VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Đổi lại là cô, nếu có người dám cả gan cướp bố mình, hại mẹ tàn phế hai chân, lòng dạ muốn giết người phụ nữ kia cũng có, thậm chí muốn giết hết cả nhà bà ta, làm sao có thể qua lại thân thiết với người nhà của người đó được?
Dụ Lâm Hải nhìn trông cũng lý trí, không giống như người có bộ não tình yêu, chẳng lẽ anh cũng có tiêu chuẩn kép, chỉ đối xử như vậy với người phụ nữ mình thích?
Nam Mẫn lăn qua lộn lại, càng nghĩ càng phiền lòng, cuối cùng quả thực không ngủ được, cô bò dậy, gọi vào một số điện thoại: “Không phải muốn mời khách từ phương xa đến sao, tối nay luôn đi, em muốn uống rượu”.

Màn đêm như mực, nhưng ở Thủy Vân đèn đuốc lại sáng như ban ngày.

Đây là câu lạc bộ sang trọng lớn nhất thành phố Nam, hội viên VIP sẽ trực tiếp quét mặt đi vào bên trong, mắt của vệ sĩ đứng cửa giống như mã QR, không quen mặt sẽ từ chối, nửa câu cũng không được lải nhãi.

Một người đàn ông đeo kính râm đứng ở cửa, vẻ mặt lãnh đạm, nhìn thấy người quen cũng phớt lờ.

Mãi cho đến khi nhìn thấy chiếc xe Porsche màu đỏ lái vào trong tầm mắt, anh ta mới lộ ra vẻ vui mừng.

Anh ta bước lên nghênh đón mở cửa xe: “Còn tưởng rằng em không tới chứ, anh chờ em nửa tiếng rồi”.

“Chờ bên trong là được rồi, ra ngoài làm gì”.

Nam Mẫn tháo giày, thay bằng một đôi giày cao gót màu vàng kim, cô bước xuống từ trên xe, trên người mặc chiếc váy hai dây màu đỏ, mát mẻ lại quyến rũ, vệ sĩ ở cửa cũng nhìn đến ngẩn ngơ.


Cậu bảy lại đổi niềm vui mới? Cô gái này cũng xinh đẹp đấy.

Bạch Lộc Dư nhìn trang phục của Nam Mẫn, anh ta gật đầu đầy hài lòng: “Như vậy đẹp hơn nhiều, tuyệt hơn so với cả ngày em ăn mặc giống như nữ tu già”.

“Không biết nói chuyện thì im mồm”.

Nam Mẫn tức giận trừng mắt nhìn anh nhỏ, cô đi theo anh ta không một chút trở ngại, Bạch Thất dẫn cô đi vào phòng VIP, cô lắc đầu, ngồi xuống ở quầy bar: “Đi phòng VIP không thú vị, ở đây còn có thể ngắm mấy anh đẹp trai”.

Cô gọi một ly Vodka tại quầy bar, uống cạn nhưng mặt không đổi sắc, Bạch Thất nói: “Tửu lượng của em không tốt, uống ít một chút”.

Khách trong phòng VIP gây chuyện, giám đốc chạy tới mời Bạch Lộ Dư qua.

“Anh qua đó xem một chút, em ngồi ở đây đợi tôi, đừng chạy loạn đấy”.

Nam Mẫn phất tay, tỏ ý bảo anh ta mau đi đi.

Lâu rồi cô chưa tới nơi ăn chơi trác táng này, cũng rất lâu rồi không uống rượu, hết ly này đến ly khác, vị cồn lên não dần dần khiến cô say, các anh đẹp trai đến gần cô cũng ngày càng nhiều.

“Người đẹp, một mình à? Anh đây mời em một ly rượu nhé”.

Gò má Nam Mẫn đã ửng đỏ, cô nhìn người đàn ông, chìa ngón trỏ ra nhẹ nhàng lắc qua lắc lại: “Không được, anh quá xấu, làm tổn thương mắt tôi quá”.

“Con ranh thèm đòn…”, ngươi kia bị chê xấu thẹn quá hóa giận muốn ra tay, nhưng lại bị một người đàn ông cao gầy đi qua túm lấy cổ tay: “Đánh phụ nữ thì tính gì là có bản lĩnh? Nếu không hai chúng ta luyện tập một chút?”
Người đó bị làm cho trật khớp cổ tay, tự biết không đánh lại được, hắn ta giận quá không dám nói gì liền rời đi.

Người đàn ông cao gầy nhìn Nam Mẫn, trên khuôn mặt đứng đắn, khóe môi khẽ nhếch lên, đôi mắt hoa đào phong lưu hơi nhướn: “Cô gái xinh đẹp, chỉ uống rượu thì có gì thú vị, mời cô nhảy một điệu, có nguyện ý nể mặt không?”
Nam Mẫn ngước đôi mắt hạnh long lanh nước lên, ngắm thấy người đàn ông này tướng mạo không tồi, cô cười đầy ngốc nghếch: “Trông anh cũng đẹp trai đấy, cho anh quyết”.

Bạch Lộc Dư xử lý xong chuyện, khi quay lại quầy bar đã không thấy bóng người đâu, nhìn kỹ lại thì thấy bóng dáng đỏ rực kia đang nhảy lên sân khấu.


Mà Nam Mẫn đang ở sàn nhảy dường như đã trở thành tiêu điểm, đám đàn ông vây xung quanh cô đều hoan hô huýt sáo một cách điên cuồng!
“Ôi trời đất ơi…”
Bao nhiêu năm nay Bạch Thất chưa từng nhìn thấy em gái điên cuồng như vậy, dưới tiếng nhạc sôi động và ánh đèn ảo giác, Nam Mẫn mặc chiếc váy đỏ, dáng người lắc lư nhảy nhót trên sàn, thân hình sexy vòng nào ra vòng đấy cũng không hề che giấu.

Người đàn ông bên cạnh vừa uống rượu vừa khen ngợi Nam Mẫn một hồi, hắn ta ném chai rượu cho người bên cạnh, cũng lao vào nhảy một điệu nóng bỏng với Nam Mẫn, tay cũng thuận theo hông cô rồi trượt xuống mông cô.

“Mẹ nó!”, Bạch Thất nhìn thấy em gái bị người ta sỗ sàng, đương nhiên là không nhịn được, anh ta vừa bước lên sàn nhảy thì đã nghe thấy tiếng hô kinh hãi.

Động tác của Nam Mẫn nhanh hơn anh ta, cô túm lấy cổ tay người đàn ông, đột nhiên trở mình, ném người đàn ông qua vai, sau đó tặng cho hắn ta một cái tát: “Dám sờ mông hổ hả, mày ăn gan hùm mật gấu rồi”.

Ngoài trừ tiếng nhạc xập xình, xung quanh đều yên lặng như tờ, bọn họ ngây như phỗng nhìn người phụ nữ nãy giờ xinh đẹp diễm lệ lại đột nhiên trở nên hung ác.

Cao thủ vũ lâm cuối cùng lại chính là cao thủ võ lâm!
Nam Mẫn trong men rượu muốn đạp thêm phát nữa, nhưng lại bị Bạch Thất ôm, khống chế đưa xuống sàn nhảy, anh ta đặt cô xuống ghế quầy bar, chìa tay cốc đầu cô: “Em tới đây phá quán hả?”
“Anh nhỏ”, ánh mắt Nam Mẫn mê muội: “Vừa rồi em đã mê hoặc người ta sao?”
Bạch Thất tức giận: “Mê! Rất mê! Em không thấy ánh mắt mấy thằng đàn ông kia nhìn em giống như chó sói thấy thịt hả, hận không thể nuốt em vào bụng đấy!”
“Vậy tại sao Dụ Lâm Hải không thích em?”
Nam Mẫn uống rượu, không một chút đề phòng, vẻ mặt trước giờ luôn vững vàng lúc này đã trở nên cô đơn và đầy đau thương.

“Anh biết không, thật ra thì em thực sự không ôm chí lớn, ước mơ lớn nhất của em chính là gặp được người em yêu, làm một người vợ hiền mẹ đảm, chỉ tiếc người ta không yêu.


Em gả vào nhà anh ấy ba năm, làm một người vợ chân chính, nhưng ngay cả động anh ta cũng chưa từng động vào em, anh nói xem em có chỗ nào không tốt?”
Bạch Thất nhìn dáng vẻ này của em gái, anh ta đưa tay xoa đầu cô: “Nói bậy bạ, nhỏ Mẫn nhà ta chính là cô gái tốt nhất đời này, hắn ta không quý trọng em là do hắn ta không có phúc”.

“Đúng vậy, là anh ấy không có phúc”.

Nam Mẫn giật giật khóe miệng: “Vì vậy từ nay về sau, em sẽ không vì một người đàn ông mà trở thành dáng vẻ anh ta thích nữa, em sẽ quay về làm chính em, một Nam Mẫn dũng cảm, độc lập và kiêu ngạo”.


Trong chung cư, Trác Huyên cầm bông gòn quấn quanh vết thương của Dụ Lâm Hải, mặt đầy đau lòng nhìn anh: “Đau không?”
Dụ Lâm Hải lắc đầu, giơ tay lên sờ gò má sưng đỏ của cô ta, anh cũng hỏi: “Đau không?”
Trác Huyên lộ ra nụ cười dịu dàng: “Vốn dĩ đau, nhưng được anh sờ một cái thì hết đau rồi”.

Dụ Lâm Hải khẽ thở dài: “Oan ức cho em rồi”.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi