cắn chỗ đó cũng sẽ không bị đánh dấu. Có điều sự chiếm giữ của cùng một alpha khác khiến cơ thể tôi run rẩy dữ dội hơn. Tôi nghẹn ngào đến khản cả cổ, theo bản năng vươn tay đẩy Thanh Nghiên ra — Tôi không biết hành vi nào của mình đã kích thích cậu ấy lần nữa, cái thứ chôn vùi trong cơ thể tôi vừa mới phóng ra xong lại trở nên to lớn nóng cháy hơn nữa …

*

Chẳng biết tôi ngất đi từ bao giờ, cũng chẳng biết Kỷ Thanh Nghiên dừng lại lúc nào. Tóm lại sau khi tôi tỉnh dậy thì thấy pheromone của người bên cạnh đã hồi phục trạng thái yên ổn, đôi mắt nhắm nghiền say ngủ tựa thiên thần.

Cả người tôi đau nhức chịu không nổi, mấy chỗ da thịt lộ ra bên ngoài chăn đều có dấu răng của Kỷ Thanh Nghiên, còn bên dưới chăn thì càng miễn bàn tới.

Tôi ngây người cả buổi trời rồi mới thở dài thườn thượt, dù có bị như thế này thì tôi vẫn không tài nào tức giận với Thanh Nghiên cho được.

Tôi ngắm nhìn gương mặt ngủ say của cậu ấy một hồi, cuối cùng cũng có thể hòa cơ thể làm một với Thanh Nghiên – Tuy là bằng cách khác đi chăng nữa, song từ tận đáy lòng vẫn dâng lên một dòng nước ấm áp khiến tôi bất giác vươn tay vuốt mái tóc cậu ấy, kết quả vừa nhúc nhích nhẹ thì tôi bỗng nhận ra được có chỗ nào đó sai sai.

Thứ ấy của Kỷ Thanh Nghiên…thế mà vẫn còn trong cơ thể của tôi.

Tôi gian nan rút nó ra, giây phút dương v*t của cậu ấy vừa tuột khỏi người tôi, một dòng dịch trắng đục lập tức chảy xuống. Tôi cắn môi lau qua loa một chút rồi với tay cầm điện thoại lên.

Màn hình đã sáng trưng cả buổi, tôi nhìn thời gian mới biết hóa ra đã gần hết một ngày rồi.

Bạn cùng phòng có nhắn cho tôi một tin, hỏi cái vị Phật lớn trong phòng ngủ kia đã được tiễn đi hay chưa, cậu ta bảo sau buổi học của thứ hai sẽ quay lại.

Vừa đúng ý tôi rồi, bây giờ ký túc xá tràn ngập mùi tinh dịch tanh nồng… Chỉ cần người tinh ý chút sẽ biết xảy ra chuyện gì thôi.

Còn tin nhắn đằng khác là đến từ mẹ Kỷ.

Mẹ Kỷ hỏi tôi có phải Thanh Nghiên đến tìm tôi hay không.

Bà nói bà không ngăn cậu ấy lại, song bà tin tưởng tôi biết mình nên làm thế nào.

Có lẽ bởi vì quá lâu mà tôi không có hồi âm, bà ấy lại nhắn thêm vài tin nữa, ý tứ đại khái là…

Nếu Thanh Nghiên mà không ở cùng Omega thì pheromone vừa điên cuồng vừa mãnh liệt của cậu ấy sẽ không để cậu ấy sống được lâu đâu.

Sai lầm thời trẻ bà không thể nào tránh được, nhưng bây giờ vẫn còn cơ hội.

Bà hy vọng tôi có thể thông cảm cho tấm lòng người mẹ này.

– Hết chương 4 –

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi