VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Ngải Luân sờ khóe miệng sưng đỏ, người đàn ông luôn sợ đau nhất lúc này cứng rắn nói không nên lời: “Chút vết thương của tôi không tính là gì, nhưng Tiểu Dịch lại bị đánh đến mất nửa cái mạng, đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi”.

Nam Mẫn nghe thấy lời này liền nhíu mày, cô liếc nhìn Cố Hoành, anh ta lập tức gật đầu, phái người đến bệnh viện sắp xếp.

Hà Hân nhìn dáng vẻ của Nam Mẫn còn đầy đủ hơn so với mình, trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn cười đầy ấm áp, cô ta đi về phía Nam Mẫn, kéo tay cô.

“Cháu chính là Nam Mẫn hả, thường nghe Ninh Trúc nhắc đến cháu, nói ra thì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đấy”.

Nam Mẫn khẽ ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt: “Lần đầu gặp mặt, thím ba tặng tôi quà gặp mặt lớn như vậy, không đáp lại thím chút gì, đứa cháu gái này thật sự không nói được”.

Vừa dứt lời, Nam Mẫn giơ tay nắm lấy dây chuyền ngọc trai của cô ta, sau đó khẽ kéo một cái.

Âm thanh lanh lảnh của hạt châu lớn nhỏ rơi xuống vang lên, trân châu rơi đầy đất, cổ Hà Hân trống rỗng, nhìn từng hạt châu rơi tí tách xuống, nụ cười trên mặt lập tức thay đổi, trắng bệch một mảng!

Nhìn hạt châu rơi đầy đất, Hà Hân chỉ cảm thấy đau lòng.

Sợi dây chuyền ngọc trai này là cô ta nhõng nhẽo với Nam Ninh Trúc gần một tráng, vất vả lắm mới móc ra từ trong kẽ răng của ông ta.

Bình thường không nỡ đeo nó, hôm nay đặc biệt đeo để tô điểm bề ngoài, không ngờ Nam Mẫn cứ như vậy kéo hỏng, cô ta hận đến cắn răng, nhưng lại không thể thất lễ trước mặt mọi người.

Mặt cô ta căng cứng cười một tiếng: “Đã nói gia quy nhà họ Nam nghiêm khắc, có tôn ti trật tự, cháu làm hậu bối như vậy sao?”
“Hậu bối? Tuổi thím không lớn hơn tôi bao nhiêu, chạy đến đây ra vẻ làm trưởng bối, không biết xấu hổ sao?”
Nam Mẫn nói chuyện chậm rãi, giọng điệu gần như không lên xuống gì: “Tôi gọi cô một tiếng thím ba là nhìn vào mặt mũi chú ba của tôi, cô tưởng mình là ai chứ?”
Cô ngồi xuống ghế, khẽ ngước mắt lên nhìn sắc mặt không kìm được của Hà Hân, mặt cô không chút biểu cảm.

“Chú ba ở chỗ tôi cũng mất hết mặt mũi.

Nhà họ Nam quả thật có tôn ti trật tự, nhưng khả năng cô hiểu lầm rồi, cô là tôn, tôi là vi, cái này gọi là tôn ti có trật tự”.

Sắc mặt vốn đã lảo đảo sắp ngã của Hà Hân lập tức sụp đổ.

Mắt thấy ở chỗ Nam Mẫn không giành được lợi ích gì, Hà Hân đưa mắt nhìn về phía Nam Lâm đang run lẩy bẩy, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Lâm Lâm, nhìn thấy mẹ sao không biết chào hỏi?”
Nam Lâm lúc này phản bác: “Cô không phải mẹ tôi!”
“Con thế thì không ngoan rồi, nếu mẹ đã gả cho bố con, con gọi một tiếng mẹ là chuyện đương nhiên”.

Hà Hân dáng vẻ phách lối kiêu ngạo đứng trước mặt Nam Lâm: “Lâu rồi không gặp, bình thường không biết gọi điện thoại hỏi thăm một tiếng thì cũng thôi đi, gặp mặt cũng không biết chào hỏi một tiếng, mẹ dạy con như vậy sao? Con gái trong nhà phải được dạy dỗ, ra bên ngoài mới không làm mất mặt mẹ và bố con được, nếu không thì người khác sẽ cho rằng con là đứa con hoang có cha sinh nhưng không có mẹ dạy”.


Nam Lâm giận đến mức vành mắt đỏ bừng, toàn thân đều run rẩy: “Tôi không có mẹ dạy, mẹ tôi bị con hồ ly tinh là cô dồn ép, nếu không phải cô, bà ấy sẽ không chết!”
Cố Hoành bàn giao xong liền quay về, nghe thấy câu nói này của Nam Lâm, nhìn dáng vẻ mềm yếu sợ yếu ấy, anh ta có chút đau lòng không nói nên lời.

Anh ta đi tới, yên lặng ở bên cạnh cô ấy.

Hà Hân cười khinh miệt: “Chính bà ta không giữ nổi đàn ông, trách móc gì tôi?”
Nam Mẫn liếc mắt lạnh lùng nhìn Hà Hân, ánh mắt không khác gì nhìn Trác Huyên.

Người thứ ba thứ tư trên đời này mặt mũi chẳng khác gì nhau, rõ ràng giành giật miếng ăn từ trong miệng người khác, ngược lại còn nói người ta không có bản lĩnh, không bảo vệ được thức ăn.

Nam Lâm tức giận, còn muốn nói thêm nữa thì bị Nam Mẫn ngăn lại.

“Lâm Lâm, đừng lãng phí miệng lưỡi.

Với loại người không mặt mũi này, từ trước đến này không có đạo lý nào có thể nói, bởi vì bọn họ không nói tiếng người, cũng không nghe hiểu tiếng người”.

Khuôn mặt đắc ý của Hà Hân lập tức trầm xuống.


Cô ta nghe nói đứa cháu gái không biết từ đâu tới khiến hai ông chú bị bẽ mặt, trước kia Nam Ninh Trúc còn khoe khoang được thời đắc ý, kết quả từ sau khi Nam Mẫn quay về, quyền lợi của ông ta ở tập đoàn Nam Thị bị tước đoạt, đi Vân Nam một chuyến tiền đánh bạc bị thua hết không nói, hôm nay còn bị Nam Mẫn trực tiếp đuổi ra khỏi truyền thông Nam Tinh…
Thật là đủ uất ức!
Khi chú không đấu lại cháu mình, vậy người làm thím như cô ta phải dạy bảo một chút.

Không thể ngờ cô cả nhà họ Nam này không giống với Nam Nhã dễ lừa đầu óc toàn là yêu đương, cũng không giống Nam Lâm như bánh bao mềm dễ bắt chẹt, cô cứng rắn và rất khó đối phó.

Hà Hân giữ ổn định tâm trạng, cảm thấy mình cứ đứng như vậy cũng không có được khí thế gì, cô ta cũng ngồi xuống ghế, địa vị ngang hàng với Nam Mẫn.

Cô ta chậm rãi cười nói: “Hôm nay tôi đến cũng không có ý gì khác.

Con người chú ba cô mặc dù tuổi không còn nhỏ nữa, nhưng mang tính cách hấp dẫn, không biết có bao nhiêu cô gái trẻ tuổi không hiểu chuyện, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, đương nhiên tôi cũng phải nhìn một chút con bé Tống Dịch không hiểu quy tắc kia, qua đó dạy dỗ cô ta, chắc nhỏ Mẫn cháu sẽ không tính toán chứ?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi