Vị Anh Trai Phổi Lớn này coi như khá nổi trong cộng đồng fan, là fan lớn lv15 trong super topic Muối. Người này không viết văn cũng không cắt ghép hình ảnh, nhưng dưới những bài tung đường của các chị em trong nhóm luôn luôn có dấu chân của Anh Trai bình luận và like bài, mỗi lần có hoạt động rút thăm trúng thưởng sôi nổi trên super topic, Anh Trai đều vô cùng hào phóng tham dự vào nâng giá trị vật thưởng lên, đến năm nay rối cuộc Muối có hành trình chung, trừ khi không thể xin phép nghỉ, nếu không sẽ không thiếu Anh Trai xuất hiện ở hiện trường.
Anh ta vốn là fan bạn trai của Ôn Lệ. Hai năm trước Ôn Lệ thông báo chuyện tình cảm rồi lại công bố tin tức đã kết hôn, rất nhiều fan bạn trai cùng thoát fan, còn anh bạn này thích rất sâu nặng, cho dù bị ‘thất tình’ vẫn không muốn thoát fan, đau lòng đi để ý Tống Nghiên nhiều hơn, muốn nhìn xem rốt cuộc người đàn ông đó giỏi đến mức nào có bản lĩnh gì mà dám cướp Tam Lực của bọn họ, kết quả bất ngờ.
Thành công khi mới mười tám tuổi, trong vòng mười năm phát triển vững chắc, không những thế ngoài giới còn cầm được chứng nhận bằng học thức, hiện tại tần suất công việc chậm lại, tự mình mở công ty và đầu tư kịch bản tốt, Ôn Lệ là người đầu tiên anh không làm sáng tỏ khi gặp phải tai tiếng xấu, cho nên hai người kết hôn.
Sau đó Anh Trai thành fan CP.
Sau khi đoạn video đưa tiễn sân bay kia được lan truyền rộng rãi, fan only của Tống Nghiên và Ôn Lệ cũng biết đến vị Anh Trai này.
Thật ra khi đó mối quan hệ giữa fan only và fan rất vi diệu, hai năm trước fan CP không có quyền lên tiếng, chỉ dám hò hét tận hưởng trong địa bàn riêng. Bây giờ fan CP bắt đầu nổi lên, quan hệ càng trở nên khó nói, chỉ khi có kẻ thù chung thì mới đoàn kết một lòng nhất trí đối ngoại, còn bình thường không thèm phản ứng, không bên nào cho đối phương một ánh mắt.
Nhưng vị Anh Trai này từ fan only của Ôn Lệ chuyển thành fan CP, các Lệ Chi cảm thấy Anh Trai này là fan cp nhưng hướng về Ôn Lệ nhiều hơn, còn Moonstone lại nghĩ rằng sở dĩ vị Anh Trai này chuyển thành fan CP chắc chắn vì cũng bị mê hoặc bởi sức hút của Mỹ Nhân, vì thế nên Anh Trai chẳng khác gì ‘Tưởng Đầu Thảo’*, cứ thế chiếm một vị trí vững vàng trong đội ngũ fan only.
(*)Tường đầu thảo (墙头草): cỏ mọc đầu tường | cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió, chỉ người lập trường không kiên định.
Tống Nghiên và Ôn Lệ không biết mấy chuyện lằng nhằng rắc rối đó, chỉ biết vị fan CP có địa vị rất cao.
Anh ta chỉ gào họng hét lên một cái, các fan nữ trẻ tuổi lập tức làm theo kích động hét ầm lên.
Sau mấy giây giật mình, Tống Nghiên nhíu nhẹ đôi lông mày, nhìn về hướng mọi người dùng môi nói khẩu hình “Bí mật”.
Vì hôm nay quay ngoại cảnh, nên người đàn ông ăn mặc khá thoải mái, mái tóc mềm mại rủ xuống che khuất vầng trán, mặt mày không trang điểm kỹ càng, chân mày rậm tự nhiên, con ngươi đen láy như được gột rửa, khi nâng mí mắt lên thì lại càng lộ vẻ lười biếng.
Có thiết bị quay phim từ trên cao, các fan thấy động tác rất nhỏ này của anh, trái tim như bị tên bắn trúng.
Ôn Lệ không thấy được hành động của Tống Nghiên, nét xấu hổ trên mặt không sao che được, chỉ đành cúi đầu giả vờ như không nghe không thấy, bước nhanh về phía địa điểm quay hình bên kia.
Khi tất cả các khách mời đến đông đủ, những người phụ trách việc trang điểm tạo hình cho các nghệ sĩ tranh thủ chỉnh trang lại lần cuối cùng để lên hình, đếm ngược thời gian quay, các bảo vệ và nhân viên hợp tác cùng nhau kiểm soát các fan và người qua đường đang vây quanh xem.
Bốn đôi khách mời đứng cùng một chỗ, những người qua đường đứng vây quanh xem phải thốt lời cảm thán về cả dáng người lẫn vẻ ngoài hơn người của họ.
“Đúng là giữa ngôi sao và người thường có sự chênh lệch lớn.”
Thường ngày nhìn thấy trên TV cũng chỉ thấy khuôn mặt đẹp, trang điểm đẹp, ăn mặc cũng đẹp.
Qua ống kính quay sẽ áp chế chọn góc khuôn mặt và cảm giác về dáng người, cho nên khi nhìn thấy ở bên ngoài sẽ được nhìn bao quát và toàn diện theo nhiều chiều hơn, dáng người thon gầy.
Xinh đẹp, mặt nhỏ đầu nhỏ, cổ dài bả vai đẹp, không chỉ dáng người gầy mà tỉ lệ cơ thể cũng tốt, khí chất bên ngoài còn tốt hơn, đây mới thứ mà chỉ nghệ sĩ mới có, còn những người thường dù có cố học hay làm thế nào cũng không thể có được cái khí chất ấy.
Mấy chị hotgirl thường xuất hiện trên mạng có xách dép cũng không đuổi kịp được.
Chỉ riêng với dáng người và giá trị nhan sắc của ba cặp đôi khách mời khác đủ để nghiền áp người bình thường, chứ đừng nói đến cặp đôi Tống Nghiên và Ôn Lệ được các fan yêu thích đặt cho họ một danh hiệu “Nhan sắc đệ nhất”, trở thành đối tượng được người qua đường cực kỳ chú ý.
Tùy rằng trên người mặc toàn độ hàng hiệu nhưng kiểu dáng đơn giản, Tống Nghiên thường xuyên xuất hiện nổi bật trên màn ảnh lại không giống với những vai diễn đau khổ thù hận như trong phim điện ảnh, có rất nhiều người qua đường khi xem phim không để ý đến nghệ sĩ đóng vai diễn trên phim, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Tống Nghiên ăn mặc kiểu nhàn nhã thoải mái như vậy, sự mới lạ khi nhìn ngoài đời thật này càng khiến họ nhận ra ngôi sao chẳng sợ ăn mặc đơn giản cũng đã đẹp đến mức không tả được.
Vì Ôn Lệ có đỉnh đầu cao, chỉ cần tạo hình buộc tóc đuôi ngựa đơn giản đã đủ tạo kiểu, tóc cô được uốn xong tạo cảm giác vừa dày vừa nhiều, trên vành tai đeo đôi khuyên tai trân châu tinh xảo xinh xắn do stylist cố ý cho cô đeo để tạo hình cho cô hôm nay thật hoàn hảo, cẩn thận tỉ mỉ đầy đủ nhưng không quá khoa trương.
Không quan tâm tình cảm như thế nào, có phải vợ chồng kết hôn theo hợp đồng không, nhưng khi họ đứng cùng một chỗ như một tác phẩm nghệ thuật đẹp không tả nổi.
Đến khi chương trình bắt đầu, mấy chục máy quay đứng thành nửa vòng tròn bắt đầu quay.
Đầu tiên là chào mừng cặp đôi mới gia nhập làm vợ chồng thực tập, Nghiêm Chuẩn và Tề Tư Hàm.
Mọi người bắt đầu trêu chọc tạo bầu không khí sôi động: “Ui cha tôi bảo này chương trình mấy người lại đi tìm hai con người đang độc thân đến đây làm vợ chồng thực tập, không sợ họ từ giả thành thật còn mình thành người mai mối à?”
“Nghiêm Chuẩn, cậu độc thân cũng lâu rồi, nói đi, có phải trong lòng đã bắt đầu rục rịch rồi không?”
Nghiêm Chuẩn trả lời một cách thông minh: “Chủ yếu do chương trình cho em quá nhiều, không muốn rung rinh cũng không được.”
“Tư Hàm, người chồng thực tập của em không động lòng vì em kìa, cậu ta rung động vì tiền, đánh cậu ta!!!”
Tề Tư Hàm nở nụ cười ái ngại, nhìn về phía Ôn Lệ, vẻ mặt hiện rõ sự vui vẻ: “Không sao ạ, em cũng không rung động với anh ấy, em vì cô Ôn.”
Ôn Lệ được cue đến lập tức gật đầu: “Cảm ơn cảm ơn, tôi rất vinh hạnh.”
“À hiểu rồi, thầy Tống.” Nam khách mời đang đảm nhận làm MC tạm thời đi đến cạnh Tống Nghiên, trịnh trọng vỗ bả vai anh: “Hôm nay trong quá trình quay hình cậu phải để ý vào, đừng để Tề Từ Hàm có cơ hội xen ngang cướp vợ cậu đi.”
Tống Nghiên mỉm cười: “Em sẽ chú ý.”
Các fan vây xung quanh xem nhận ra mọi người đang trêu nhau tạo bầu không khí, đều cười rộ lên.
Các khách mời đều rất vui vẻ pha trò, màn mở đầu xem như thuận lợi đã qua, tiếp theo đạo diễn công bố quy tắc chơi trong tập bốn hôm nay.
“Mọi người, vì tập này chúng ta hợp tác với cục du lịch địa phương để tìm hiểu về các địa điểm du lịch của thành phố này, như tòa nhà kiến trúc đằng sau mọi người đây chính là công trình rất nổi tiếng ở Dung Thành, đầu tiên tôi muốn hỏi mọi người một câu, nhắc đến Dung Thanh thì mọi người muốn làm việc gì nhất khi đến đây.”
“Ăn lẩu á.”
“Con thỏ đáng yêu như vậy đương nhiên bọn tôi muốn ăn đầu thỏ cay rồi.”
“Tôi muốn thử thách với món óc heo.”
(*) Tất cả những món trên đều là món rất nổi tiếng ở Tứ Xuyên.
Đa phần bọn họ đều nhắc đến đồ ăn, riêng chỉ có Ôn Lệ mím môi, không lên tiếng.
Đạo diễn chú ý đến vẻ mặt Ôn Lệ, cười hỏi: “Cô Ôn thì sao, biểu cảm đó là sao nhỉ?”
Ôn Lệ để tay sau lưng, cô méo miệng nói: “Tôi sợ nhất là đi quay hình ở Dung Thành, nhiều món ăn ngon lắm, lúc quay về kiểu gì cũng béo lên.”
Các fan người bản địa đang đứng xem lập tức hét lên: “Béo cái gì mà béo!! Chị béo chúng em vẫn yêu chị!!”
Ngay lập tức, Ôn Lệ dùng tiếng địa phương mới học được nói lại về phía các fan: “Tôi không tin, tôi mà béo mọi người sẽ không thích tôi nữa.”
“Thích chị thích chị!! Dù chị thế nào chúng em đều thích chị!”
Ôn Lệ bị chọc cười, nhỏ giọng kêu: “Hừ.”
Đạo Diễn cười mãi không ngừng, an ủi cô: “Cô Ôn yên tâm, trò chơi hôm nay không có phần nào liên quan đến ăn hết, không cần lo lắng.”
Lúc này, người hằng năm quen tập thể hình, nam khách mời tên Khâu Hoằng là người đầu tiên‘không vui’ nói: “Đạo diễn Nghiêm, ông thế này là không được rồi, mấy nghệ sĩ nữ như Ôn Lệ sợ béo sợ gì đấy nhưng đàn ông chúng tôi không sợ mà, nói gì ông phải để bọn tôi ăn cơm chứ?”
Đạo diễn: “Có cơm hộp.”
“Cơm hộp??!!” Vẻ mặt Khâu Hoằng khiếp sợ, “Tôi chạy từ xa đến Dung Thành mà chương trình để tôi ăn cơm hộp?” Nói xong còn biểu diễn đầy đủ kéo kéo vợ mình, “Tử Đồng, chúng ta không quay nữa về nhà đi.”
Mấy người còn lại nhao nhao làm bộ ngăn lại.
“Bỏ đi anh Khâu, đến cũng đã đến rồi, hợp đồng ký xong tiền đã vào tay, về nhà ăn bù lại là được.”
Ôn Lệ không tham gia ngăn lại, đứng đằng sau cười ha ha.
Tống Nghiên ít khi tham gia mấy chương trình thực tế, trên mặt nở nụ cười nhìn mọi người trêu chọc đùa giỡn suốt, trong ánh mắt chứa đựng ý cười.
Đạo diễn khuyên bảo: “Ngày mai có phần ăn cơm, chi phí chung mời nhau ăn lẩu.”
Khâu Hoằng đã rời ra phạm vi máy quay lập tức đổi thái độ xoay một trăm tám mươi độ, ngay cả chút do dự chần chừ cũng không thấy đâu quay lại: “Đạo diễn Nghiêm, sao ông không nói sớm đi.”
“Cậu không nghe tôi nói xong đấy.” Giọng điệu đạo diễn cực kỳ vô tội, “Được rồi, bây giờ tôi chính thức thông báo luật chơi hôm nay.”
“Tìm hiểu vẻ đẹp Dung Thành.”
Bốn đôi khách quý, tám người nghệ sĩ không ai là người địa phương ở đây. Lần này đến Dung Thành quay chương trình, tổ tiết mục đã sắp xếp phần quay đầu tiên chính là không cho mọi người bản đồ ở đây, các cặp vợ chồng sẽ tách ra hành động, hai người sẽ được nhân viên phát cho bộ đàm để trao đổi, miêu tả cảnh quan xung quanh mình cho đối phương, dựa vào tài năng, trí thông mình và tất nhiên cần cả sự ăn ý giữa hai người để tìm đối phương, tìm thấy nhau xong sẽ thực hiện nhiệm vụ tiếp theo.
Để có thể nhanh chóng tìm được bạn đồng hành của mình, các vị khách mời cần quan sát thật kỹ cảnh vật xung quanh, ở đây không chỉ có những địa danh tiêu biểu ta đã từng được nghe, còn có những hẻm nhỏ luôn phảng phất mùi rượu. Điểm hấp dẫn nhất ở mỗi một di tích lịch sử là các phong tục tập quán được ẩn chứa trong mùi thức ăn nồng nàn khắp các ngõ, các hẻm của dân bản địa.
Ôn Lệ bị bịt kín mắt, ngồi trên xe, được đưa đến một nơi cô hoàn toàn không biết.
Đến lúc cô được mở mắt ra, người mình quen xung quanh đây cũng chỉ có máy quay trên vai và anh trai quay phim của cô.
Không có mục đích, không có tuyến đường cố định, Ôn Lệ đứng giữa đường trên con phố nhỏ bắt đầu nhiệm vụ đi tìm chồng.
Không hề biết gì về nơi này, Ôn Lệ cảm thấy mê man.
“Thật sự không nói thêm gì sao?” Ôn Lệ sững sờ nhìn anh quay phim.
Anh quay phim chỉ chỉ bộ đàm trong tay cô.
Ôn Lệ bật công tắc mở bộ đàm: “Này này này, thầy Tống, em là Ôn Lệ, nghe thấy mau trả lời, over.”
Tiếng luồng điện kêu rè rè mấy tiếng.
Chả biết người nào trong chương trình nhớ chuyện xưa muốn dùng đến bộ đàm nữa.
Tiếng Tống Nghiêm truyền đến trong mấy tiếng rè rè ầm ĩ của luồng điện.
“Anh là Tống Nghiên, anh nghe thấy rồi, em đang ở đâu? over.”
“Em ——”
Ôn Lệ đứng tại chỗ nhìn lòng vòng xung quanh, cô buồn bã phát hiện rằng mình không thể miêu tả được mình đang đứng chỗ nào.
“Bên cạnh em có một ông chú mở sạp hàng tranh đường*, xung quanh có tiệm bán bún, còn có một cửa hàng bán Hán Phục.” Ôn Lệ vừa nói vừa đi đến trước mặt quán tranh đường, xem ông chú đang nấu cho đường tan chảy, sau đó đặt lên một tấm gỗ, khéo tay phác họa những hình ảnh, cô xem đến mê mẩn, “Lợi hại ghê.”
(*)Tranh đường tức đường họa là một loại hình nghệ thuật dân gian truyền thống của Trung Quốc. Nghệ nhân sử dụng dung dịch đường nóng chảy để tạo ra một bức tranh hai chiều. Vì nguyên liệu chủ yếu là đường nên tranh đường trở thành một món kẹo mà trẻ em Trung Quốc yêu thích.
Ông chú ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Lệ.
Dáng vẻ cô gái rất đẹp, vô cùng xinh đẹp, chú ấy dùng tiếng địa phương hỏi cô là người ở đâu.
Tiếng Dung Thành nghe không khó lắm, Ôn Lệ dùng tiếng phổ thông trả lời: “Tôi là người Yến Thành.”
Chú ấy nhìn anh quay phim bên cạnh cô, hiểu rõ hỏi: “Cô là ngôi sao à?”
“Đúng vậy.”
Xung quanh đã có một số người chú ý đến, mấy cô gái trẻ tuổi kích động vây lại: “Chị là Tam Lực phải không ạ!”
Ôn Lệ cười với mấy cô gái trẻ: “Chào mọi người, chị muốn hỏi chút đây là……”
Anh quay phim kịp thời cắt ngang: “Thực hiện nhiệm vụ không thể xin giúp đỡ từ người qua đường.”
Ôn Lệ bĩu môi, đúng là anh quay phim máu lạnh.
“Chúng em sẽ không giúp Tam Lực đâu.” Mấy cô gái trẻ tỏ vẻ kiên định, sau lại căng thẳng thấp thỏm nhìn Ôn Lê nói lắp, “Tam Lực a a a a bọn em có thể chụp ảnh với chị không?”
Ôn Lệ gật đầu: “Được.”
Đợi sau khi chụp ảnh xong, mấy cô gái nhìn cô làm động tác cố lên: “Chào mừng chị đến Dung Thanh chơi, Tam Lực cố lên cố lên!!”
Bấy giờ ông chú đã khẳng định cô gái xinh đẹp trước mắt là ngôi sao, là ngôi sao lớn, ngay lập tức tỏ ý muốn tặng cô tranh đường.
“Nếu có thể hãy giúp chúng tôi tuyên truyền về Dung Thành, chơi rất vui mà đồ ăn cũng rất nhiều.”
Sau đó chú ấy hỏi tên Ôn Lệ, dùng muôi múc đường ra tấm bảng dính để viết tên Ôn Lệ.
Ôn Lệ nhìn máy quay và các fan vẫn chưa nỡ rời đi, nhớ tới Tống Nghiên là người Úc Thành, chắc chắn sẽ cảm thấy mới lạ đối với biểu diễn vẽ tranh đường này, vì thế mong mỏi nói: “Chú ơi, có thể nhờ chú viết giúp cháu thêm một cái tên không?”
“Vậy cô viết lên trên giấy này đi.”
Ôn Lệ viết tên Tống Nghiên lên trên giấy.
Ông chú hỏi: “Đây là ai?”
Ôn Lệ ngượng ngùng mím môi, hơi xấu hổ: “Chồng cháu ạ.”
Chú ấy ngạc nhiên mở to mắt: “Tên của chồng cô? Cô là ngôi sao mà trẻ tuổi thế đã kết hôn rồi à?”
Ôn Lệ không biết nên trả lời thế nào, sắc mặt của mấy fan bên cạnh đã kích động đến mức nắm chặt tay người bạn bên cạnh nhỏ giọng kêu.
Lăng xê kiểu này hiệu quả không tồi.
Ôn Lệ nghĩ thầm.
Cầm tranh đường viết tên của mình và Tống Nghiên, dùng giấy thấm dầu cẩn thận bọc vào, Ôn Lệ chính thức xuất phát chuẩn bị đi tìm Tống Nghiên.
Cô dùng bộ đàm tranh công với anh: “Nè thầy Tống, bây giờ trên tay em đang cầm tranh đường viết tên của anh, anh phải mau chóng tìm được em nếu không em sẽ ăn nó, over.”
Từ bộ đàm truyền ra tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.
“Không được ăn, đó là của anh, over.”
“Cái này do em mặt dày xin được, tự nhiên thành của anh.” Ôn Lệ không vui, vừa đi loanh quanh khắp nơi không mục đích vừa nói, “Bỏ đi, vốn định cho anh ăn, em chỉ ăn tên của em, over.”
“Cũng không được.” Tống Nghiên nói, “Em cũng là của anh, over.”
Tự nhiên anh trai quay phim còn trẻ tuổi cắn môi, quay đầu sang chỗ khác cười.
Ôn Lệ cầm tranh đường viết tên của mình và Tống Nghiên, khó chịu bực tức: “Dựa vào đâu! Cái này do chú ấy tặng cho em! Em phải ăn! Over!”
Sau đó mở giấy thấm dầu ra, hung ác cắn một miếng trên tranh đường viết tên mình.
Anh quay phim: “…….”
Ôn Lệ vừa ăn tranh đường vừa đi ra con hẻm nhỏ, đột nhiến thấy đằng trước có một trung tâm thương mại cách mình mấy trăm mét.
Nhìn qua có vẻ rất lớn, giống như một cột mốc nhỏ, Ôn Lệ lập tức chạy đến chỗ trung tâm thương mại.
Mới vừa đi đến cửa, đột nhiên Ôn Lệ chỉ lên trên, kích động nói: “Tôi thấy Tống Nghiên rồi!!”
Anh quay phim ngạc nhiên, không lẽ Tống Nghiên đi lên trên tầng sao?!! Vì thế lập tức quay camera về hướng cô đã chỉ và nhìn theo.
Ôn Lệ chỉ vào tấm poster quảng cáo hình Tống Nghiên được treo bên ngoài trung tâm: “Anh xem, Tống Nghiên.”
Anh quay phim: “…….Cô Ôn, nghiêm túc chút được không?”
Ôn Lệ thấy anh trai quay phim bị lừa, nở nụ cười khi thực hiện được gian kế: “Đùa chút thôi mà.” Sau đó lấy bộ đàm, “Thầy Tống, bây giờ em đang ở trung tâm thương mại Dung Thành, over.”
————