VỢ CŨ BỊ CÂM CỦA TỔNG TÀI BẠC TÌNH

Hướng Thanh Lam dùng chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa, cô muốn cho Thanh một bất ngờ, nhưng là, bên trong chỉ có một mảnh hắc ám bao trùm. Cô theo bản năng nhìn về phía cửa sổ, nơi đó không có ai, bật đèn lên, trên giường, trên sô pha cũng không có ai, Thanh, Thanh đang ở chỗ nào?

Cô hoảng hốt chạy vào phòng bếp, sau đó là phòng tắm, cô cố gắng tìm tất cả mọi nơi, ngay cả gầm giường cũng không dám bỏ qua, nhưng là, vẫn không thấy anh.

Thanh, Thanh, đừng nghịch nữa, đừng trốn em nữa được không? Môi của cô thỉnh thoảng run run, nơi này không có, nơi kia cũng không có, không có, không có, tất cả đều không có.

Anh rốt cuộc đi nơi nào?

Cô xoay người kích động chạy ra bên ngoài, ánh mắt không ngừng tìm kiếm khắp mọi nơi, nhưng lại vẫn không tìm được thân ảnh quen thuộc. Anh không biết đường, cái gì cũng không biết, anh rốt cuộc đi đâu mất rồi?

Từng giọt nước mắt lạnh như băng rớt xuống khóe môi, cô nếm được vị mằn mặn chua sót khó nhịn. Cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ bỏ đi, càng không nghĩ tới một ngày nào đó trở về nhà lại không nhìn thấy anh chờ đợi… Phải làm sao bây giờ?

Cô đứng ở tại chỗ thật lâu, sau đó đột nhiên ngồi xổm xuống, không nhịn được cúi đầu khóc nức nở.

Thanh…

Anh không trở về, không trở về, cô đã đánh mất Thanh mất rồi…

Mà lúc này ở một nơi khác, Thanh đang sốt ruột xoa bả vai, sắc mặt cực kì âm trầm. Hôm nay công trường có thêm rất nhiều việc, anh đã cố gắng làm nhanh nhưng vẫn không kịp giờ, không biết lát nữa trở về sẽ phải giải thích với Lam thế nào đây?

Có lẽ vì quá sốt ruột đi đường mà Thanh vẫn không chú ý đến, có một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên dừng lại cách anh không xa, sau đó một người nam nhân ưu nhã bước ra ngoài, khóe môi thản nhiên cong lên một nụ cười lãnh ý.

“Tổng tài, sao đột nhiên ngài lại tới đây?” Quản lý công trường nhìn thấy người đến là Tô Triết Thác thì vội vàng tiến lên chào hỏi.

“Chính là đi ngang qua.” Nam nhân thản nhiên mở miệng, không quên dặn dò một câu: “Kiểm tra lý lịch nam nhân vừa rồi cho tôi.” Anh nhìn về phía Thanh, giọng nói phá lệ thâm trầm.

“Ngài yên tâm, Tô tổng, chúng tôi sẽ kiểm tra nhanh thôi.” Nam nhân vội vã gật đầu, lại đợi cho Tô Triết Thác rời đi mới dám vươn tay lau một chút mồ hôi lạnh trên trán. Tuy nơi này là dự án của  tập đoàn Tô thị, nhưng đột nhiên đích thân tổng tài tới đây, lại còn bắt ông đi điều tra một công nhân thì thật đúng là có phần khó hiểu, chỉ hy vọng là anh chàng kia không gây ra họa lớn gì.



Thanh đứng trước cánh cửa đóng chặt, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hình như hôm nay cả Lam cũng về trễ thì phải. Anh mở cửa ra, bên trong là một mảnh hắc ám, thoạt nhìn vẫn giống như lúc rời đi, nhưng là, từ phía phòng ngủ lại mơ hồ truyền đến mấy tiếng khóc nức nở.

Anh tiến về phía trước từng bước, dưới chân lại dẫm phải thứ gì đó mềm mềm, cúi đầu nhìn xuống, đồng tử anh nháy mắt co rút lại.

“Lam…” Anh sợ hãi kêu to, vội vàng bật điện lên, nhìn thấy cô yếu ớt ngồi dưới đất, ánh mắt trống rỗng vô thần, trên khuôn mặt tái nhợt thỉnh thoảng hạ xuống một giọt nước mắt, xé nát lòng anh.

“Lam…” Anh chạy đến gần cô, vươn tay bảo lấy khuôn mặt cô, lau đi từng giọt nước mắt.

Hướng Thanh Lam nghe được giọng nói quen thuộc bên tai, ánh mắt trống rỗng lúc này mới chậm rãi ngưng tụ lên một chút sáng rọi, thẳng đến khi phản chiếu ra một bóng người rõ ràng.

‘Là anh sao?’ Môi của cô nhẹ nhàng khép mở, chậm rãi vươn tay cầm lấy bàn tay to đang loạn vuốt ve trên mặt mình, ấm áp quá, hình như… đây là sự thực.

Cô không đánh mất Thanh, anh đã trở về rồi!

“Lam, đừng như vậy nữa, là anh không tốt, là anh không nghe lời, thực xin lỗi, thực xin lỗi Lam.” Thanh nâng lên khuôn mặt của cô, không ngừng nói xin lỗi.

Anh đã dùng hết sức để chạy nhanh về nhà, nhưng cuối cùng vẫn là không kịp. Anh phải làm sao bây giờ, phải làm sao đây, trông Lam như thế này khiến anh thật sự cảm thấy sợ hãi.

‘Thanh…’ Cô không tiếng động nói, đem mặt mình chôn ở trong ngực anh, từng giọt nước mắt hạ xuống khiến tâm trí anh rối loạn cực kì.

“Lam, anh đây, em nhìn xem, anh ở đây rồi, anh không đi đâu hết.” Thanh có chút nói năng lộn xộn an ủi cô, nhưng là, Hướng Thanh Lam vẫn tiếp tục im lặng khóc, dỗ thế nào cũng không chịu ngừng. Tay anh gắt gao nắm chặt, lại đột nhiên đụng phải thứ gì mềm mềm.

Bánh bao Lam mua cho anh…

“Lam, em xem.” Thanh cầm lấy bánh bao, đưa đến trước mặt cô: “Anh dẫm nát bánh bao rồi, nhưng cũng tại em không cẩn thận đấy, sao lại để bánh ở dưới đất, em xem, bây giờ làm sao ăn được nữa?” Thanh cố ý nặng lời như vậy, nhưng trong giọng nói lại không có một chút chỉ trích nào, anh chỉ muốn cô ngừng khóc mà thôi, cô còn khóc, anh sẽ còn đau lòng.

Hướng Thanh Lam giật mình nhìn Thanh, một lúc lâu sau mới kéo lấy tay anh, run rẩy viết: ‘Anh đi đâu vậy, tại sao không ở nhà, tại sao muộn thế này mới trở về? Anh không biết em sẽ lo lắng, sẽ sốt ruột sao?’ Viết xong, cô chăm chú nhìn thẳng vào anh, sợ hãi trong mắt vẫn không hề biến mất.

Thanh chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh liền nở nụ cười: “Anh đi ra ngoài phơi nắng mà, em nhìn xem.” Anh chỉ vào mặt mình.”Anh đen hơn rất nhiều, chẳng phải Lam nói như vậy mới đẹp sao? Hơn nữa, anh cũng biết đường về nhà rồi, không lạc đâu.”

Nhắm hai mắt lại, anh tựa cằm vào đỉnh đầu cô: “Anh sẽ nhớ rõ Lam, nơi nào có Lam, nơi ấy là nhà của anh. Anh có thể quên tất cả mọi thứ, nhưng là, vĩnh viễn cũng không quên đường về nhà, bởi vì, anh đem nó nhớ vào đây…” Anh chỉ vào ngực của mình, nhẹ nhàng nói, cánh tay cũng ôm cô chặt hơn một chút, cô gái bé nhỏ này, làm sao anh có thể quên cô được đây…



“Thác, mấy món ăn này ngon thật đấy.” Cung Như Tuyết nhìn một lượt quanh nhà hàng, rất sang trọng, thực thích hợp với thân phận của cô bây giờ.

“Phải không?” Tô Triết Thác thản nhiên lên tiếng trả lời, hiển nhiên không có nhiều hứng thú. Anh đã làm việc mệt mỏi cả ngày, thật ra bây giờ chỉ muốn được về nhà ngủ một giấc thoải mái, ăn hay không cũng chẳng quan trọng. Nhưng là, cô đã muốn đi, anh cũng không tiện từ chối.

Sắc mặt Cung Như Tuyết nhất thời trở nên cứng đờ, cảm giác hình như có gì đó đang dần thay đổi. Anh bắt đầu có lệ với cô, mà cô, lại phải trăm phương nghìn kế để khiến anh hài lòng. Này, không phải chính là Hướng Thanh Lam trước đây hay sao? Không được, cô tuyệt đối sẽ không để cho việc này xảy ra lần nữa.

“Thác, anh nói xem, kết hôn xong mình sẽ đi đâu hưởng tuần trăng mật?” Cô cố gắng nở một nụ cười ngọt ngào, dùng một loại ngữ khí hạnh phúc nhất hỏi anh.

“Em muốn đi đâu cũng được, quyết định xong thì nói cho anh.” Tô Triết Thác nhàn nhạt đáp, hưởng tuần trăng mật? Anh chẳng chờ mong là mấy, với anh nó cũng chỉ là đi công tác mà thôi.

Chợt nhìn kĩ khuôn mặt vẫn vô cùng xinh đẹp của Cung Như Tuyết, bỗng nhiên anh tự hỏi, rốt cuộc ngày trước anh thích cô ở điểm gì, thích đến mức có thể vì cô mà ly hôn, lại có thể vì cô mà kết hôn? Thực lòng mà nói, hôn sự này hoàn toàn nằm ngoài mong muốn của anh.

Anh luyến tiếc cô, đau lòng cô. Nhưng là, loại cảm xúc này đang ngày càng mỏng manh phai nhạt, khiến cho anh có cảm giác mình đang bị ép buộc tiến vào một hồi hôn nhân không hạnh phúc.

Mải mê suy nghĩ, lại không biết chén rượu trong tay đã cạn từ lúc nào, bồi bàn nhìn thấy, cầm lấy bình rượu muốn rót thêm cho anh. Nhưng là, Tô Triết Thác lại phẩy tay, “Không cần, lấy cho tôi một tách trà là được rồi.”

“Xin hỏi tiên sinh muốn dùng loại trà nào?” Bồi bàn đặt chai rượu xuống, lễ phép hỏi.

“…”

“Bạc hà.”



Hướng Thanh Lam chống cằm suy tư, luôn cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng cô không kiếm được nhiều như vậy, chẳng lẽ số tiền này từ trên trời rơi xuống? Mà cũng có thể do cô tiết kiệm từ lúc nào rồi lại không nhớ kĩ đây, kệ nó đi. Ngày mai cô sẽ dẫn Thanh đi mua quần áo mới, mùa đông sắp đến rồi, cô phải chuẩn bị cho anh nhiều hơn một chút mới được.

‘Ngày mai em đi làm về sẽ dẫn anh ra ngoài mua quần áo được không?’  Hướng Thanh Lam vươn tay chỉnh lại cổ áo cho Thanh, cẩn thận hỏi, cô biết từ chuyện lần trước xong, anh vẫn không thích ra ngoài mua sắm.

“Ừ, thế là anh sắp có quần áo mới rồi.” Thanh vui vẻ nói, trong mắt lại không có nửa phần ý cười. Anh có chút chua xót nhìn cô, cô thì sao, cũng sẽ mua phải không?

‘Như vậy, ngày mai anh đừng chạy loạn đấy nhé.’ Hướng Thanh Lam viết vào lòng bàn tay anh, chợt nhận ra nơi đó đã chai sạn hơn trước rất nhiều.



“Tiên sinh, nơi này của chúng tôi có những bộ quần áo mới nhất vừa nhập từ Pháp về, rất thích hợp với ngài, xin hỏi ngài có muốn thử không?” Vài người cùng tiến lên trước, muốn đem Thanh tách ra khỏi Hướng Thanh Lam, đưa anh đi gian thử đồ.

“Tránh xa tôi ra.” Thanh lạnh lùng nói, thanh âm đông cứng như muốn không khí cũng phải ngừng lại khiến mấy cô gái bên cạnh sợ hãi tự động đứng dịch ra.

Hướng Thanh Lam có chút bất đắc dĩ cười, kéo lại tay anh, chỉ vào một bộ quần áo.

‘Cái này được không?’ Trông rất mềm mại, hơn nữa thực ấm áp.

Thanh nghiêng đầu nhìn bộ quần áo, lại nhìn cô, sau đó thoải mái gật đầu. Chỉ cần cô thích là được rồi, cô thích thì anh cũng thích.

[Lược bỏ 1 đoạn thay quần áo rồi khen ngợi bla bla, tóm lại là bị Tô Triết Thác bắt gặp.]

Tô Triết Thác lôi kéo Cung Như Tuyết trực tiếp đẩy cửa đi vào, loại cửa hàng bình dân này vốn chẳng bao giờ anh liếc mắt đến một lần, nếu không phải nhìn thấy Hướng Thanh Lam, anh tuyệt đối sẽ không bước vào nửa bước. Nhìn chằm chằm hai người trước mặt, ánh mắt anh lạnh lùng như muốn bầm thây vạn đoạn bọn họ.

Cung Như Tuyết phức tạp nhìn Tô Triết Thác, vẻ mặt ghen tị của anh lúc này là không cần làm giả, anh vẫn để ý tới cô gái kia, so với tưởng tượng của anh còn để ý. Đây không phải là lòng tự trọng của nam nhân, cũng không phải ham muốn thích chiếm hữu, mà là yêu, yêu đến không thể kiềm chế được. Cô là nữ nhân của anh, nhưng cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng vì cô mà ghen tị.

Hướng Thanh Lam đột nhiên quay đầu lại, khi nhìn thấy hai người đứng trước cửa thì nhất thời không nói rõ được cảm xúc lúc này của mình là gì. Dù sao, đây cũng không phải nơi thích hợp với bọn họ.

Xem nhẹ ánh mắt chỉ trích của Tô Triết Thác, cô kéo tay Thanh, chậm rãi nói, ‘

Thanh, mình đi thôi.’

“Ừ.” Thanh gật đầu, gắt gao nắm chặt tay Hướng Thanh Lam. Anh phát hiện nam nhân kia rất để ý Lam của anh, không phải bên người hắn cũng có một cô gái rồi hay sao, thật đáng ghét!

“Như thế nào, đi đưa báo mà cũng có tiền mua loại quần áo này à?” Tô Triết Thác nhìn cô, lạnh lùng châm chọc.

Hướng Thanh Lam không để ý đến anh, trả tiền xong xuôi, cô kéo tay Thanh ra khỏi cửa hàng, để lại Tô Triết Thác xanh mặt đứng ở chỗ cũ. Chỉ là, lúc đi ngang qua người bọn họ, Tô Triết Thác đột nhiên bỏ Cung Như Tuyết ra, kéo giật tay cô lại. Cung Như Tuyết không thể tin được nhìn anh, nhất thời ngây người nhìn bốn phía, cảm thấy đời mình chưa có lúc nào khó coi đến như vậy.

“Hướng Thanh Lam, sao cô lại có thể hạ lưu đến như vậy? Nguyện ý đi theo một tên tiểu bạch kiểm, nguyện ý vì hắn mà vất vả đến mức này sao?” Anh nhìn chằm chằm Hướng Thanh Lam, ánh mắt là dữ dội lên án.

Hướng Thanh Lam còn chưa kịp phản ứng gì, Thanh cũng đã tiến lên kéo cô về phía sau, cao ngạo đối mặt Tô Triết Thác: “Anh còn ngại lần trước ăn đánh không đủ à, muốn nếm thử một lần nữa sao?”

“Anh nói xem?” Tô Triêt Thác lạnh lùng hồi đáp, căn bản không đem uy hiếp của Thanh đặt vào trong mắt. Cú đấm kia tất nhiên là anh không quên được, xưa nay anh là người có thù phải báo, huống chi đây lại là gã tiểu bạch kiểm của Hướng Thanh Lam.

Vợ cũ của anh, cho dù anh không cần, kia cũng không tới lượt hắn.

Thanh dùng sức nắm chặt quyền đầu, đối với nam nhân này, anh thật đúng là muốn đánh cho hắn một trận nên thân. Nhưng là, cuối cùng anh vẫn buông tay, kéo Hướng Thanh Lam Thanh rời đi, để lại Tô Triết Thác một mình cuồng nộ.

“Chúng ta xem quần áo đi.” Tô Triết Thác gắt gao nhìn bọn họ rời đi thật lâu, sau đó cố tỏ vẻ bình thản ôm lấy Cung Như Tuyết. Đây mới là cô gái của anh không phải sao, cô xinh đẹp như vậy, còn Hướng Thanh Lam chỉ là một thứ phế phẩm mà thôi, anh không cần!

Cung Như Tuyết dịu ngoan gật đầu, chỉ là, không ai nhìn thấy đốt ngón tay của cô đã bị nắm đến trắng bệch. Từ đầu tới đuôi, cô luôn có cảm giác như mình là một kẻ thừa thãi, mất mặt vô cùng.

Cô kéo tay Tô Triết Thác, ngẩng đầu hỏi, “Thác, anh yêu em phải không?”

“Em cũng biết mà.” Tô Triết Thác có lệ đáp, ánh mắt đảo qua một vòng cửa hàng, không thấy có bộ quần áo nào là phù hợp. Mà thực ra, anh cũng chẳng còn chút tâm tình nào để mua sắm.

Cung Như Tuyết cắn chặt môi, nếu là trước kia, chắc chắn anh sẽ không do dự đáp anh yêu cô, nhưng bây giờ lại vòng vo nói là cô cũng biết. Cô biết, cô mà biết sao? Cô chẳng biết điều gì cả, thật sự, tất cả đều là mịt mờ.



[ Lược bỏ một đoạn Lam phát hiện Thanh đi làm, dài lắm.]

Tô Triết Thác buông tư liệu trong tay, khóe môi đắc ý cong lên. Không thể tin được, hắn ta thế nhưng đi làm loại công việc này, hơn nữa là ngay trước mũi của anh, kiếm tiền từ công trường của anh.

“A…” Anh lạnh lùng cười, xoa nhẹ mặt mình, thật đáng chờ mong a, Thanh…



“Anh ở trong này làm gì?” Tô Triết Thác đã biết còn cố hỏi, như cười như không châm chọc nhìn Thanh, nhìn hắn ta chật vật khiến anh cảm thấy thỏa mãn cực kì.

“Tạì sao tôi lại không thể ở trong này?” Thanh lạnh lùng mở miệng, tuy anh lúc này người đầy bụi đất, nhưng là, khí thế cũng không thua kém Tô Triết Thác nửa phần.

“Anh tránh ra, tôi còn phải làm việc.” Thanh nhíu mày, không muốn nói chuyện cùng hắn. Nam nhân này sao cứ luôn tìm bọn họ gây chuyện vậy? Hắn ta không phiền, nhưng là anh phiền lắm rồi.

“Làm việc, một thằng ngốc mà cũng biết làm việc à? Các người không sợ hắn ta gây chuyện hay sao?” Tô Triết Thác cao giọng nói, cố ý làm cho tất mọi người đều nghe thấy được.

“Mày mới là thằng ngốc.” Khuôn mặt Thanh nháy mắt trở nên âm trầm, anh ghét nhất bị người khác nói là ngu ngốc, anh chỉ quên quá khứ của mình thôi, anh mới không ngốc!

“Không phải sao?” Tô Triết Thác đùa cợt nói: “Trần quản lí, đây là người ông đưa tới sao, ông muốn nhận một thằng ngốc làm cái gì?”

“Vâng, vâng, thưa tổng tài, tôi biết sai rồi, lần sau sẽ không tái phạm.” Trần quản lí cúi đầu, không dám lại nhìn Tô Triết Thác. Ông len lén đưa mắt nhìn khuôn mặt vẫn bình tĩnh như cũ của Thanh, nam nhân này, thật là một tên ngốc sao?

Mà cho dù anh ta có không ngốc đi chăng nữa, nhưng tổng tài nói anh ta ngốc, anh ta phải ngốc, nói anh ta si, anh ta liền si, nói anh là phụ nữ anh ta cũng phải là phụ nữ. Ai bảo một người là tổng tài, một người chỉ là khuôn vác thôi đâu.

“Thằng ngốc, mày bị đuổi việc.” Tô Triết Thác khoanh hai tay trước ngực cao ngạo nói, ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm Thanh.

Bị đuổi việc, anh biết nó có nghĩa gì, anh sẽ không được làm việc nữa, anh sẽ không có tiền giúp Lam, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?

“Cút đi.” Tô Triết Thác lạnh lùng nói, với một người nam nhân, sự nhục nhã này đã là cực hạn.

Bốn phía truyền đến ánh mắt khác thường làm cho Thanh cuộn tròn nắm đấm, anh thật sự rất muốn, rất muốn lại cho hắn một quyền, xoá sạch nụ cười dối trá vô cùng trên mặt hắn ta. Nhưng là, Lam từng nói không thích anh đánh nhau, anh không được động thủ, anh phải nhẫn nhịn.

Anh xoay người, cầm lấy quần áo của mình rời đi. Nhưng là, ở lúc bước qua Tô Triết Thác, anh đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào hắn: “Tin tao đi, có một ngày…” Anh chỉ vào tòa cao ốc đang xây dở phía sau: “Nơi đó, sẽ là của tao.” Anh ngẩng đầu, lãnh khốc nhìn Tô Triết Thác, dường như anh cùng hắn ta vốn nên là hai nam nhân có địa vị ngang hàng, chứ không phải là kẻ trên người dưới như bây giờ mới đúng.

Mà Tô Triết Thác chính là trào phúng nhìn anh, cười châm chọc giống như vừa nghe phải chuyện gì phi lý lắm, anh lạnh lùng gằn từng tiếng: “Mày – xứng – không?” Anh không tin thằng ngốc này sẽ làm nên trò trống gì, hắn ta cũng chỉ xứng làm một tên khuân vác mà thôi. Anh muốn cho Hướng Thanh Lam thấy, lựa chọn gã vô dụng này, sẽ là thất bại lớn nhất của cuộc đời cô ta.

Thanh không nói gì thêm, bước thẳng về phía trước, chỉ có câu ‘Mày xứng không?’ vẫn lặp đi lặp lại trong đầu, khiến anh hận như khắc cốt ghi tâm, rốt cuộc không thể ma diệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi