VỢ CHỒNG HÀO MÔN THẬT NGỌT


Vì để đảm bảo thể lực cho buổi concert ngày mai mà hai cô chỉ đi dạo quanh thành phố S một chút rồi về nghỉ ngơi.

Ngô Cẩn Quỳnh nhất định phải trang điểm cho mình thật xinh đẹp lộng lẫy.

Mỗi cô gái đều muốn thần tượng có ấn tượng tốt về mình, mặc dù khả năng mà thần tượng để mắt tới các cô là rất nhỏ.
Hứa Tinh lắc đầu nhìn cô nàng thao thao bất tuyệt, bất đắc dĩ nói, "Cậu thật là, suy nghĩ đã lỳ lạ rồi còn mang theo một đống đồ kỳ quái"
Ngô Cẩn Quỳnh nháy mắt liền không vui, "Đồ kỳ lạ gì chứ?"
Sau đó liền mở điện thoại ra tìm kiếm, "Cậu nhìn xem, thần tượng đều trang điểm kỹ càng như vậy, nếu tớ mà không trang điểm thật kỹ thì có phải là bị các chị em trong fandom cười cho thối mũi rồi không?"
Hứa Tinh không tự giác mà gật đầu, "Tớ biết rồi, tiểu thư đây chưa bao giờ gặp người nào xấu xí cả.

Tất nhiên, Ngô tiểu thư cũng rất xinh đẹp".
Ngô Cẩn Quỳnh ngay lập tức đáp lại, "Tớ, Ngô Cẩn Quỳnh, từ nhỏ tuy không xinh đẹp bằng Hứa Tinh, nhưng cũng đẹp hơn các tiểu thư đâì các khác!"
"Ừ, cậu nói không sai chút nào hết", Hứa Tinh không nhịn được mà cười phụ họa theo.

Ngô Cẩn Ngôn rất khả ái, hoạt bát, tựa như cô em gái nhỏ nhà bên vậy.

Còn ngoại hình của Hứa Tinh thoạt giống như ngự tỷ, có phần hơi cao lãnh.

Thế nhưng, tính cách của cả hai lại trái ngược hoàn toàn so với ngoại hình của mình.


Ngô Cẩn Quỳnh hừng hực khí thế tiếp tục vật lộn với đống đồ trang điểm.

Hứa Tinh nằm nhàm chán ở trên giường, lấy máy tính ra xem lại các bản thiết kế.
Cô sở hữu một phòng thiết kế, không am hiểu kinh doanh nên chỉ đầu tư mà không quản lý.

Bây giờ cô có chút vội vàng với bản thiết kế lễ phục.

Hứa Tinh muốn tự tay mình thiết kế áo cưới.

Cô cũng lén lút thiết kế một bộ âu phục nam, nhưng không biết Giang Cảnh Di có muốn mặc nó hay không.
Đây là bản thiết kế cô vẽ từ khi còn học đại học, sau 4 năm thì nó đã dần hoàn thiện, nhưng cũng không nghĩ tới lại kết hôn nhanh tới như vậy.
Không biết trong năm nay có thể làm ra một bộ áo cưới hoàn hảo hay không.
Hứa Tinh quyết định gạt chuyện này sang một bên, đi tới trước của phòng thay đồ để xem Ngô Cẩn Quỳnh.

"Đợi chút Tinh Tinh, tớ ra ngay bây giờ đây"
Nhìn thấy diện mạo của Ngô Cẩn Quỳnh sau khi thay đồ xong, Hứa Tinh suýt chút nữa đứng không vững, bị dọa cho một trận.
"Cậu thích làm gấu trúc à?"
"Cứ cho là vậy đi"
Bộ quần áo trên người Ngô Cẩn Quỳnh thực sự là khiến cho mắt người khác muốn mù luôn, đã vậy cô nàng còn đội thêm một bộ tóc giả rất kỳ quái.
"Tinh Tinh, cậu nhìn xem, bộ tóc giả này còn có thể phát sáng được nữa đó.

Trên đầu tớ bây giờ giống như một cái bóng đèn vậy"
Hứa Tinh tới gần đánh giá bộ trang phục trên người cô nàng.

Quá kỳ lạ rồi!
"Cậu thật sự muốn mặc như vậy đi à?"
"Chứ không thì sao?"
Hứa Tinh cảm thấy cạn lời, lấy hai tay che mặt, "Nếu cậu muốn, thì cũng được thôi.

Nhưng mà, tớ nhất định sẽ không đi chung với cậu"
- ---------------------
Hứa Tinh đang bị cô bạn thân giày vò thảm hại thì bên này Giang Cảnh Di cũng đang bị em họ Vũ An mặt dày cuốn lấy muốn mượn xe của mình để chở bạn gái đi xem concert.

"Không được", Giang Cảng Di không chút lưu tình cự tuyệt anh ta.
"Anh họ, xin anh mà"

Giang Cảnh Di cúi đầu sửa sang lại quần áo, ngoảnh mặt làm ngơ.
"Xin anh đó, anh họ thân yêu.

Nguyệt Nguyệt muốn đi xem thần tượng của cô ấy biểu diễn, anh cho em chút mặt mũi đi được không?"
Giang Cảnh Di cuối cùng cũng nhìn về phía hắn, nhướng mày, "Vị hôn thê của anh còn chưa ngồi xe của anh đâu, chờ cô ấy ngồi rồi nói chuyện sau".

Tìm truyện hay tại ~ TRUмt гцуeИ.V N ~
An Vũ không chịu bỏ cuộc, quấn lấy không buông cho tới khi mượn được xe mới thôi.
Xung quanh, nhân viên công ty vẫn luôn để ý tình huống của Giang tổng.

Nghe xong lời nói của Giang tổng, bọn họ liền mở nhóm chat mà bát quái, thảo luận ngất trời.
[Nhân viên số 1]: Boss thực sự có vị hôn thê?!
[Nhân viên số 2]: Tôi nghe được chính miệng Giang tổng thừa nhận! Không thể sai được!
[Nhân viên số 3]: Tôi cũng nghe được, đây chính xác là sự thật!!
[Nhân viên số 4]: Nếu vậy thì fan của Giang tổng khóc hết nước mắt mất thôi
[Nhân viên số 1]: Cô nghĩ boss sẽ quan tâm sao?
- ---------------
An Vũ vẫn chưa có ý định buông tha Giang Cảnh Di.
Giang Cảnh Di không quan tâm anh ta, trên điện thoại gõ vài chữ "Chào em, Tinh Tinh"
Ngay sau đó, anh thấy Hứa Tinh thêm anh là bạn tốt.
Khung chat hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn, nhưng rất lâu sau vẫn không có gì.

Giang Cảnh Di bật cười, tiểu cô nương đang thẹn thùng.
Giang Cảnh Di đoán đúng rồi, Hứa Tinh ở bên kia khuôn mặt ửng đỏ, cô còn lấy cả tay quạt để tự hạ nhiệt khuôn mặt.

Mẹ Hứa vừa đưa cho cô số We chat của Giang Cảnh Di, nói rằng mấy hôm trước quên mất.

Nhưng Hứa Tinh biết, mẹ cô muốn cô suy nghĩ thật kỹ, tạo tâm lý vững vàng trước khi làm quen nên bây giờ mới đưa cô.

Hứa Tinh nháy nháy mắt, muốn nhắn lại "Chào anh, Giang Cảnh Di" nhưng lại rất nhanh xóa đi.
Giang tổng? Anh Giang? Anh Di? Đều có chút kì lạ, không được.
Giang Cảnh Di dường như biết cô đang suy nghĩ cái gì, liền nhắn thêm một câu, "Tinh Tinh, có thể gọi anh là A Cảnh được rồi".
Hứa Tinh thật sự không nghĩ tới anh có thể đọc được suy nghĩ của mình.

"Anh, anh đang nhắn cái gì vậy? Anh nhìn em này, anh cho em mượn xe một chút thôi mà", An Vũ vẫn tiếp tục cầu xin.
Giang Cảnh Di nhìn anh ta có chút phiền, bèn đồng ý cho anh ta mượn xe.

An Vũ lập tức đi lấy chìa khóa xe từ chỗ thư ký Giang Cảnh Di, không làm phiền anh nữa.

Cuối cùng anh đã có thể thoát khỏi ma trảo của An Vũ.
Nhìn vào giao diện We chat, đối phương vẫn đang gõ chữ, nhưng lần này rất nhanh hiện lên tin nhắn, "Chào anh, A Cảnh".
Sau khi nhắn xong, Hứa Tinh mới hậu tri hậu giác phát hiện, hai người lần đầu tiên nói chuyện mới nhau đã xưng hô bằng tên thân mật.

Cái này thật quá là xấu hổ rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi