VỢ CŨ BỊ CÂM CỦA TỔNG TÀI BẠC TÌNH

[Ghi chú: vì từ bây giờ Lam và Thanh là một đôi nên mình sẽ dịch là anh em cho nó tình củm nhé ^^ ]

Một chiếc xe hơi cao cấp đỗ ở ngã tư đường chật hẹp, nam tử trên xe thỉnh thoảng nhíu mày, đưa mắt đánh giá toàn bộ nơi này một lần lại một lần, rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào, nhìn như thế này mà là dành cho người ở sao?

Ngay cả chỗ dừng xe cũng không có, anh dùng sức nhấn còi, một con chó đang nghênh ngang đứng trước mũi xe của anh, thế nào cũng không chịu đi chỗ khác.

“Con chó chết tiệt, con đường chết tiệt, chết tiệt địa phương quỷ quái.” Anh thấp rủa một tiếng, lại tiếp tục dùng sức nhấn còi. Thật sự không biết bản thân chạy đến chỗ này làm gì? Anh điên sao, hay là ngu ngốc, nhưng nói về phần nói, dù trong lòng có bao nhiêu oán giận, anh vẫn không muốn quay trở về lúc này.

Mà con chó kia lúc này chậm rãi lại gần xe anh, vung vung cái đuôi, dừng lại một chút, sau đó làm ra một loại tư thế kỳ quái. Tô Triết Thác trừng lớn hai mắt, không thể tin được mình đang nhìn thấy gì, cái đuôi nho nhỏ của nó nâng lên, sau đó một khối vàng vàng đen đen gì đó hạ xuống, đó là…

Phân chó…

Anh đập mạnh vào tay lái, sau đó xoa xoa mi tâm, cảm thấy bản thân có xúc động muốn hộc máu.  Xuống xe, anh dùng sức đóng sập cửa, thật sự không thể chịu nổi con chó này.

Bước nhanh về phía trước, anh lấy ra một tờ giấy ghi địa chỉ vừa cho người điều tra được. Không thể tin lại có lúc Tô Triết Thác này phải chủ động vung một đống tiền lớn để tìm ra vợ cũ.

Nhưng, thứ anh đang nhìn thấy là gì đây? Híp hai mắt lại, quá nhỏ, cũng quá rách nát.

Hướng Thanh Lam, không phải cô rất cốt khí sao, không cần thứ gì của tôi, bây giờ lại nguyện ý sống ở một nơi như vậy. Thế nào, chẳng lẽ hắn ta không nuôi nổi cô? Hay là, cô nuôi gã tiểu bạch kiểm đó ở trong này (tức là nuôi trai, nhưng mà dịch thế thì nghe hơi ghê).

Siết chặt bàn tay, ánh mắt anh hiện lên một mảnh hàn quang, tốt nhất đừng để anh thấy được hắn ta ở trong này, nếu không, anh sẽ không bỏ qua cho cô. Hướng Thanh Lam, tốt nhất đừng khiến anh lại thất vọng.

Anh có thể cho cô một cuộc sống tốt, dù sao cũng từng vợ chồng với nhau hai năm, anh sẽ không keo kiệt đến vậy.

Buông lỏng tay, anh bắt đầu gõ cánh cửa nhìn như sắp đổ đến nơi này.

Tiếng đập cửa ‘bang bang’  truyền đến, Thanh có chút bực mình chạy ra, chỉ chút nữa thôi là anh sẽ được cùng Lam chơi trò chơi hôm qua, là tên nào đến phá đám vậy, anh thật muốn một cước đá văng hắn ra khỏi cửa.

Dùng sức mở cửa, Thanh có chút  giật mình, kỳ quái nhìn nam nhân trước mặt. Anh chưa từng gặp hắn, nhưng xuất phát từ bản năng của nam nhân, ngay từ ánh nhìn đầu tiên anh đã cảm thấy bọn họ là kẻ thù, không kiêng nể gì cho nhau trừng mắt.

Tô Triết Thác mắt lạnh nhìn nam nhân đứng trước cửa, là hắn, là kẻ được Hướng Thanh Lam tự tay  thay giầy cho, không thể nhầm được.

“Anh là ai?” Thanh lạnh lùng hỏi, bộ dáng cao cao tại thượng làm cho Tô Triết Thác không thể nhìn ra đây là một nam nhân có vấn đề về trí lực.

Tô Triết Thác lạnh lùng nâng khóe miệng, anh là ai? Hỏi hay lắm, Hướng Thanh Lam, cô thật đúng là khiến tôi phải thất vọng, thế nhưng ở cùng với nam nhân này.

Đi lên trước trực tiếp bước qua Thanh, anh không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của hắn, ghen tị sắp khiến anh nổ tung rồi.

“Không được vào.” Động tác của Thanh còn nhanh hơn, dùng thân thể cao lớn chắn trước người Tô Triết Thác. Nhà của anh không cho phép người lạ tiến vào.

Bất luận kẻ nào cũng không được!

“Không được?” Tô Triết Thác trào phúng nhìn Thanh, gằn từng tiếng chất vấn: “Anh… Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào cái gì?” Thanh sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh lại cong lên khóe môi hoàn mỹ, cười so với Tô triết Thác còn lạnh lùng. “Đây là nhà của tôi, cho nên, tôi sẽ không cho để anh đi vào.”

“Nhà của anh?” Tô Triết Thác để hai tay vào túi quần: “Như thế nào, anh thích đi nhặt lại thứ hàng hóa cũ rích tôi không cần à?” Giọng nói mang theo đùa cợt, rõ ràng là đầu óc nam nhân này đã bị ghen tị làm cho choáng váng.

“Cái gì hàng hóa cũ rích?” Thanh khó hiểu nhìn Tô Triết Thác, đồ đạc trong nhà bọn họ tuy không mới, nhưng cũng không đến nỗi cũ như vậy a? Anh thật sự không rõ ý tứ của hắn ta, nam nhân này nói chuyện kỳ kỳ lạ lạ, làm cho người ta chán ghét cực kì.

“Anh bảo Hướng Thanh Lam ra đây sẽ biết. Như thế nào, đã làm chuyện gì mất mặt hay sao mà không dám xuất hiện?” Tô Triết Thác dùng sức hấp khí, cảm thấy lồng ngực bị đè ép đến khó chịu, chỉ cần nghĩ đến cô gái kia bị khác nam nhân nhìn ngắm mỗi ngày là anh lại có loại xúc động muốn hủy diệt tất cả, thế nào cũng không thể giữ được bình tĩnh.

Thanh mím chặt môi, hắn ta muốn gặp Lam, mà Lam, hình như có rất nhiều quan hệ với hắn.

Vô hình trung, ánh mắt hai nam nhân bắt đầu mạnh mẽ va chạm, sau đó tóe ra tia lửa đáng sợ, bọn họ cố gắng kiên trì, ai cũng không muốn chịu thua.

Hướng Thanh Lam sửa sang lại quần áo, xoay người đi ra phòng ngoài. Thanh đi mở cửa hơi lâu, không biết lại đang làm gì? Chẳng lẽ là người đưa báo đến?

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy thân ảnh đang đứng trước cửa kia, cô không khỏi bản năng run run, cô mở to hai mắt, không thể tin người gõ cửa lại là anh…

Tô Triết Thác, dĩ nhiên là Tô Triết Thác, làm sao anh lại tới nơi này? Làm sao có thể…

Đôi chân muốn chạy trốn, nhưng lý trí lại kéo cô trở về.

Cô đang sợ hãi, thật sự rất buồn cười, là bắt đầu từ khi nào, gặp anh, cô lại chỉ cảm thấy lo sợ?

Bước lên phía trước, cô nắm chặt lấy tay Thanh,  tùy ý đón nhận ánh mắt lạnh như băng của Tô Triết Thác. Chỉ cần có Thanh ở bên cạnh, cô sẽ không sợ hãi, cũng không cần tránh né.

Tô Triết Thác nhìn bọn họ mười ngón tương giao, lốc xoáy trong mắt chậm rãi tăng lên, khuôn mặt vốn bình tĩnh không dễ thể hiện ra cảm tình lúc này lại tức giận đến vặn vẹo.

Quả nhiên là ở cùng nhau, không phải nói yêu anh sao? Như thế nào mới mấy tháng đã ở cùng với nam nhân khác?

Cô thật đúng là rất yêu anh a!

“Như thế nào, không mời tôi vào nhà à? Vợ cũ… Của tôi.” Anh đem hai chữ ‘vợ cũ’ cắn rất nặng, bộ dáng thống hận như muốn ăn tươi nuốt sống Hướng Thanh Lam. Ánh mắt anh mang theo châm chọc thẳng tắp bắn về phía cô, chẳng qua, bên trong trừ sự trống rỗng, anh đã không còn tìm được cảm tình dành cho anh ngày trước.

Cô thế nhưng có thể lạnh nhạt với anh đến mức này, tốt, thật sự tốt lắm!

Hướng Thanh Lam cúi đầu, hơi hơi rung khởi lông mi, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến giúp cô bức hồi nước mắt đang muốn trào ra. Vợ cũ, đúng vậy, cô là vợ cũ của anh, mà anh là chồng cũ của cô. Quan hệ của bọn họ chỉ thế, không hơn.

“Lam, anh ta là ai vậy?” Thanh cúi đầu nhìn cô, mơ hồ đã đoán ra được quan hệ của bọn họ, sắc mặt bắt đầu trở nên lạnh lùng. Anh cực chán ghét loại cảm giác bị bài trừ ở bên ngoài này.

Hướng Thanh Lam lắc lắc đầu, có một số việc không phải trốn tránh là có thể chấm dứt.

Cô kéo tay Thanh tránh ra, mà Tô Triết Thác không khách khí gì đi vào, ánh mắt lại vẫn gắt gao nhìn chằm chằm tay của hai người mà bực tức, liệu bọn họ muốn nắm tới khi nào đây, có phải nên buông ra rồi hay không?

Tô Triết Thác chậm rãi bước vào phòng, quét mắt đánh giá toàn bộ nơi này. Căn nhà quá nhỏ, thậm chí còn không bằng một gian phòng của Tô gia, bên trong gần như không có gia cụ gì, hơn nữa chỉ có một cái giường, trên giường chăn gối chỉnh tề. MỘT CÁI GIƯỜNG?!!

“Một cái giường? Các người ngủ kiểu gì?” Anh xoay người, khóe môi gợi lên ý cười lạnh như băng, nhìn thẳng Hướng Thanh Lam.

Hướng Thanh Lam nhìn lãnh ý trong mắt anh, đột nhiên có loại xúc động muốn cười. Một cái giường thì ngủ thế nào? Chẳng phải trên giường của bọn họ, anh đã mặn nồng cùng cô gái khác hay sao, và nếu như anh không bị đãng trí thì hẳn phải nhớ rằng: bọn họ đã ly hôn, cô cùng anh không còn quan hệ gì nữa.

Như vậy, cô muốn ngủ thế nào, ngủ cùng với ai ở thì có vấn đề gì?

“Lam ngủ cùng với tôi, bằng không anh nghĩ tôi ngủ ở cửa sổ chắc?” Thanh cao ngạo nâng cằm, khẽ nheo lại hai mắt nhìn nam nhân này. Có một giường thì đương nhiên bọn họ ngủ cùng nhau, có vậy mà cũng phải hỏi sao?

“Hướng Thanh Lam, không phải cô nói yêu tôi sao?” Anh lạnh lùng liếc Thanh một cái, sau đó lại tiếp tục gắt gao trành Hướng Thanh Lam.

Ngủ cùng nhau? Bọn họ thế nhưng đã ngủ cùng nhau, thật nực cười.

Hướng Thanh Lam khẽ trương môi, lộ ra một chút cười đau khổ. Đúng vậy, cô từng rất yêu anh, thực yêu thực yêu, nhưng là anh không cần, anh tự tay hủy diệt nó, như vậy, cô còn yêu anh để làm gì?

Không biết vì sao, chưa từng thấy cô cười như vậy Tô Triết Thác cảm thấy như bị ai đó hung hăng đấm một quyền. Trên mặt cô không còn đối anh hận, nhưng là, cũng không còn ngày xưa yêu say đắm. Trước kia chỉ cần anh vừa xuất hiện, mọi sự chú ý của cô sẽ đều ở trên người anh, mà hiện tại, tuy cô nhìn anh, nhưng lại càng giống như xuyên qua anh để nhìn về một nơi khác. Sự tồn tại của Tô Triết Thác này, hiện giờ với cô chỉ vô hình như không khí thôi sao?

“Đủ rồi Hướng Thanh Lam, đừng cười nữa.” Sự thật này khiến anh không thể chấp nhận nổi, anh cảm thấy bản thân như đang rơi vào vô cùng khủng hoảng, vô pháp bứt ra.

“Kêu la cái gì, anh nghĩ mình là gà trống gọi bình minh chắc?” Thanh bực mình lớn tiếng át lại, kéo Hướng Thanh Lam ra phía sau, mặt đối mặt với nam nhân vô lí này.

Tô Triết Thác giật giật khóe môi, cái gì gà trống, hắn ta thật đúng là muốn chết!

“Mời anh rời đi cho, nơi này không chào đón anh!” Giọng nói Thanh biến trầm, ngay cả khuôn mặt cũng trở nên nguy hiểm.

“Đuổi người?” Tô Triết Thác lạnh lùng lên tiếng, hai mắt lại vẫn dừng trên người Hướng Thanh Lam.

“Đúng!” Thanh một chút cũng không sợ hãi, hai tay gắt gao che chở Hướng Thanh Lam. Anh biết Lam rất sợ nam nhân này, hoặc là nói, cô thực để ý hắn, cảm giác mơ hồ như vậy khiến anh rất không thoải mái, muốn đuổi kẻ đầu sỏ chọc bọn họ mất hứng này ngay ra khỏi cửa.

“Hướng Thanh Lam, cô xác định cô muốn ở nơi này?” Tô Triết Thác trầm mặc nửa ngày, môi bắt đầu cong lên, trong mắt có thản nhiên đùa cợt.

“Đương nhiên là chúng tôi muốn, có vấn đề gì sao?”

“Tôi không hỏi anh.” Tô Triết Thác hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Hướng Thanh Lam, tôi sẽ cho cô một cơ hội, chỉ cầ

n cô rời đi tên vô dụng này. Tôi có thể cho tiền tiêu không hết, cho cô phòng ở, cho cô tất cả những gì cô muốn, tựa như từ trước giống nhau. Chỉ cần cô rời xa hắn ta, như vậy, từ nay về sau cô sẽ không cần phải ở nơi rách nát như thế này nữa.”  Anh đã điều tra rất rõ ràng cuộc sống của cô, nghèo túng vất vả, phải đi phiên dịch tư liệu cho người khác để kiếm sống.

“Anh nói ai vô dụng?” Thanh phản ứng lại đây, tiến lên từng bước, trong mắt tràn đầy lửa giận. Vì sao hắn ta dám nói anh như vậy? Hắn ta dựa vào đâu?

“Thử nói xem?” Tô Triết Thác không cho Thanh chút mặt mũi nào, lạnh lùng mà nói. Kẻ đột nhiên xuất hiện ở bên người Hướng Thanh Lam này là kẻ thù của anh, anh chán ghét hắn, mà có lẽ, chỉ cần là nam nhân mà Hướng Thanh Lam để ý, anh đều sẽ chán ghét.

Ánh mắt Thanh bắt đầu trở nên sâu thẳm, cơ bắp toàn thân đều banh thực nhanh. Đúng vào lúc chiến tranh giữa hai nam nhân chuẩn bị bùng nổ, một bàn tay nhỏ bé gắt gao cầm lấy tay của Thanh.

Thanh sửng sốt quay đầu lại, nhìn thấy Hướng Thanh Lam đã muốn bước ra khỏi sau lưng anh, tiến lên phía trước.

“Lam?” Anh nhìn về phía cô, mà Hướng Thanh Lam chính là lắc lắc đầu.

Cô đứng ở trước mặt Thanh, ngẩng đầu nhìn Tô Triết Thác, ngắm kĩ lại dung nhan hoàn mỹ trước kia luôn khiến mình cảm thấy thế nào cũng xem không đủ. Ánh mắt dài nhỏ mang theo sắc bén khiến người ta phải sợ hãi, môi rất mỏng, nhưng cũng rất dễ nhìn, lông mi nồng đậm, cao thẳng sống mũi, mỗi một chi tiết đều là tuyệt tác mà Thượng Đế ban tặng. Đúng vậy, nam nhân hoàn mỹ này làm sao lại có thể thuộc về một cô gái bình thường như cô được đâu, cho nên cô thua, cô mất đi tất cả.

Cô không hối hận mình từng yêu anh, bởi vì đó là mối tình đầu thuần khiết, cũng là tình yêu cô nâng niu say đắm suốt mấy năm trời. Chuyện xảy ra không phải chỉ mình anh có lỗi, mà cả cô nữa, cả cô…

“Lựa chọn của cô, Hướng Thanh Lam?” Tô Triết Thác khoanh tay trước ngực, anh không tin cô nguyện ý tiếp tục cuộc sống khổ sở này. Tuy anh không cho cô nhiều cảm tình, nhưng vật chất lại chưa bao giờ để cô phải thiếu thốn, một thiếu phu nhân giờ đây lại phải chật vật kiếm từng đồng, thực khổ đi?

Hướng Thanh Lam mân chặt môi, tuy không nói gì, nhưng nét mặt của cô đã biểu hiện tất cả.

“Hướng Thanh Lam, cô chọn nam nhân kia?” Tô Triết Thác buông tay, nguy hiểm nhìn cô, sự lựa chọn của cô như một cái tát giáng vào mặt anh. Cô tình nguyện chọn một tên tiểu bạch kiểm cũng không muốn nhận anh.

Tô Triết Thác anh liền không bằng một gã vô dụng hay sao?

Tốt lắm, anh lấy ví ra, rút một tập tiền mệnh giá cao (tiền Tàu mà màu đỏ thì nó là bao nhiêu hả các nàng???), cười lạnh như băng: “Hướng Thanh Lam, đây là tiền chu cấp ly hôn tôi cho cô, tuy cô không muốn, nhưng Tô Triết Thác tôi chưa bao giờ là một kẻ keo kiệt. Còn nữa, tôi cùng Như Tuyết đang chuẩn bị kết hôn, như thế nào, vợ cũ của tôi, không phải cô nên chúc mừng tôi hay sao? Tôi sẽ rất cảm ơn sự thành toàn của cô đấy!” Nói xong, anh dùng sức vung tay, cả một sập tiền liền tán loạn lau qua mặt Hướng Thanh Lam, rơi xuống nền nhà.

“Anh…” Thanh nắm chặt tay, muốn tiến lên lại bị Hướng Thanh Lam gắt gao giữ chặt. Cô vẫn cúi đầu thật thấp, ánh mắt là một mảnh mông lung. Không biết là vì anh nhục nhã, vẫn là bởi vì nghe được anh nói sắp cùng Cung Như Tuyết kết hôn, trái tim cô truyền đến từng đợt đau nhói.

“Chúng tôi không cần tiền của anh.” Thanh đi lên, thô lỗ kéo lại cổ áo Tô Triết Thác, ánh mắt là lạnh lẽo không độ ấm.

“Phải không?” Tô Triết Thác thản nhiên nâng khóe môi, rớt ra tay Thanh, tao nhã chỉnh lại cổ áo, ánh mắt là khinh thường, miệt thị.

“Thì ra, các người vẫn là cần.” Tô Triết Thác lạnh lùng nhìn về phía Hướng Thanh Lam: “Vợ chồng với nhau hai năm, kể ra cô cũng đáng với số tiền này.” Anh vô tình nói, dường như không đem cô thương tích đầy mình thì sẽ không chịu bỏ qua.

Hướng Thanh Lam run run một chút, nước mắt chậm rãi trào ra, từng giọt từng giọt đắng cay rơi xuống. Thì ra, hai năm thời gian, hai năm tình yêu, hai năm chăm sóc là có thể dùng tiền mua được. Thật ra, hiện tại cô có thể nhặt số tiền này lên, lấy đồng dạng tư thế cao ngạo đập trở lại mặt Tô Triết Thác, nhưng cuối cùng, vẫn là ý chí chiến thắng. Anh nói đúng, bọn họ quả thật rất cần tiền, rất cần.

Sự trầm mặc này của cô lại càng khiến Tô Triết Thác thêm khinh thường, anh xoay người dứt khoát ra ngoài, nhưng cũng chỉ mình anh biết, trái tim này đang khó chịu tới nhường nào.

Thẳng đến thân ảnh của anh biến mất khỏi tầm mắt, Thanh mới gắt gao nhíu chặt mày, anh không hiểu, thật sự không hiểu.

“Lam, vì sao, mình có thể tự kiếm tiền được mà?”

Nhưng Hướng Thanh Lam dường như không nghe thấy lời anh nói, chậm rãi ngồi xuống, nhặt lại từng tờ từng tờ.

“Lam, anh chán ghét em.” Thanh xoay người, không nghĩ thấy cô hèn mọn như vậy.

Thân thể Hướng Thanh Lam rõ ràng run rẩy một chút, ngón tay cứng đờ, sau đó tiếp tục nhặt lại tiền, nước mắt trào ra không chịu sự kiểm soát của lý trí.

Đây cũng đâu phải lần đầu tiên dùng tôn nghiêm của mình để đổi lấy những thứ này, không phải cô chưa từng tự hỏi: ‘đáng giá sao’? Cô không biết, nhưng cô hiểu rằng, bản thân chưa từng hối hận.

Lần trước không, lần này, cũng sẽ không!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi