*******
Ở Thiên Vương bang.
"Lão đại, anh em trong bang đều tỏ ra bất mãn với quyết định của chúng ta, họ muốn trả thù cho anh em đã chết." Lý Nghị đấm mạnh vào tường mặt nhăn nhó như mặt khỉ.
Mặc Đằng gãi gãi đầu chân tay cũng ngứa ngái hùa theo:"Em nói thật với lão đại, em ở bang lâu nay chưa bao giờ thấy nhục nhã thế này!!"
Vương Hạo Thiên ngạc nhiên nhẫn mạnh hai chữ:"NHỤC NHÃ"
"Vâng, chưa bao giờ em thấy anh em bất mãn chuyện gì như bây giờ họ suốt ngày cau có ai cũng ngứa ngáy trong người. " Mặc Đằng gãy gãy đầu nói tiếp vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trương Hằng lập tức đánh vào đầu Mặc Đằng khinh bỉ:"Tôi thấy cậu đang đưa anh em ra làm tấm chắn mà nói ra lòng mình thì đúng hơn."
"Bán đứng anh em. Đồ rẻ tiền." Lý Nghị mặt đằng đằng sát khí lườm Mặc Đằng.
Mặc Đằng bị nói trúng tim đen liền gượng cười cho qua chuyện miệng lẩm bẩm:"Người ta bảo đừng bao giờ bán đứng anh em...."
"Đúng!!" Chưa gì Lý Nghị đã cắt ngang.
Tặng cho Lý Nghị một cái nhếch gian xảo Mặc Đằng nói tiếp giọng bỡn cợt:"Trừ khi...có giá..."
Lý Nghị nuốt nước bọt, ném cơn giận vào trong:"Giờ thì sai rồi!! Bỏ đi."
Mấy tên anh em có mặt trong phòng cười phá lên.
Vương Hạo Thiên đang ngồi trên ghế da đầu ngửa về sau, đôi mắt nhắm hờ toát lên vẻ lạnh lùng đầy mê hoặc pha chút u sầu, anh đang trầm tư suy nghĩ gì đó. Bộ vest đen càng làm anh trở nên huyền bí và quyến rũ. Bỗng điện thoại trong túi reo lên phá vỡ tảng băng ngàn năm.
"...."
"Bảo bối em mệt sao?? Giọng em có vẻ không được ổn??"
"...."
"Được, anh biết rồi. Lát nữa anh đón em. Yêu em. Moazzz....!!!!"
Đám thuộc hạ:".........."
Trương Hằng :"......."
Mặc Đằng :"......"
Lý Nghị:"........."
Đám thuộc hạ đều đứng hình khi thấy lão đại mà họ tôn sùng và ngưỡng mộ vì sự lạnh lùng, ngang tàn mà bây giờ lại trở thành người ấm áp, và dịu dàng như vậy.
Tam Đại Thiên Vương không nói nên lời với đôi vợ chồng trẻ là vì họ quá tàn nhẫn, cả đám cẩu f.a còn sờ sờ đứng đây mà lại tàn nhẫn chơi trò tình ái trước mặt họ. Máu lạnh vô tình.
"Lão đại lại bị chị dâu dụ dỗ rồi." Thấy Vương Hạo Thiên đứng dạy Lý Nghị liền dở giọng châm biếm.
"Vụt......"
Vương Hạo Thiên nhẹ nhàng xoay người phóng phi tiêu về phía Lý Nghị.
"Lão đại, em còn phải duy trì nòi giống." Mặt biến sắc mếu máo nhìn phi tiêu vừa cắm vài ghế ngay giữa hai chân cách đụng quần 1cm.
Cũng may là ông đây phản ứng nhanh mà dạng hai chân đồng thời nhích mông ra phía sau không thì cái họ "Lý" này không có con nối dõi là chuyện đương nhiên .
Lão đại chết tiệt này thật quá đáng sao lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy chứ.
Vương Hạo Thiên nhếch mép gian xảo, ánh mắt kinh bỉ nhìn Lý Nghị còn chưa hoàn hồn rồi xoay người bỏ đi.
Mặc Đằng thấy bộ mặt hoảng sợ của Lý Nghị mà cười đến mức không đứng nổi nằm lăn giữa sàn nhà cười la liệt, vẫn không quên mắng mỏ:"Cái miệng làm hại cái thân."
_____________
Chiếc Maybach Exelero quen thuộc dừng trước quán cafe Stars. Là quán cafe được trang trí bày bố theo phong cách cổ điển. Với tông màu nâu đất làm chủ đạo tiếp đến là những hoa văn, họa tiết cổ xưa, cách bày bố cũng khá bắt mắt với những bộ bàn ghế màu nâu trầm và đỏ đất. Không gian quán rộng rãi thoáng mát nhưng không kém phần sang trọng. Khách ở đây chủ yếu là các công tử và tiểu thư khuê cát đến hàn huyên nói chuyện phiếm cũng có người đến tìm bạn đời.
Vương Hạo Thiên vừa bước vào liền ngây ngốc nhìn cô vợ nhỏ người mặc bộ đồ đơn giản áo crt với quần đùi ngắn, tay chống cằm nhìn qua cửa sổ, đôi môi cánh hồng đào khẽ nhếch lên, đôi mắt màu lam long lanh nhìn ra ngoài đường chắc nhìn cây cỏ xe cộ mây trời rồi lại suy nghĩ cái gì đó mà có vẻ khá vui.
Đám tiểu thư đang ngồi nói chuyện, uống cafe thấy Vương Hạo Thiên thì chân tay lống cuống miệng cười toa toét. Người nào người nấy đều mong muốn sẽ được Vương Hạo Thiên để ý đến nếu được anh để ý đến đảm bảo cuộc sống sau này y như phượng hoàng sống.
Hôm nay có cả tiểu thư nhà họ Lục, Lục Yên Nhu. Cô đã thầm thương trộm nhớ anh từ lâu tiếc là thời cơ gặp mặt quá ít hôm nay đúng là ngày may mắn. Cô đứng lên chỉnh lại chiếc váy cho chỉnh tề đến trước mặt Vương Hạo Thiên cười rạng rỡ chào hỏi.
"Anh Thiên, đã lâu không gặp!!"
Đáp lại sự chào hỏi niềm nở nhiệt tình là vẻ thờ ơ khó chịu của Vương Hạo Thiên, anh lướt qua Lục Yên Nhu đến cái liếc mắt cũng không có mà tiến thẳng đến gần Hàn Bạc Băng.
Lục Yên Nhu tức sôi máu nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra ngại ngùng, lần đầu tiên cô chủ động chào hỏi với người khác nhưng đáp lại là sự khinh rẻ cũng lần đầu tiên trong đời cô cản thấy mình nhục nhã như vậy.
"Vương Hạo Thiên...... " Hàn Bạc Băng liếc nhìn anh gần gừ như con hổ cái.
Thấy Hàn Bạc Băng gọi tên mình khóe môi anh cong thành đường cong tuyệt đẹp lên làm đám tiểu thư điên đảo tim đập loạn nhịp.
"Vợ nhỏ, làm mất nhã hứng của em!!" Bước đến gần cô nhất có thể ánh mắt trìu mến, giọng điệu sủng nịnh. Vương Hạo Thiên nâng cằm cô lên hôn nhẹ lên trán cô tay còn lại đặt ở eo xoa xoa vòng eo thon gọn của cô.Hành động này của anh ngấm ngầm khẳng định anh là chậu đã có chủ, mấy cô chớ nên nhổ hoa cướp chậu.
Hàn Bạc Băng lại vui vẻ cười với anh nụ cười của cô như thiến sứ, khiến bao người phải rung động và ghen tỵ.
Vương Hạo Thiên ôm lấy vai cô nói bên nhỏ bên tai:"Tối nay anh muốn ăn đồ em nấu được không??"
Hơi thở của Vương Hạo Thiên thật ấm áp, giọng nói thật nhẹ nhàng tim cô bỗng đập trật một nhịp, lòng cô lại nôn nao cô không trả lời chỉ im lặng gật đầu.
Mấy cô tiểu thư thật chẳng dám tin vào mắt mình. Ai ai mà chẳng biết Vương Hạo Thiên trước nay lạnh lùng không gần nữ sắc, những cô gái dám ve vãn anh chẳng ai được yên thân. Mà bây giờ trước mắt họ là cái gì vậy.
"Hai người họ ở chung sao??Thế mà tôi tưởng phụ nữ dám ve vãn anh ấy sẽ chẳng ai được sống ổn??" Kim Uyển con gái của tổng giám đốc Công ty vật liệu xây dựng lớn nhất Trung Quốc, cũng là bạn thân của Lục Yên Nhu cô ta không dám tin vào những gì mình nhìn thấy đành lên tiếng.
Thật không may đúng lúc Vương Hạo Thiên đang ôm eo Hàn Bạc Băng đi qua nghe rõ từng câu từng chữ. Anh dừng bước chân, đưa mắt nhìn người vừa lên tiếng.
Không còn giọng nói đầy sủng nịnh hay ánh mắt dịu dàng nữa. Vương Hạo Thiên lạnh lùng nói với Kim Uyển:"Đúng!! Nhưng đó là phụ nữ ve vãn tôi. Còn cô ấy bị tôi ve vãn."
Kim Uyển vì bất mãn với hành động cự tuyệt của Vương Hạo Thiên với Lục Yên Nhu nên mới lên tiếng như vậy nào ngờ anh lại bảo vệ cô gái ấy như vậy. Kim Uyển cứng họng im lặng cúi mặt.
Vương Hạo Thiên thật bá đạo, thật quá ngầu, nói xong anh lại tiếp tục ôm eo vợ nhỏ Hàn Bạc Băng ra về bỏ lại đám người đang ngơ ngác tại quán cafe.
~~~~~~~~~~~~~~~~