Trên đường về, Dụ Lâm Hải vẫn nắm chặt lấy tay Nam Mẫn, như bánh nhân đậu dính chặt vào tay cô.
Nam Mẫn lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, Dụ Lâm Hải vẫn không chịu buông tay.
Thỉnh thoảng lại bảo lạnh, lúc thì bảo đau, cũng thích diễn lắm nên Nam Mẫn lười không thèm để ý tới anh.
Mãi đến khi đứng trước cửa Thủy Vân Gian, Dụ Lâm Hải phải xuống xe thì mới quyến luyến buông tay cô ra, Nam Mẫn cảm thấy tay mình có một lớp mồ hôi, không biết là từ tay anh hay tay cô.
“Tôi đi đây”, Dụ Lâm Hải nhìn cô, mở miệng nói.
Nam Mẫn lạnh lùng thản nhiên “ừ” một tiếng: “Tạm biệt”.
Dụ Lâm Hải vẫn chưa xuống xe, cũng không chịu nhúc nhích gì, cứ nhìn cô: “Em có quên mất chuyện gì không?”
Nam Mẫn nhíu mày, khó hiểu: “Chuyện gì?”
Dụ Lâm Hải giơ tay chỉ vào môi mình: “Bình thường khi người yêu tạm biệt nhau sẽ hôn nhau một cái mà?”
Ai làm người yêu anh vậy?
Nam Mẫn lạnh lùng híp mắt: “Nếu anh muốn chết thì tôi cũng không ngại tiễn anh một đoạn đường”.
Cửa xe đóng lại, sau đó nghênh ngang rời đi.
Dụ Lâm Hải đứng đó nhìn xe của Nam Mẫn hòa vào dòng xe lưu thông, dần biến mất trong tầm mắt của anh, trong lòng buồn bã mất mát.
Vô tình quá.
Ánh mắt của anh có chút lạc lõng, nhưng nhanh chóng biến thành kiên quyết, dù thế nào thì cũng đã bước được một bước rất dài rồi.
Chân thành đều bắt nguồn từ sự kiên trì.
Anh không tin mình không thể tìm về trái tim cô.
Phó Vực cũng đã tới thành phố Nam rồi, cả ba sếp lớn đều có mặt, dự án trường đua ngựa cũng được tiến hành với khí thế hừng hực.
Trách nhiệm và quyền lợi của ba bên được ghi rất rõ trên bản hợp đồng, mỗi người đều có một công việc riêng, cái gì nên làm thì làm, khi cần hợp tác thì hợp tác, kế hoạch được tiến hành hết sức thuận lợi, Dụ Lâm Hải cũng nhờ đó mà ở lại thành phố Nam hơn nửa tháng, sau đó buộc phải chạy về thành phố Bắc.
“Công ty có một số chuyện gấp cần tôi xử lý, chiều nay tôi lên máy bay riêng quay về thành phố Bắc”.
Trên đường từ Bắc Giao quay về thành phố, Dụ Lâm Hải nói như đang xin phép Nam Mẫn.
Nam Mẫn vẫn dùng giọng điệu của công việc: “Giám đốc Dụ có việc thì cứ về giải quyết đi, bước đầu trong kế hoạch xây dựng trường đua ngựa đã được tiến hành kha khá rồi, còn lại một số việc nhỏ không đáng kể, tôi và Phó Vực có thể xử lý được”.
Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn thật lâu: “Tôi đi rồi, e là phải ở lại thành phố Bắc một thời gian, có lẽ trong khoảng một tuần không thể giải quyết được, chắc LÀ phải mất hơn nửa tháng”.
Nam Mẫn khẽ nhíu mày, hôm nay cô còn nghe anh mắng Hà Chiếu, bảo anh ta nói cái gì phải chính xác, đừng có dùng mấy từ như là “có lẽ”, “chắc là”, lập lờ nước đôi linh tinh.
Thế mà bây giờ anh lại dùng đúng những từ “e là”, “có lẽ”, “chắc là” đó… Sao thế không biết?
“Anh về là chuyện của anh, thành phố Bắc là nhà anh, muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu thôi”.
Giọng Nam Mẫn hết sức cứng rắn, không hề có chút lưu luyến hay không nỡ để anh đi, khiến Dụ Lâm Hải có chút tổn thương.
Anh cứ tưởng sau khoảng thời gian hai người ở chung, cô đã có một phần ỷ lại vào anh rồi.
Bây giờ xem ra, mặt băng dày ba mét rất khó tan trong một hai ngày, con đường này vẫn còn dài lắm, thôi thì cứ chậm rãi mà đi.
Dụ Lâm Hải thầm thở dài trong lòng, nắm lấy tay cô: “Tôi đi rồi, em có nhớ tới tôi không?”
“Không đâu”.
Nam Mẫn hất tay anh đi, hờ hững nói: “Anh đi rồi thì tôi có thể thoải mái một khoảng thời gian”.
Trong suốt khoảng thời gian qua, anh luôn lấy cớ làm việc công, ngày ngày chạy sang chỗ cô, anh đến tập đoàn Nam Thị như chỗ không người.
Bây giờ cả công ty từ trên xuống dưới ai cũng biết anh đang “theo đuổi” cô.
Nam Mẫn biết trên dưới khu vườn Hoa Hồng đều nghĩ rằng anh là “bạn trai” cô, khiến Nam Mẫn ấm ức không biết nói với ai.
Trước kia cô không biết anh lại dính người như vậy, cũng không rõ lúc anh ở bên Trác Huyên có như thế hay không, chẳng lẽ đây mới là bản tính thật của anh?
Nam Mẫn đột nhiên cảm thấy, Dụ Lâm Hải mà cô tưởng rằng mình hiểu rất rõ, thật ra cũng không hẳn là hiểu nhiều đến vậy.
Ít nhất trong khoảng thời gian qua, tất cả mọi hành động và lời nói của anh đều thay đổi hoàn toàn nhận thức của cô.
Tuy biết cô có thể không tin tưởng anh, nhưng nghe thấy cô nói thẳng ra như vậy, hoàn toàn không nể nang gì như thế vẫn khiến Dụ Lâm Hải cảm nhận được chút bi thương, bàn tay nắm tay cô lại siết thật chặt.
“Tôi sẽ nhớ em”, anh cười khẽ nói, sau đó cúi người xuống muốn hôn Nam Mẫn.
Nam Mẫn ngã người ra sau trốn theo bản năng, Dụ Lâm Hải hôn vào không khí, nhưng sau đó anh lại nhoài người lên, bàn tay to giữ lấy gáy cô, bá đạo hôn cô.
Cứ tưởng chỉ chạm nhẹ một cái thôi nên Nam Mẫn cũng không đề phòng, bị anh chui lỗ hổng, cướp đi toàn bộ hơi thở.
Tên khốn kiếp này! Cho anh chút màu anh đã muốn mở cả phường nhuộm!
Cô giơ tay muốn đánh anh, lại bị Dụ Lâm Hải nắm chặt cổ tay, giữ chặt sau lưng, miệng vẫn không ngừng hoạt động, tức giận đến mức Nam Mẫn trợn trừng mắt, hung hăng cắn anh một cái, mãi đến khi miệng hai người đều cảm nhận được vị máu, anh mới lưu luyến buông tha cho cô.
Miệng Dụ Lâm Hải bị Nam Mẫn cắn nát, máu tươi chảy ra, anh cũng không quan tâm, nhẹ nhàng liếm đi, nhìn cô, cong miệng cười khẽ, vẻ mặt hết sức thỏa mãn.
Nam Mẫn trừng mắt nhìn anh, cảm thấy đây đúng là một tên tâm thần!
Sao trước kia cô lại bị mù, đi thích một tên bị bệnh tâm thần như thế chứ?
——
Cuối cùng Dụ Lâm Hải cũng trở về thành phố Bắc.
Khi Nam Mẫn nhận được tin tức từ Cố Hoành thì cô đang ở trong phòng làm việc giải quyết giấy tờ, làm như không hề nghe thấy, chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng, sau đó chuyển sang hoạt động công bố sản phẩm trang sức.
“Có bản thiết kế hết chưa? Lấy ra đây tôi xem nào”.