VINH HOA PHÚ QUÝ - PHỦ THIÊN

Edited by Bà Còm in s2.truyenhd.com

Source convert from Wikidich

Trước đó, đoàn người Sở mụ mụ từ kinh thành đến đây theo đường Từ Châu, bởi vì từ kinh thành đến Từ Châu đi đường thủy rất tiện lợi. Hiện giờ Hoàng Hà bị lũ lụt nên đường thủy không thể đi được, đoàn người phải thay đổi tuyến đường về kinh theo hướng Vĩnh Thành, đi ngang qua Tô Châu, Phượng Dương, Trừ Châu rồi mới đến kinh sư. Lộ trình này đều là đường bộ, cũng may thời tiết đã dần dần mát mẻ, phía trước phía sau xe ngựa đều treo màn trúc nên ngồi xe không quá nóng, Chương Hàm và Trương Kỳ miễn cưỡng chịu được cuộc hành trình dài. Trêи đường khi vào thành lớn thì mới tìm khách điếm để ngủ trọ, dọc dường chỉ có thể nghỉ ngơi ở trạm dịch. Đoàn người Sở mụ mụ trưng ra chiêu bài của phủ Uy Ninh Hầu và phủ Võ Ninh Hầu, vì thế dịch thừa đều tận tâm tận lực chiêu đãi một cách tốt nhất.

Buổi tối hôm nay, đoàn người tìm nơi ngủ trọ tại một trạm dịch trong cảnh giới của Tô Châu. Thành Tô Châu cách trạm dịch bảy mươi dặm theo hướng Đông, đã gần vào cảnh giới của Trực Lệ. Chương Hàm từ miệng Sở mụ mụ nghe được, từ năm trước đến năm nay trong cảnh giới Trực Lệ có địa phương bị lũ lụt, có địa phương bị hạn hán, mùa màng thu hoạch thiếu hụt vô cùng. Mặc dù quan phủ đã phụng chỉ cứu tế nhưng không ít gia đình vẫn phải bán nhi bán nữ để sống, thậm chí càng ngày càng nhiều lưu dân chạy nạn, dọc đường đi tới đã đụng phải ba toán lưu dân chặn đầu.

May mà trong đoàn người đi theo Sở mụ mụ đến Quy Đức có vài gia tướng của Hầu phủ, đều là những binh sĩ thân kinh bách chiến võ nghệ cao cường. Lần này hồi kinh Trương Xương Ung lại giao toàn bộ gia tướng đi theo của hồi môn của Cố phu nhân về cùng. Gần ba mươi hộ vệ vây quanh bốn năm chiếc xe ngựa, toán lưu dân hỗn tạp dám chặn đầu xe ngựa đều bị đánh cho tan tác. Hiện giờ đã tới trạm dịch, mọi người dĩ nhiên càng an tâm hơn. Sau khi đương kim Thiên Tử cầm quân giành được thiên hạ, quân đội hùng mạnh dưới trướng ngoài trừ một số lớn vẫn ở trong quân càn quét Thát Lỗ ở mạc Bắc, còn lại không ít binh lính được đưa về mấy trăm dịch trạm; do đó những dịch đinh này nói không chừng cũng là hùng binh thân kinh bách chiến.

Các nha hoàn lấy đệm chăn mang theo thay đổi tất cả đệm chăn của dịch trạm. Chương Hàm ngồi trong xe ngựa suốt một ngày ê ẩm hết cả người, tuy vẫn chưa tắm rửa mà đã nhịn không được muốn ngã xuống giường. Còn Trương Kỳ gầy yếu thì càng không cần phải nói, thậm chí trong lúc tắm rửa mà cũng nửa tỉnh nửa mê tùy ý bọn nha hoàn hầu hạ, vừa vào phòng liền mơ mơ màng màng lên giường ngủ ngay. Chương Hàm miễn cưỡng gượng dậy tắm gội rồi thay đổi xiêm y, vừa từ tịnh phòng về lại đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.

"Bắt được thằng nhãi trộm đồ rồi!"

Chương Hàm nghe vậy lắp bắp kinh hãi, cơn buồn ngủ đã bay mất một nửa. Thanh âm bên ngoài càng lúc càng lớn, nàng vội phân phó Phương Thảo ra hỏi thăm. Chỉ chốc lát sau Phương Thảo liền quay trở về mặt mày đầy vẻ tội nghiệp: "Cô nương, là một thiếu niên choai choai khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đói đến mức gầy giơ xương. Có lẽ đã đói lắm rồi nên hắn vừa mới ăn vụng đậu dành cho ngựa bị bắt quả tang, dịch thừa hạ lệnh trói hắn vào cột buộc ngựa, mấy dịch đinh thay phiên nhau dùng roi thấm nước mà quất. Coi bộ chỉ còn lại chút hơi tàn."

Gia đình Phương Thảo cũng vì thiên tai mà không sống nổi nên phụ mẫu chỉ có thể nhẫn tâm bán nữ nhi, Phương Thảo nói xong lời cuối cùng nhịn không được rùng mình, đôi mắt đã bắt đầu đỏ ửng, đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Còn Bích Nhân tuy chưa từng gặp phải cảnh như vậy nhưng có thể tưởng tượng tình cảnh bi thảm như thế nào, bất chợt cũng ngồi ngây người. Chương Hàm nghe được tiếng roi quất vào da thịt, tiếng rêи ư ư như đang kiệt lực đè nén, bỗng dưng ma xui quỷ khiến lại nhớ tới thảm cảnh Trịnh mụ mụ bị độc chết.

Cùng là người lưu lạc chốn chân trời góc bể, thôi thì có thể giúp một phen hãy cứ giúp!

"Phương Thảo, ra ngoài nói với bọn họ, Đại tiểu thư vốn đang ngủ mà bị tiếng ồn ào làm cho bừng tỉnh, nghe vào tai không cảm thấy thoải mái. Bảo bọn họ hãy khoan dung độ lượng không nên đánh nữa. Nếu gây ra mạng người, Đại tiểu thư nghỉ lại nơi này sẽ không được may mắn."

Nghe được lời này, Phương Thảo tức khắc cao hứng liên tục gật đầu, thấy Bích Nhân nháy mắt ra hiệu, nàng ta cuống quít nhún gối hành lễ lập tức bước nhanh ra sân. Chỉ trong chốc lát, thanh âm bên ngoài liền ngừng lại, sau đó là vài tiếng quát mắng. Lúc này Chương Hàm mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức xoay người vào phòng. Thấy Trương Kỳ đã ngủ ngon lành, Anh Thảo và Ninh Hương nằm trêи đệm dưới đất cũng ngủ rồi, Chương Hàm lặng lẽ lui về giường của mình, còn chưa nằm xuống thì Phương Thảo đã về phòng.

"Cô nương, may mắn có ngài nói một tiếng, vừa lúc Sở mụ mụ cũng ra ngoài xem xét nên dịch thừa mới chịu cho dừng tay. Nghe mấy dịch đinh bàn tán, dạo này thỉnh thoảng thường có trộm như vậy, đánh chết tám mười đứa cũng đáng tội. Sở mụ mụ còn nhìn chằm chằm thiếu niên kia hỏi vài câu, dịch thừa nghĩ rằng Sở mụ mụ nổi lên lòng trắc ẩn muốn đem người về Hầu phủ bèn xun xoe lấy lòng. Tuy nhiên Sở mụ mụ nói trong nhà cũng có con cháu nên không thể chịu được cảnh này, kêu bọn họ hãy làm theo lời Đại tiểu thư, trói một đêm rồi thả."

Chương Hàm vốn thích Phương Thảo nói chuyện lanh lẹ, lúc này nghe nha hoàn kể lại rất trật tự rõ ràng lập tức gật đầu. Tuy nhiên, khi ngả đầu xuống gối thì nàng vốn rất mệt mỏi nhưng lại không cách gì ngủ được. Loáng thoáng nghe hai nha hoàn đang nhẹ giọng kề tai nhau thì thầm.

"Trêи người hắn ngang dọc đều là vết thương cũ mới tứ tung, trói cả đêm như vậy có lẽ sáng mai cũng mất mạng."

"Chúng ta đã làm những gì có thể làm, chỉ xem vận khí của hắn có tốt hay không mà thôi. Ráng chịu đựng qua một buổi tối là ngày mai có thể tự do rồi."

"Nhưng không có tiền không có ăn, rời đi nơi này còn không phải cũng đâm đầu vào chỗ chết? Lúc vừa ra bên ngoài ta mới phát hiện, chẳng có ai bịt miệng hắn thế mà hắn gắt gao chịu đựng không chịu kêu thảm thành tiếng... Từng roi từng roi kia quất xuống rất nặng, hiếm khi gặp được một thiếu niên tuổi còn nhỏ mà rất kiên cường, thật đáng tiếc!"

"Có gì đáng tiếc... Chúng ta may mắn có thể gặp được người tốt như cô nương, nếu không so với hắn tốt hơn chỗ nào? Vừa rồi không phải ngươi vừa kể, Triệu mụ mụ nói triều đình còn muốn đánh giặc, đang thu nạp lưu dân khắp nơi dời ra phương Bắc làm khổ sai. May mắn trong nhà bán ta đi lấy mấy lượng bạc, nếu không... Cha ta đã nói qua, hiện tại chỉ là mùa màng không tốt mà đã như vậy, thử tưởng tượng vào ba mươi năm trước khi thiên hạ đại loạn, người chết khắp nơi đều có."

Nghe hai nha hoàn lặng lẽ kể cho nhau nghe tình hình trong nhà, Chương Hàm nằm trêи giường cũng không nhịn được để tâm tư bay đến bên người thân nhân. Đúng lúc này, nàng mơ hồ nghe được bên ngoài cửa sổ truyền đến giọng ngâm nga khàn khàn.

"Con nhớ nương quá hỡi nương ơi! Sóng nào đưa nương tới Hoàng tuyền? Sao nỡ buông tay rời nhân thế, con thơ côi cút khắp tứ phương... Ngày con tưởng niệm đêm thao thức, trong mộng khóc tỉnh xé tim gan..."

Giọng hát này không trong trẻo như giọng trẻ con, ngược lại có vài phần khàn khàn nghẹn ngào, nghe vào tai như cắt từng khúc ruột. Chương Hàm đột nhiên bị ép đi đến kinh thành ly biệt mẫu thân đệ đệ, lại nhớ đến đã bao nhiêu năm chưa từng gặp lại phụ thân và ca ca, càng cảm thấy vết thương trong lòng như bị xát muối, không chịu nổi bèn lật người lại hung hăng tóm lấy cái gối đè lên tai. Tuy vậy nàng vẫn nghe được phía sau truyền đến tiếng khóc nức nở của Phương Thảo và Bích Nhân, rốt cuộc nàng không thể nhịn được nữa, xoay người ngồi bật dậy.

"Cô nương?"

Thấy Phương Thảo và Bích Nhân vội vàng bò dậy, Chương Hàm trầm giọng phân phó: "Hãy ra bên ngoài nhìn xem, nếu có thể thì đút tiền cho dịch đinh kêu họ thả người, cho hắn một chén cơm ăn, cứ nói là Đại tiểu thư muốn làm việc thiện để tích đức." Nàng nói xong cầm lấy túi tiền ở đầu giường, móc ra hai nén bạc vụn đưa cho Phương Thảo, thấp giọng nói, "Lặng lẽ cho hắn số bạc này, kêu hắn đổi bộ y phục đi tìm việc làm. Nếu thật sự tìm không được việc thì hãy đi tòng quân, không phải nói triều đình đang thu nạp lưu dân? Dù sao ra phương Bắc còn tốt hơn đi trộm đồ ăn bị người đánh chết. Tóm lại cũng là một con đường sống!"

"Vâng, tâm địa của cô nương thật tốt!"

Phương Thảo cuống quít đứng dậy tìm áo ngoài mặc vào rồi vội vàng ra khỏi phòng. Chương Hàm bỏ ngoài tai lời ca tụng thiệt tình của Phương Thảo, lại lần nữa nằm xuống quay mặt vào tường, trong lòng thở dài buồn bã.

Tâm địa tốt cái gì chứ... Hiện giờ ngay cả bản thân mà nàng còn lo không nổi, chỉ có thể tận hết khả năng làm theo số trời mà thôi...

Cũng không biết qua bao lâu Phương Thảo mới rón ra rón rén vào phòng, tới trước giường thấy Chương Hàm nằm quay lưng ra ngoài, do dự một lát mới thấp giọng bẩm báo: "Nô tỳ đã cho dịch đinh mấy văn tiền, hắn miễn cưỡng đáp ứng cởi bỏ dây thừng thả người, tìm chén cơm nguội cho thiếu niên kia. Nhân lúc dịch đinh đi lấy cơm, nô tỳ cho thiếu niên kia số bạc, chuyển cáo lời nói của cô nương. Mới đầu hắn còn nhất định không nhận, cuối cùng mới chịu thu, còn nhờ nô tỳ thay hắn dập đầu cho cô nương. Hắn nói nhũ danh của hắn là Thiên Bảo, nếu may mắn còn mạng để sống thì tương lai nhất định sẽ báo đáp ân đức của cô nương."

"Ngươi nói cho hắn ta là ai à?"

"Không có không có! Nô tỳ chỉ chuyển cáo lời của cô nương bảo hắn đi mau, bất cứ điều gì khác đều không nói!"

"Vậy là tốt rồi. Không còn sớm nữa, hãy ngủ đi."

Nghe hai nha hoàn sột soạt nằm xuống, Chương Hàm nhìn chằm chằm lên đỉnh màn, trong lòng biết chuyện tối nay nàng sai Phương Thảo đi xin dịch đinh thả người sẽ không thể giấu được Sở mụ mụ và Triệu mụ mụ, nhất định cũng không thể giấu được Tống mụ mụ. Nhưng dù vậy nàng vẫn không đành lòng làm lơ.

Đối với Phương Thảo và Bích Nhân, bọn họ đã lập văn tự bán đứt vào Trương gia, chết sống chỉ xem tâm ý của chủ gia, phụ mẫu người thân không còn được quyền can thiệp, bởi vậy mới sinh ra cảm giác 'đồng bệnh tương liên' với Thiên Bảo. Nhưng đối với bản thân nàng mà nói, nàng không còn lựa chọn phải nhẫn tâm rơi nước mắt bỏ lại thân nhân, đi đến kinh thành nơi mà họa phúc không lường trước được, đâu thể nào nghe nổi bài than khóc nhớ nương kia?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi