Nhớ tới chuyện gì đó, cô lại hỏi: “Salsa đã về chưa?”
“Chắc là về rồi, để tôi ra ngoài xem thử”.
Cố Hoành ra ngoài được một lát thì dẫn theo trợ lý sinh hoạt Salsa vào: “Tổng giám đốc Nam”.
“Ừm”, Nam Mẫn lên tiếng: “Đưa canh cá tới cho anh ấy rồi hả?”
“Đã đưa tới rồi”.
Salsa thong thả kể hết lại một lượt, bổ sung thêm: “Giám đốc Dụ biết chị vẫn chưa ăn cơm nên bây giờ đang chờ chị ở ngoài, nói là dẫn chị đi ăn”.
“…”
Nam Mẫn nghe như sét đánh ngang tai.
Tình huống này gọi là gì?
Là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
…
Dụ Lâm Hải tùy tiện tìm một chỗ trong phòng tổng giám đốc ngồi chờ Nam Mẫn.
Anh cũng không nhàn rỗi tí nào, tranh thủ thời gian chờ đợi để trả lời vài email.
Hết sức kiên nhẫn chờ Nam Mẫn, chậm rãi uống cà phê, không hề vội vàng tí nào.
Nam Mẫn ra khỏi phòng làm việc, trông thấy Dụ Lâm Hải mặc bộ quần áo thoải mái màu xanh nhạt, mang giày thể thao, trên trán còn quấn băng vải.
Lớp băng vải màu trắng trông hết sức bình thường đó được quấn lên đầu anh, trông như dây cố định tóc màu trắng, điển trai không nói thành lời.
Bên má anh vẫn còn máu bầm chưa tan, được dán băng vào, khẩu trang màu đen được kéo xuống cằm, nhưng tất cả đều không thể hạ thấp giá trị nhan sắc đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nam Mẫn, nhếch môi: “Họp xong rồi hả?”
Nhóm trợ lý tổng giám đốc vẫn chưa tan làm, thấy vậy thì thầm nói trong lòng: Sao giống cảnh chồng chờ vợ tan làm trong phim vậy?
Nam Mẫn thong thả đi từng bước tới chỗ anh, đứng cách anh vài bước, vẻ mặt không rõ cảm xúc, thoáng lạnh lùng hỏi: “Anh xuất viện rồi hả?”
Rõ ràng sáng nay bệnh viện vẫn còn báo là cần quan sát thêm, muốn anh ở lại đó vài ngày nữa cơ mà.
“Chưa”, Dụ Lâm Hải tắt điện thoại đi, cong môi: “Tôi trốn ra đấy”.
Nghe cái giọng đó kìa, kiêu ngạo quá nhỉ?
Nam Mẫn chẳng biết phải nói gì, liếc sang Hà Chiếu bên cạnh anh: “Anh để mặc cho sếp mình làm bậy như thế hả?”
Hà Chiếu cười khan: “Làm sao tôi giữ được”.
Cũng đúng thôi, một người làm công ăn lương như anh ra thì làm sao quản lý được một tổng giám đốc tùy hứng lại thích làm liều như Dụ Lâm Hải?
Nam Mẫn vẫy tay cho mọi người tan làm, lại liếc nhìn Dụ Lâm Hải một cái: “Đi thôi”.
“Đi đâu?”
Dụ Lâm Hải đứng dậy đi theo cô.
Nam Mẫn nói: “Anh đòi uống canh đầu cá cơ mà?”
Dụ Lâm Hải ngàn tính vạn tính, nhưng không tính đến chuyện Nam Mẫn dẫn anh đi chợ, nói chính xác hơn là chợ cá.
Đây là chợ cá lớn nhất thành phố Nam, dù trời đã tối nhưng nơi này vẫn ồn ào và náo nhiệt lắm.
Lâu rồi Nam Mẫn không tới đây, nhưng cô chẳng hề xa lạ gì nơi này.
Cô đã đổi sang giày thể thao, mặt bình tĩnh sải bước vào con đường chật hẹp lầy lội.
Đây là lần đầu tiên Dụ Lâm Hải đến một nơi thế này, mùi tanh của cá khiến anh cau mày, Nam Mẫn thì vô cùng bình tĩnh.
Cô có thể mặc cả với người bán cá, sau đó nhận lấy cái vợt người đó đưa để vớt lấy con cá béo ú trong hồ, nói: “Con này đi”.
Dụ Lâm Hải chưa từng trông thấy một Nam Mẫn hoàn toàn khác biệt như thế, anh khẽ nhíu mày, cảm thấy rất thú vị.
Mua cá xong, Nam Mẫn lại dẫn Dụ Lâm Hải sang khu bán thịt và rau, mua sườn, thịt bò và vài loại rau củ, không chút khách sáo bắt Dụ Lâm Hải, Cố Hoành và Hà Chiếu xách đồ cho mình.
Ba người đàn ông theo sau cô làm tay xách đồ, trong hai tay Hà Chiếu là mấy con cá và cua vẫn còn tươi sống, hết sức thương tiếc cho bàn tay tô điểm giang sơn của mình, nhưng tổng giám đốc Dụ còn chưa nói gì, anh ta đâu có dám oán hận nửa lời.
Dụ Lâm Hải chẳng những không có ý kiến gì, mà còn rất thích được Nam Mẫn sai khiến như vậy, theo sau lưng cô như hình với bóng.
Thím bán rau đưa bó rau chân vịt cuối cùng cho Nam Mẫn, chuẩn bị dọn hàng, giọng chị ta sang sảng nói: “Ô, mua nhiều món thế, đang muốn tẩm bổ cho anh nhà hả?”
Nam Mẫn không muốn nói nhiều với người ngoài, chỉ thản nhiên “vâng” một tiếng.
Nhưng Dụ Lâm Hải đứng bên cạnh cứ nhìn cô mãi, lòng vui như nở hoa, vẻ mặt cũng hiền lành hơn rất nhiều.
Thím bán rau từng gặp được rất nhiều người, nhưng chưa từng thấy một đôi nào đẹp trai xinh gái đến vậy, không khỏi nhiều lời, dùng giọng địa phương của thành phố Nam nói: “Em gái à, em may mắn thật đó, trông anh bạn này có vẻ thương yêu em lắm, ánh mắt đó như sắp dán vào người em vậy, có gỡ cũng gỡ không ra á!”
Nam Mẫn không nói gì, chỉ thản nhiên nhếch môi, thầm nghĩ: Đấy là do chị không biết nhìn người.
Dụ Lâm Hải cười cười: “Là tôi có phước lớn, cưới được cô vợ giỏi giang thế này”.
Nam Mẫn trừng mắt nhìn anh: Nói linh tinh cái gì đấy.
Người đàn ông này mặt dày quá, được nước lấn tới, còn muốn da mặt mình dày tới cỡ nào nữa?
Bà thím cười ha hả, đùa: “Thế thì cậu phải giữ cho chặt nhé, đừng để vợ mình bị người ta vác đi mất.
Mấy thanh niên ở thành phố Nam này cũng được lắm, tôi thấy hai người sau lưng kia cũng như hổ rình mồi đấy.
Hà Chiếu và Cố Hoành: “…”
Bọn họ làm sai cái gì vậy, bị nhét cẩu lương thôi chưa đủ, còn phải đứng sau lưng người ta chịu oan ức thế này hả?
Mua nguyên liệu nấu ăn xong, Nam Mẫn bèn dẫn Dụ Lâm Hải đến Thủy Vân Gian, anh giật mình hỏi: “Em định nấu ở đây hả?”
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Trong bệnh viện không có đủ đồ làm bếp và gia vị, ở đây đầy đủ hơn, Phó Vực cũng muốn ăn mà, cùng làm đi, tôi đỡ phải làm hai ba lần”.
Dụ Lâm Hải nhíu mày.
Ăn cơm thôi mà cũng có mua một tặng một nữa hả? Cuối cùng thành ra anh là hàng tặng kèm à?