VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Dù cô thừa nhận hay không, dù đã từng trải, e là nửa đời sau cô sẽ không bao giờ tìm được một người nào giống Dụ Lâm Hải, để lại cho cô một ký ức khắc cốt ghi tâm như thế nữa.
Khi tay chạm lên mắt anh, thì cặp mắt đó bỗng nhiên giật giật.
Nam Mẫn ngẩn người, động tác chợt khựng lại, sau đó người đàn ông đang ngủ say như mãnh hổ bừng tỉnh, bàn tay to giữ lấy gáy cô, bất ngờ hôn cô, không kịp đề phòng.
“!”, Nam Mẫn trợn trừng hai mắt.
Cô đặt tay lên vai anh, muốn đẩy ra, tay cô lại bị người đàn ông đó nắm chặt, cùng lúc đó là cổng thành thất thủ, hàm răng đã bị cạy mở.
Anh như một vị hổ tướng, như hổ rình mồi canh giữ ở cổng thành, cơ hội vừa đến, anh lập tức vác đao lao lên đánh, muốn bắt cô về làm tù binh!
Tên khốn này, lại dám giả vờ ngủ để lừa cô!
Lại dám cợt nhả cô!
Lẽ ra cô không nên ngăn anh hai lại, đánh thế vẫn còn nhẹ lắm, sao không đánh cho anh liệt nửa người, không thể đứng dậy nổi luôn!
Dụ Lâm Hải không hề ngủ, anh cứ có cảm giác Nam Mẫn sẽ quay trở lại.


Vì thế, anh đuổi hai cái bóng đèn là Phó Vực và Hà Chiếu đi, không cho họ ở lại vướng tay vướng chân.
Linh cảm của anh đã đúng, quả nhiên cô đã đến!
Nếu Nam Mẫn đã đến đây, chứng tỏ tình cảm cô dành cho anh vẫn không chết, đã thế thì sao anh có thể buông tha cho cô được?
Sao có thể chấp nhận bỏ qua cho cô được!
Cấm dục nhiều năm, lần đầu tiên cảm nhận được hương vị này, đúng là tuyệt vời trước nay chưa từng có.
Dụ Lâm Hải hôn môi cô rất mạnh, anh đột nhiên cảm thấy hai mươi mấy năm qua mình đã sống quá vô nghĩa rồi, biết thế trước kia cần gì phải như vậy?
Hai người dán chặt vào nhau, thoạt đầu Nam Mẫn còn vùng vẫy, chống cự, nhưng lại dần trở nên mềm nhũn, không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng khi anh buông ra, mặt Nam Mẫn đã đỏ bừng lên, ánh mắt cũng ngập nước.
Cô giơ tay cho anh một cái tát, oán hận trừng mắt nhìn anh: “Dụ Lâm Hải, anh là tên khốn kiếp!”
Dụ Lâm Hải đã bị đánh, nhưng lại nở nụ cười: “Tôi vốn không phải hạng người tốt lành gì”.
Bộ không phải người tốt là chuyện đáng để kiêu ngạo lắm hay gì?
Nam Mẫn lại tức giận trừng mắt nhìn Dụ Lâm Hải, nhưng đôi mắt hạnh ngập nước lại chẳng hề có tính uy hiếp nào.
Anh nhìn hai má ửng hồng của cô, gương mặt ngượng ngùng xấu hổ đó có vẻ đáng yêu, lại có chút trẻ con và quyến rũ, Dụ Lâm Hải nhìn cô không chớp mắt, cảm thấy vô cùng đáng yêu, hận không thể nâng gương mặt ấy lên hôn thêm một lát nữa.
Vừa mới giơ tay định chạm vào mặt cô thì Nam Mẫn đã quay phắt đi, rời khỏi giường.
Dụ Lâm Hải nhìn bàn tay trống rỗng của mình, chẳng hiểu sao lại thấy hụt hẫng.
Nam Mẫn rời đi phạm vi anh có thể với tới, dần ổn định cảm xúc lại, thản nhiên nói: “Anh cưỡng hôn tôi, tôi tát anh một cái, chúng ta coi như hòa”.
Cô nói rất nghiêm túc, Dụ Lâm Hải lại bất giác bật cười, khẽ tựa vào đầu giường.
“Vụ làm ăn này khá ổn đấy.

Hay là để tôi hôn em thêm một lát nữa nhé? Dù sao trên mặt tôi cũng đầy vết thương rồi, thêm bớt một cái tát gì cũng vậy thôi”.
Nam Mẫn ngẩn người, không biết nên phản ứng thế nào.

Trong lòng là sự xấu hổ và giận giữ, nhưng nhìn tới gương mặt đầy vết xanh tím kia lại thấy hơi áy náy.
Cô đứng thẳng người dậy, trịnh trọng nói với anh: “Thật lòng xin lỗi giám đốc Dụ, người tấn công anh tối nay là một người bạn của tôi.

Anh ấy ra tay với anh là để trút giận cho tôi, trước đó tôi không biết.

Nếu anh muốn truy cứu trách nhiệm, cứ tìm tôi, chúng ta giải quyết riêng được chứ?”
“Bạn em?”, ánh mắt Dụ Lâm Hải chợt lạnh: “Là Quyền Dạ Khiên đúng không”.
Nam Mẫn nghĩ Dụ Lâm Hải đều biết cả rồi, nếu anh đã nhắc tên thì cô cứ trực tiếp thừa nhận: “Phải”.
Dụ Lâm Hải nói: “Có thể giải quyết riêng, nhưng em phải nói rõ cho tôi biết rốt cuộc em và Quyền Dạ Khiên có quan hệ gì?”
Hôm qua anh đã bắt đầu điều tra Quyền Dạ Khiên, nhưng dù anh điều tra thế nào cũng không thể tìm được rốt cuộc quan hệ của cô với anh ta là gì.

Cuộc sống của bọn họ không hề có điểm nào trùng nhau, Phó Vực hiểu biết khá nhiều về nhà họ Quyền nhưng cũng không biết họ liên quan gì đến nhà họ Nam.
“Tôi gọi anh ấy là anh hai”, Nam Mẫn nói: “Nếu anh muốn biết nhiều hơn nữa thì tôi không tiện nói”.
Mày kiếm của Dụ Lâm Hải khẽ nhíu lại.

Thật ra anh muốn biết nhiều hơn nữa, không chỉ là Quyền Dạ Khiên, còn có Bạch Lộc Dư, rốt cuộc tất cả những người đàn ông đó có quan hệ gì với cô.

Nhưng cô không thể tiết lộ ra quá nhiều, nói trắng ra là vẫn không tin tưởng anh.
Chỉ là anh cũng không muốn ép Nam Mẫn, dù sao con người ai cũng có bí mật, không phải chuyện gì cũng có thể chia sẻ với người khác.
“Tôi có thể không truy cứu trách nhiệm”, Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn: “Nhưng đó đều là vì nể mặt em, vậy nên em cũng phải đồng ý với tôi một việc”.
Nam Mẫn lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, tuy anh rất trẻ, nhưng lăn lộn trên thương trường bao năm qua, đã sớm là hồ ly tu luyện thành tinh rồi, trong đầu có không biết bao nhiêu là suy tính và mưu kế, nói không chừng anh đang muốn tính kế cô, tất nhiên cô không thể đồng ý dễ dàng thế được.
Im lặng một lát, Nam Mẫn nói: “Chỉ cần không phải là quay về với anh, kết hôn lại với anh thì điều kiện gì, anh cứ việc nói”.
Ánh mắt Dụ Lâm Hải tối đen.
Anh biết những điều kiện đó, dù anh có đưa ra cô cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng cô nói thẳng ra như vậy, tức là cô ghét bỏ việc quay lại và kết hôn với anh đến mức nào? Lòng tự trọng của đàn ông bị đả kích, đôi môi mỏng của Dụ Lâm Hải mím thành một đường thẳng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi