VỢ CHỒNG SIÊU SAO HƠI NGỌT

Edit + Beta: Súp Lơ

Bài hát << Ánh Trăng Gửi Tới Người >> lại nổi.

Giá trị thương mại của Từ Lệ lại có hướng từ từ đi lên.

Không một ca sĩ mới nào mới ra mắt mà có vận may tốt như Từ Lệ, gần như khiến bản thân cậu không có cảm giác thành tựu.

Bài hát  << Chị >> nổi tiếng đợt trước là quà sinh nhật tặng cho Ôn Lệ, giờ lại có thêm bài hát này nổi nữa, nó là quà của anh rể tặng chị gái. Tuy rằng bài hát là của cậu, cũng do cậu thể hiện nốt, nhưng tóm lại cứ cảm thấy mình hot lên không phải do tài năng và năng lực của bản thân mà là vì cọ được ánh hào quang của chị gái nên mới nổi.

Bản quyền hai bài hát này cậu vốn muốn đưa cho chị và anh rể, nhưng bọn họ không cần.

Cũng đúng, địa vị trong giới của hai người bọn họ cao hơn cậu, cần gì phải nhìn trúng vào chút phí bản quyền này.

Khi một bài hát nổi tiếng thường sẽ xuất hiện nhiều bản cover lại ca khúc đó, thậm chí gần đây có một đàn anh trong giới âm nhạc tự mình cải biên và thể hiện lại bài hát này trong một chương trình gameshow về âm nhạc.

Thật ra giọng hát của Từ Lệ không so được với đàn anh kia, nhưng hay ở chỗ có một quy định là dù bài hát được cover lại có hay đến đâu cũng không thể lấn át hay dùng nó để chê bai dẫm đạt lên bản gốc, vậy nên địa vị của người hát gốc Từ Lệ vẫn ổn định.

Ngoại trừ trong mắt người nào đó.

Heo: “Chị thấy anh ta hát dễ nghe hơn em đấy.”

Sau đó gửi cho cậu video người đàn anh kia hát.

Từ Lệ: “Ừm.”

Sự lạnh lùng của cậu cũng không thể đổi lấy việc khiến chị mình im miệng, Ôn Lệ còn tiếp tục liệt kê một đống lớn những ai đã hát lại ca khúc này.

Từ Lệ: “Rốt cuộc chị muốn nói cái gì?”

Ôn Lệ gọi điện thoại đến.

“Gần đây chị xem thấy trên mạng có rất nhiều người cover bài hát đó, đột nhiên chị thấy hơi thắc mắc, tại sao thầy Tống không tự mình hát ca khúc này?”

Từ Lệ im lặng mấy giây, thản nhiên nói: “Sau khi viết lời bài hát xong, anh A Nghiên có đến công ty bọn em thử thu âm.”

“Thu âm?” Giọng điệu Ôn Lệ hưng phấn hẳn lên, “Hát thế nào? Tại sao em không gửi cho chị để chị nghe với hả?”

“Bị xóa rồi.” Từ Lệ nói, “Ngay khi anh A Nghiên bước ra khỏi phòng thu âm đã bắt em xóa nó đi.”

Ôn Lệ im lặng một lúc, thử dò hỏi: “Vậy cuối cùng là hát thế nào?”

Từ trước đến nay Từ Lệ luôn nhanh mồm nhanh miệng, không hề lưu tình chút nào trong việc đả kích người khác. Chỉ duy nhất với anh A Nghiên, vì một phần ánh sáng hào quang lúc nhỏ, nó khó mà làm mờ đi sự sùng bái và tôn kính ấy, vậy nên sau khi suy nghĩ nửa ngày, cậu nói năng rất chi là uyển chuyển: “Không có kỹ thuật, tất cả dựa vào cảm xúc.”

“…….”

——- 

Chính vì câu đánh giá này của Từ Lệ, Ôn Lệ càng thêm để ý giọng hát của Tống Nghiên.

Vì thế cô lên mạng tìm kiếm theo từ khóa ‘Tống Nghiên hát’, tìm rồi mới phát hiện hóa ra không chỉ có mình cô tò mò.

Thật ra không riêng gì một mình Ôn Lệ để ý đến việc Tống Nghiên hát, cả cộng đồng mạng cũng rất để ý.

Chỗ phần tác giả của bài hát << Ánh Trăng Gửi Tới Người >> rõ ràng có để tên của Tống Nghiên, anh viết từ, Từ Lệ soạn nhạc, làm một ca khúc tặng cho Ôn Lệ. Người thể hiện bài hát là Từ Lệ cũng rất bình thường, dù sao có cậu em vợ là ca sĩ chuyên nghiệp, từ giọng hát đến kỹ thuật xử lý âm thanh đương nhiên sẽ tốt hơn Tống Nghiên.

Khi bài hát này trở nên phổ biến, gần như nó được cover phủ sóng khắp nơi trên mạng xã hội, chỉ riêng trong mục danh sách phát ‘Các bản cover khác nhau của << Ánh Trăng Gửi Tới Người >>’ phải có đến hàng chục bài.

Không biết có phải do anh tự mình cố ý né tránh hay không, hay do không có người nào khác đề nghị, ra mắt được mười một năm, đến nay chưa từng hát công khai trước mặt công chúng, đúng là lãng phí một giọng nói trầm ấm và trong trẻo.

Bên dưới danh sách phát có không ít fan để lại lời nhắn.

[Tôi thấy trong danh sách phát những ca khúc cover lại này thiếu một bản của Tống Nghiên, mọi người trong đây có thấy vậy không?]

[Tuy rằng bản gốc bé Lệ thể hiện đã rất tuyệt vời nhưng mà vẫn muốn nghe Mỹ Nhân hát qwq]

[Lầu trên +1 cứ nghĩ đến chất giọng dịu dàng và thâm tình của Mỹ Nhân dành cho Tam Lực…….nó khiến chân mị nhũn cả ra]

[Ê, liệu có khi nào thật ra Mỹ Nhân chỉ hát cho một mình Tam Lực nghe không nhỉ? Bởi vì ca khúc này là thư tình mà anh ấy viết cho Tam Lực cho nên anh chỉ hát cho một mình chị ấy nghe]

[Ối giời ơi người chị em lầu trên nói hay lắm]

[Cảm ơn nhé, cũng muốn mỉm cười]

Ôn Lệ: “…….”

Nghĩ nhiều rồi.

Nhưng lại không thể không thừa nhận bình luận đó khiến lòng cô hơi ngứa ngáy.

Cô không muốn nói thẳng với Tống Nghiên rằng em muốn nghe anh hát bản tình ca cho em nghe, rất không phù hợp với tính cách lạnh lùng cao quý của cô.

Vậy nên cô chỉ có thể âm thầm ám chỉ ý tứ nào đó, ví dụ như hôm nay nhân cơ hội hiếm khi có dịp hai người không phải làm việc rảnh rỗi có thời gian ở nhà nghỉ ngơi một ngày ngồi trên sô pha xem TV.

Cô cố ý chọn một chương trình âm nhạc để xem, cứ mỗi một ca sĩ lên sân khấu hát xong cô lại bắt đầu bình luận các thứ, sau đó còn nói: “Hát rất hay, tiếc là không phải kiểu âm sắc em thích.”

Tống Nghiên không hứng thú với mấy kiểu chương trình thế này, cũng không hiểu chuyên sâu hay có kiến thức chuyên môn về mảng ca hát, Ôn Lệ bình luận một lời xong anh sẽ phụ họa ừ một tiếng.

Ôn Lệ nhìn anh không có phản ứng gì còn nói: “Em cảm thấy âm sắc của anh không tệ.”

Tống Nghiên nhìn cô: “?”

“Hay là anh thử hát hai câu để em nghe xem?” Ôn Lệ nói, “Em sẽ nhận xét cho anh.”

Tống Nghiên nhướn mày, trong giây lát đã hiểu cô quanh co lòng vòng như vậy để làm gì, anh cười cười từ chối khéo léo: “Anh sẽ không múa rìu qua mắt thợ.”

“Em cũng không phải dân chuyên nghiệp gì đâu, chỉ là được huấn luyện hơn một năm thôi mà.” Hiếm khi Ôn Lệ trở nên khiêm tốn.

“Không được.”

Thái độ anh kiên quyết, Ôn Lệ nghĩ đến bình luận của các fan.

Cái gì mà chỉ hát cho một mình cô nghe, đều là nói linh ta linh tinh.

Ôn Lệ bắt đầu hờn dỗi, tự nhiên trong lòng bắt đầu trách giận các fan, tất cả là tại fan góp một tay khiến chỉ số chờ mong của cô tăng lên cao vô hạn. Bây giờ Tống Nghiên không chịu hát cho cô nghe, hại cô giờ ăn một đống bơ to đùng.

“Bỏ đi.” Khi cô bắt đầu giận là bắt đầu nói liên mồm liên miệng, “Cái gì mà tặng cho em, bây giờ ca khúc anh tặng cho em có đầy các phiên bản cover khác nhau ở trên mạng, em nghe xong mấy chục bản cũng không nghe được bản do chính anh hát em nghe.”

“Không phải em trai em hát rồi à?”

“Em trai em hát có thể so với anh hát được chắc?”

Tống Nghiên dở khóc dở cười: “Nhưng thằng bé là ca sĩ chuyên nghiệp.”

“Cái này thì liên quan gì đến chuyện nghiệp hay không chuyên nghiệp? Việc anh hát nó có ý nghĩa hoàn toàn khác khi để ca sĩ chuyên hát.”

Tống Nghiên cụp mắt nhìn cô: “Khác như thế nào?”

“Bỏ đi bỏ đi.” Ám chỉ đến mức này rồi mà anh còn không hiểu, cô còn có thể làm gì được nữa đây, Ôn Lệ giả vờ không vui không thèm để ý, “Không hát thì thôi.”

Cô tắt TV, định về phòng tiếp tục giận dỗi.

Tống Nghiên giữ chặt cô, nhẹ giọng giải thích: “Sở dĩ để em trai em hát vì anh hát sẽ không hay như nó hát.”

Ôn Lệ: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, anh còn sợ em ghét bỏ anh hay sao?”

Tống Nghiên: “Em sẽ.”

Anh rất hiểu tính của cô.

Ôn Lệ trừng mắt nhìn: “Hóa ra anh không hề tin tưởng em? Không phải anh nói anh rất yêu em ư?”

Tống Nghiên không biết tại sao lại nói đến vấn đề yêu hay không yêu này rồi, bị cô làm cho không biết phải làm sao, gần như thẹn quá hóa giận nói: “Chạy theo em mười năm, giờ người anh là của em, tim cũng moi ra cho em luôn, còn không yêu?”

Ôn Lệ ngớ người, cô chỉ dỗi nên thuận miệng nói một câu tùy hứng, không ngờ anh lại trả lời thật.

Thật ra không phải cô tức giận thật, chỉ là giở tính tiểu thư giận dỗi linh tinh mà thôi. Ôn Lệ thu lại dáng vẻ ổn hơn lúc nãy, hừ nhẹ nhăn nhó hỏi: “Vậy yêu bao nhiêu?”

Hoàn toàn đã quên mất mới nãy mình cao quý lạnh lùng bao nhiêu.

Mèo thôi mà, là vậy đấy, ngoài mặt nó đối với con người hờ hững, nhưng nếu người đó đưa tay vuốt vuốt lông nó, nó vẫn sẽ phát ra tiếng kêu hừ hừ sung sướng.

Không phải cô cố ý giả vờ ngu ngốc, chỉ là khi ở cùng một chỗ với Tống Nghiên, không khí nổi lên, theo bản năng sẽ tán tỉnh đối phương.

Cãi nhau mãi mãi không thể ầm ĩ được, một người dung túng, một người vô cùng hưởng thụ nó.

Rõ là, Tống Nghiên vừa buồn cười vừa bất lực, nhưng anh cũng rất hưởng thụ những lúc cô quậy nháo như bây giờ, xoa xoa sờ sờ chóp mũi cô rồi cúi đầu hôn cô.

“Anh còn muốn lấy nụ hôn để bịt miệng hả.” Cô chớp chớp mắt mấy cái, cố ý nói, “Đây là gian lận.”

Làm sao Ôn Lệ biết được những lúc cô trêu đùa đàn ông như này cô đáng yêu biết bao nhiêu.

Vì để chứng minh mình không hề gian lận, lúc sau Tống Nghiên đè người trên sô pha.

“Đại khái là yêu em như vậy đấy.” Hơi thở anh hơi dồn dập, ghé sát vào bên tai cô nói nhỏ, “Đã hiểu chưa?”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi