VINH QUANG GIÀNH LẤY NAM CHÍNH


Người đại diện Amy lúng túng đứng ngoài cửa ra vào, tay chân luống cuống, mấy lần duỗi dài cổ nhìn vào, vệ sĩ áo đen mắt nhìn thẳng vẻ mặt nghiêm túc, làm cô thật sự hơi ngại mở miệng, sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã sắp tới giờ rồi.
An Nhạc Thiên cũng thật là, nói chuyện cũng quá không đáng tin rồi, bảo cô sắp xếp công việc dày một chút, mà cô còn nghe lời nói vớ vẩn của cậu ta nữa, xếp cho nhiều vào, rồi bây giờ tự An Nhạc Thiên lại không rảnh, đi vào gần nửa tiếng rồi vẫn chưa ra.
Nếu như bên trong là ông lớn bình thường nào đó, chắc chắn Amy sẽ nghĩ về hướng không nên nghĩ, nhưng trong đó là Lữ Ung Hành thì lại không giống vậy nữa, cô đã làm việc cho An Nhạc Thiên ba năm rồi, biết rất rõ đó thật sự là chú của An Nhạc Thiên.
“À ừm…” Amy cẩn thận nói, “Có thể gõ cửa hay không, đợi lát nữa Nhạc Thiên còn có lịch quay, thời gian sắp không còn kịp rồi.”
Vệ sị mắt nhìn thẳng, không nói một lời, Amy mặt mày u sầu, thầm nghĩ, thôi quên đi thằng An Nhạc Thiên này cũng không sống bằng nghề diễn, “Vậy tôi đi trước, cảm phiền các anh lát nữa thấy An Nhạc Thiên ra thì báo với cậu ấy một tiếng, nói là lịch trình kế hủy bỏ, nếu sau đó cậu ấy có rảnh thì gọi điện thoại cho tôi.”
Cuối cùng vệ sĩ cũng có phản ứng, “Được rồi.”
Amy vừa lén lút liếc nhìn cơ ngực to lớn của đối phương, vừa lén lút nuốt nước bọt ừng ực, vệ sĩ của Lữ gia thật sự đẹp trai quá đi, đại ca Lữ gia cũng đẹp trai nữa, đoàn quân mãnh nam đúng là khác biệt mà.
Sau khi Amy rời đi, nhóm vệ sĩ vẫn thủ ngoài cửa ra vào như trước, quan hệ của cậu An và Lữ tiên sinh hiện tại, người ngoài không biết, nhưng thân tín của Lữ gia biết.
Nhạc Thiên ngửa đầu “ực” một tiếng nuốt xuống, Lữ Ung Hành yêu thương vỗ vỗ gò má cậu, “Mệt không?”
Nhạc Thiên nuốt một lần không trôi, khóe miệng còn chảy ra một chút, giật khăn giấy lau khô, thấp giọng nói: “Vẫn được.”
“Hôm nay chú Lữ rảnh, chơi với chú không?” Lữ Ung Hành ấm áp hỏi.
Nhạc Thiên: “…” Đơn giản chút đi, phương thức nói chuyện đơn giản chút đi.
Lữ Ung Hành thấy Nhạc Thiên có vẻ khó xử, nhưng không tức giận, kéo tay Nhạc Thiên qua nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, chú Lữ sẽ dịu dàng một chút.”
Đã nói đến mức này, Nhạc Thiên cũng không còn có cách nào từ chối nữa, để Lữ Ung Hành kéo tay đi, trở về Lữ gia, vào phòng của Lữ Ung Hành.

Nhạc Thiên mới phát hiện ra đối diện giường đột nhiên tấm màn rất lớn, Nhạc Thiên nghi hoặc nhìn thoáng qua Lữ Ung Hành.
“Thư giãn chút.” Lữ Ung Hành kéo Nhạc Thiên lên giường, hai người dựa lưng vào đệm ngồi cạnh nhau, Lữ Ung Hành bấm một cái điều khiển từ xa, trên tấm màn lập tức xuất hiện hình ảnh.
Cảnh nông thôn mát mẻ trong lành, một vùng hoa tulip cùng đồng cỏ xanh và mặt trời, Nhạc Thiên thầm tự hỏi chuyện gì thế này, Lữ Ung Hành còn định chơi tình yêu ngây ngô à, rảnh rỗi ở nhà xem phim vậy sao? Lão già Lữ Ung Hành khốn kiếp này hoặc là loay hoay không thấy người đâu, thấy mặt cũng chỉ có ấy ầy ây, cư nhiên hôm nay đổi tính, không đi đường thận chuyển sang đi đường tim rồi?
Nhạc Thiên lén lút ngắm trộm Lữ Ung Hành, phát hiện vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, dáng vẻ trầm tĩnh hoàn toàn không giống dân xã hội đen, như một tinh anh trong công ty tài chính, hơn nữa nhất định sẽ là kiểu người vô cùng khéo léo rất có thủ đoạn.
“Xem phim,” Lữ Ung Hành phát hiện Nhạc Thiên nhìn trộm mình, khóe miệng mang theo một nụ cười, tay hắn đang khoác trên vai Nhạc Thiên, thuận thế véo véo má Nhạc Thiên, “Tập trung đi, nghiêm túc học theo.”

Nhạc Thiên còn chưa hiểu nghiêm túc học theo là có ý gì, tầm mắt chuyển về phía màn ảnh, mới nhìn đến trong ruộng tulip xán lạn trên phim có hai nhân vật chính đã bắt đầu cởi qu@n áo …
Đậu, lão dê già cho cậu xem phim!
Nhạc Thiên: “Hệ thống, Lữ Ung Hành có phải là NPC (non-player character) mà mày xếp vào không, sao chỉ toàn giúp tao hoàn thành ước mơ vậy?” Cuối cùng thì cậu cũng coi như thật sự được xem phim heo rồi.
Hệ thống: “…” Trước mắt nó đã bắt đầu xuất hiện một đống ô vuông gạch men rồi, chắc là cách che đậy không còn xa nữa, nhưng lần này nó không chỉ không đau thương, thậm chí còn hơi trông mong muốn xem lát nữa Nhạc Thiên sẽ khóc thảm đến mức nào.
Không biết Lữ Ung Hành tìm đâu ra cái phim này, mặt mũi hai nhân vật chính cũng không tệ, công soái thụ mỹ, tuyệt đối cao hơn các phim bình thường một đoạn dài trên trục hoành, ánh sáng bối cảnh rất vừa phải, cảnh quay vừa duy mỹ vừa gợi cảm.

Nhạc Thiên xem thêm vài phút đã bắt đầu có phản ứng, len lén ngắm trộm sang Lữ Ung Hành, phát hiện ra hắn cũng gần như vậy.
“Cục cưng, muốn thử một chút không?” Lữ Ung Hành nhẹ nhàng nhìn thoáng qua cậu, mặt Nhạc Thiên dần đỏ lên, chậm rãi gật đầu.
Trên màn hình đang diễn, dưới màn ảnh cũng đang diễn.
Nhạc Thiên đã rất quen với chuyện này, Lữ Ung Hành gặp cậu là cho ăn, cậu đã ăn đến tâm đắc, Lữ Ung Hành thì lại là lần đầu tiên, nhưng hắn lại không có chướng ngại tâm lý gì.

So ra thì hắn làm quen còn tốt hơn dự tính nữa, nhất là khi nghe thấy tiếng kêu ngọt lịm mà Nhạc Thiên phát ra thì trong lòng Lữ Ung Hành lại càng dâng lên một cảm giác thành công, không kém gì lúc hắn thành công gầy dựng được cơ ngơi khi còn trẻ cả.
Hai người lên giường cứ ồn áo như đánh nhau mãi cũng chán, thực sắc tính dã (1), chuyện này chiếm một phần đời người rồi, nên Lữ Ung Hành vẫn rất coi trọng.
Hai người trên màn ảnh đã kết thúc, Nhạc Thiên cũng xong rồi, nhưng Lữ Ung Hành vẫn chưa đến, Nhạc Thiên đành phải tiếp tục cố gắng, Lữ Ung Hành vỗ vỗ lưng cậu, “Không sao, nhả ra.”
Hai người đổi thành tư thế ôm nhau, chỉ là tay Nhạc Thiên vẫn còn tiếp tục phục vụ cho Lữ Ung Hành, Lữ Ung Hành châm một điếu thuốc, rất nhàn nhã, không có gì là gấp gáp.
Người đàn ông cao lớn trên màn ảnh an ủi cậu thiếu niên thế nào, Lữ Ung Hành cũng làm theo thế ấy, nhất là hôn, trước kia Lữ Ung Hành không thích lắm, toàn đi thẳng vào vấn đề, sau khi hôn với Nhạc Thiên rồi, phát hiện cảm giác không tệ lắm, còn hôn mãi đến nghiện.

Nhạc Thiên bị hắn hôn đến run rẩy, mơ mơ màng màng xin tha.
Lữ Ung Hành không biết là kĩ năng hôn của mình cũng có thể làm Nhạc Thiên rơi nước mắt, trong một khoảng thời gian ngắn cảm thấy rất hài lòng, đứa con nuôi này nũng nịu thật đấy, nhưng nũng nịu cũng có chỗ tốt của nũng nịu, lên giường đúng là làm người ta thương không chịu nổi.
Từ loa phát ra tiếng kêu cao vút của thiếu niên, Lữ Ung Hành nhíu nhíu mày, ngậm môi Nhạc Thiên một cái, lại mớm cho đống thuốc lá nồng nặc, thấp giọng nói: “Cục cưng, con phải kêu hay hơn cậu ta nữa, đừng để thua .”

Nhạc Thiên đỏ mặt nói: “Cậu ta cũng đâu nghe được.”
Lữ Ung Hành nói: “Hắn không nghe thấy, ta nghe thấy.”
Thiếu niên quỳ xuống nằm nhoài trên khóm hoa tươi đẹp, Nhạc Thiên cũng giống vậy, quỳ xuốn nằm nhoài trên chiếc giường mềm mại, miệng Lữ Ung Hành còn ngậm thuốc lá, “Cục cưng, xem cho kỹ, cẩn thận nghe, đừng để cậu ta vượt qua.”
Nghe thấy hắn cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, Nhạc Thiên cư nhiên thật sự có cảm giác như đang cùng với thiếu niên so tài vậy, cứ như là tấm màn chiếu mỏng manh này không tồn tại, hai người đó đang thật sự cách cậu và Lữ Ung Hành không xa, cũng cùng đang quan sát hai người.
Trong phòng chậm rãi vang lên các âm thanh bất đồng.
Lữ Ung Hành rất kiên nhẫn, một tay nhàn nhã thỉnh thoảng lại rút một điếu thuốc, nhả ra một làn khói xanh, làm mờ đi gò má anh tuấn đầy nam tính của hắn, Nhạc Thiên nhìn thấy, đưa tay về phía hắn như bị đầu độc.

Lữ Ung Hành bắt lấy tay cậu đặt bên môi hôn khẽ, mùi thuốc lá dường như truyền đến từ đầu ngón tay, Nhạc Thiên nhẹ giọng kêu, đúng như lời Lữ Ung Hành nói vậy, càng du dương êm tai hơn cậu thiếu niên trên màn hình.
Lữ Ung Hành không vội vàng gấp gáp, bé yêu của hắn mềm mại yếu ớt như thế, làm một lần không tốt phải nghỉ ngơi mấy ngày, hắn phải dằn xuống ủ nữa.
Mãi cho đến khi Nhạc Thiên đã không nhịn được nữa, âm thanh trong màn ảnh không ngừng truyền đến khiêu khích tâm thần cậu, cậu hơi uốn mình, quay đầu lại khẽ gọi: “Chú Lữ…”
“Hửm,” Lữ Ung Hành bình tĩnh nói, “Muốn?”
Nhạc Thiên gật đầu, đôi mắt rưng rưng dịu dàng.
Lữ Ung Hành khẽ cười, “Cục cưng, chú sợ con đau.”
“Con không đau,” Nhạc Thiên run rẩy nghẹn ngào, giọng nói cũng run theo, “Chú muốn con đi.
Lữ Ung Hành dập thuốc, nở nụ cười lộ tám cây rắng, hắn cười như thế lại không có cảm giác tươi sáng, trái lại có cảm giác đó như hung tàn khát máu, “Thôi được rồi, chú chiều ý con vậy.”
Sau đó là thiên lôi câu địa hỏa (2), vui sướng tràn trề lăn giường, Nhạc Thiên sắp bị Lữ Ung Hành làm đến phát điên rồi, biểu hiện còn nhiệt tình hơn cả lần trước trên du thuyền nữa, Lữ Ung Hành cũng phải ngạc nhiên trước sự lẳng lơ của Nhạc Thiên, không ngờ đứa con nuôi vẫn còn nhiều không gian để khai thác đến vậy.
Anh tình em nguyện quả nhiên sướng hơn một mình thỏa mạn rất nhiều, Lữ Ung Hành làm Nhạc Thiên một buổi chiều, Nhạc Thiên không kêu đau không xin tha, mà còn nhiệt tình muốn chết, cứ mãi kêu “chú thật mạnh”.

Lữ Ung Hành sướng đến độ sắp lên thiên đàng, phim trên màn đã hết từ lâu mà hai người trên giường vẫn còn lăn.

Đến khi thật sự kết thúc rồi, Nhạc Thiên đã không còn một chút sức lực nào, nhưng cậu muốn hét một tiếng thật to từ trong lồ ng ngực hét ra —— “sướng”!
Hệ thống: “…” Ủa, chẳng phải nói không xong rồi không chịu được tui muốn bỏ trốn cơ mà?
Nhạc Thiên: “Tao trách oan Lữ Ung Hành rồi, thì ra hắn ta không chỉ đến để hoàn thành mơ ước của tao, mà còn đến khai phá độ rộng và chiều sâu cho ước mơ của tao, có hắn ta, ước mơ của tao mới gọi là thăng hoa.”
Hệ thống: “…” Nó thật dơ bẩn, nó đã không thể suy nghĩ về lời nói của Nhạc Thiên theo hướng trong sáng được nữa.
Nhạc Thiên: “Tao yêu Lữ Ung Hành, ta0 yêu vừa thô vừa dài vừa lớn.”
Hệ thống: “…” Cứu, cứu con…
Lữ Ung Hành thấy An Nhạc Thiên tựa vào ngực mình vẻ mặt thoả mãn, núp trong lòng mình như con mèo nhỏ, tâm trạng cũng rất tốt, châm điếu thuốc, hắn hút một hơi, lại cầm thuốc đặt bên môi Nhạc Thiên, “Thử xem?”
Nhạc Thiên trừng mắt nhìn, “Con còn phải hát.”
Lữ Ung Hành: “À.” Rồi hắn hút một hơi, bóp cằm Nhạc Thiên, xấu tính mớm cho cậu, Nhạc Thiên ho sù sụ, cậu vô thức đấm cho Lữ Ung Hành một cái, đấm xong mới thấy sợ hãi, là đại ca xã hội đó, người dám đấm hắn chắc giờ cỏ trên mộ đã chăn dê được rồi.
Lữ Ung Hành không tức giận, còn cầm nắm đấm Nhạc Thiên “chụt” một cái, “Biết chú Lữ mệt mỏi, cho đấm bóp lưng cho chú sao? Có hiếu quá.”
“Chú cũng sẽ mệt sao?” Nhạc Thiên hiếu kỳ nói.
Lữ Ung Hành nghiêng mặt sang, khẽ cười, áp tay Nhạc Thiên lên nếp nhăn cười nhạt nhòa nơi khóe mắt mình, “Chú già rồi.”
“Chú Lữ thế này cũng gọi là già sao?” Nhạc Thiên nhìn thoáng qua cơ bụng và th@n dưới của Lữ Ung Hành.
Lữ Ung Hành lại đặt tay cậu bên môi mình hôn một cái, “Già rồi, lúc còn trẻ, đừng nói làm con một đêm, làm con ba ngày cũng được.”
Nhạc Thiên đỏ mặt, “Lúc còn trẻ chú Lữ phong lưu lắm sao?”
Lữ Ung Hành liếc nhẹ cậu một cái, cười nhạt nói: “Ghen tị?”
Nhạc Thiên: “Tất nhiên là không phải.”
Lữ Ung Hành buông tay cậu ra, lấy trong từ ngăn kéo đầu giường ra một quyển album ảnh, album ảnh trôn rất cũ kỹ, đã nhiều năm rồi, Lữ Ung Hành một tay ôm lấy Nhạc Thiên, một tay cầm album ảnh, “Nhìn xem.”
Nhạc Thiên mở album ảnh ra, trên trang album là ảnh chụp chung của ba người, hai nam một nữ, chính xác mà nói thì hẳn là bốn người, còn một đứa trẻ đang được cô gái ôm trên tay.
Nhạc Thiên vừa nhìn là nhận Lữ Ung Hành hồi còn trẻ, thiếu niên khí phách, khóe mặt đuôi mày đầy ngạo khí, khác với dáng vẻ ôn hòa bình tĩnh của bây giờ.

Cho dù là một tấm hình trạng thái tĩnh, Nhạc Thiên cũng cảm nhận được sự sắc bén trên người thiếu niên như muốn xé bức ảnh thoát ra.
“Đây là ba và mẹ con.” Lữ Ung Hành chỉ chỉ vào đôi vợ chồng trẻ bên cạnh hắn, rồi chỉ vào đứa trẻ trong hình, “Đây là con, tên của con là chú đặt đó.”
“Tên của con là chú đặt đó.”

Không biết vì sao, nghe thấy câu đó, nhịp tim Nhạc Thiên bỗng dưng để chậm một nhịp, cảm giác trống rỗng thẫn thờ mạnh mẽ dồn đến, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, cậu đã hồi lại tinh thần.
Lữ Ung Hành cảm thấy rất thú vị, bé con lúc trước vẫn là bé con, chẳng qua là đã trở thành bé con trên giường hắn.

Lữ Ung Hành thầm nói với đôi vợ chồng trẻ tươi cười xán lạn trong hình: Yên tâm, tôi vốn định bỏ nó, nhưng bây giờ thì không, tôi sẽ chăm sóc cho nó cả đời —— chơi với nó cả đời.
Nhạc Thiên lại lật sang trang mới, thấy vẫn là hình của Lữ Ung Hành, mặc một cái áo jacket màu vàng đất, quần jean giày da, cậu không khỏi phụt một tiếng bật cười, “Quê quá.”
Lữ Ung Hành cũng nhìn thử, cười theo, ” Đó là kiểu quần áo mốt nhất thời điểm đó rồi.”
Tuy kiểu ăn mặc nhìn có vẻ lỗi thời, nhưng Lữ Ung Hành vẫn là cậu thiếu niên rất xuất chúng, trông chỉ độ chừng mười sáu mười bảy tuổi, ánh mắt lại hoàn toàn không giống đám bạn đồng trang lứa, sâu xa lại rất có dã tâm, Nhạc Thiên không khỏi nói: “Chú Lữ, lúc trẻ chú đẹp trai thật, chắc chắn có nhiều cô theo đuổi chú lắm.”
“Ừm.” Lữ Ung Hành sờ sờ đầu Nhạc Thiên, “Nhưng mẹ con thì thấy sợ, sợ đến mức muốn thu nhỏ mình lại, trốn được là trốn ngay.”
Lữ Ung Hành lại nói: “Khi con còn nhỏ hay tè dầm, trời tối là chú phải dậy thay tã cho con.” Lúc đó Lữ Ung Hành còn là một thằng nhóc lưu manh đầu đường, chen chúc trong căn phòng trọ tổng cộng có 10 m2 với cha mẹ Nhạc Thiên, nhấc chân thôi cũng có thể đá ngã bình sữa, những ngày tháng đó khó khăn như thế, giờ hồi tưởng lại, Lữ Ung Hành chỉ còn có cảm khái.
Mặt Nhạc Thiên càng đỏ hơn, “Chú lừa con.”
“Lừa con làm gì,” Lữ Ung Hành sờ s0ạng sau lưng Nhạc Thiên một hồi, rồi duỗi bàn tay ướt nhẹp ra, “Con xem, giờ vẫn còn tè dầm này, chưa sửa được nữa.”
“Chú!” Nhạc Thiên đỏ mặt lại đấm Lữ Ung Hành một cái, lần này cậu đã không còn nào sợ Lữ Ung Hành trở mặt.
Lữ Ung Hành cười ôm chầm cậu, dịu giọng nói: “Nhưng chú Lữ không chê con, con ngoan ngoãn ở bên chú Lữ, chú Lữ…” Cũng không có ý muốn tìm người khác, Lữ Ung Hành không nói ra, chỉ bình tĩnh: “Chú Lữ sẽ mãi mãi chùi mông cho con.”
__
(1) thực sắc tính dã: gốc 食色性也, nghĩa là chuyện tình d*c và ăn uống là bản năng của con người.
(2) thiên lôi câu địa hỏa: 天雷勾地火, nghĩa đen thì là thiên lôi (sấm sét) dẫn động địa hỏa (lửa dưới đất).

Nghĩa bóng thì là trạng thái k1ch tình nóng bỏng của hai người đang yêu nhau.
__
Lỡ đọc thấy “chú út” thì mọi người nhớ nhắc tui nha, bị lậm =))))
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi