Trên đường đến bệnh viện, Nam Mẫn băng bó chỗ tay sưng đỏ cho Nam Lâm, cực kỳ bất đắc dĩ.
“Rốt cuộc là em đánh người ta hay người ta đánh em thế? Cho em đi báo thù, kết quả tay mình cũng sưng theo, nhìn bàn tay này đi, khác gì móng heo kho tàu không”.
Cố Hoành nghe mà mặt nổi đầy vạch đen, nhưng Nam Lâm lại cười đầy ngốc nghếch.
“Lần đầu tiên em đánh người, không có kinh nghiệm.
Nhưng lực tác động ngược lại, hình như cũng không còn cách nào khác.
Chị, mặt người phụ nữ kia còn sưng đỏ hơn tay em gấp mười lần!”
Nam Mẫn ngẩng đầu nhìn Nam Lâm, mặc dù tay cô ấy sưng, nhưng toàn thân lại tản ra sức sống chưa từng có trước đó, giống như hoàn toàn được sống lại.
Không riêng gì Nam Mẫn chú ý tới, Cố Hoành cũng nhận ra, một người dường như luôn sống dưới bóng mờ, mây đen trên đầu cuối cùng cũng tản đi, mây đen trong lòng cũng theo đó giải tán.
Nam Mẫn ngẩng đầu lên, sờ đầu của cô em gái: “Lần này vui chứ?”
Nam Lâm gật đầu như gà mổ thóc.
Cô ấy dựa vào bả vai Nam Mẫn, nắm cục đá viên trong tay, thành tâm nói: “Chị, mặc dù đánh người không tốt, nhưng người phụ nữ đó đã hại chết mẹ em, cướp đi ba em, còn ức hiếp em nhiều năm qua.
Em thật sự hận cô ta! Mới đầu em còn không xuống tay được, nhưng nhìn khuôn mặt đó của cô ta, em liền nghĩ đến năm đó khi cô ta nhốt em trong hầm trú ẩn rồi đánh em…
Em giơ bàn tay lên, từng chút từng chút tát vào mặt cô ta, nghe những lời nhục mạ của cô ta nói với em bể nát từng tí một trong miệng, em lại thoải mái sung sướng không thể diễn tả được.
Chị, có phải em trở nên xấu xa rồi không?”
Cố Hoành cười một tiếng nói: “Có câu nói gần mực thì đen gần đen thì rạng, đi theo chị gái bá đạo như vậy, có thể học được gì tốt sao? Học cái xấu là bình thường”.
Nam Mẫn ngước mắt lên: “Cút, anh nói hơi nhiều đấy”.
Cố Hoành làm động tác tay khoá miệng mình lại, chọc cho Nam Lâm bật cười.
Một lúc sau, trong xe mới vang lên giọng nói thong thả của Nam Mẫn: “Tốt hay xấu phân biệt thế nào chứ? Nếu người tốt nhất định phải chịu bị sỉ nhục cả đời, vậy chi bằng cứ làm người xấu đi”.
Cô đối nhân xử thế không cần thập toàn thập mỹ, nhưng yêu cầu không thẹn với lương tâm, làm thứ mình muốn làm.
…
Nam Mẫn đích thân đến bệnh viện một chuyến, lúc đến thì Hạ Thâm cũng đang ở trong phòng bệnh.
Anh ta nhận được tin tức liền chạy tới bệnh viện trước tiên.
Nghệ sĩ bị đánh tên là Tống Dịch, chính là người hôm đó suýt chút nữa bị Nam Ninh Trúc cưỡng ép, không ngờ khó khăn lắm mới thoát khỏi ổ sói, lại thua trên tay con cọp cái Hà Hân.
Khó trách Ngải Luân giận dữ như vậy, Tống Dịch bị đánh quả thực không nhẹ, khuôn mặt máu thịt mơ hồ, gần như bị hủy rồi, trên người phủ đầy máu bầm, nhiều chỗ phần mềm sưng tím.
“Xin lỗi, là trách nhiệm của công ty, để cô bị thương thành như vậy cũng do tôi không làm tròn bổn phận của chủ”.
Nam Mẫn trịnh trọng xin lỗi, sau đó nói với Tống Dịch: “Hai tên vệ sĩ ra tay đánh cô đã bị đám Ngải Luân phế cho không còn gì rồi.
Có hai phương án giải quyết, cô nghe nhé.
Thứ nhất, cô có thể chọn tố cáo Nam Ninh Trúc và Hà Hân, công ty cũng sẽ cho đoàn luật sư bảo vệ quyền lợi của cô.
Sau khi sự việc được giải quyết, nếu như cô muốn rời khỏi Nam Tinh, có thể hủy hợp đồng bất cứ lúc nào”.
Tống Dịch nhìn Hạ Thâm, khó khăn nói: “Nếu như tôi tố cáo bọn họ, liệu có thắng không? Bọn họ sẽ vào tù, bị giam lại?”
Hạ Thâm nói cho cô ta kết quả có khả năng: “Chuyện Nam Ninh Trúc làm ra với cô chưa cấu thành tổn thương mang tính thực chất, e rằng bên cảnh sát sẽ không lập án, còn Hà Hân, cho dù có camera làm chứng, cô ta cũng có thể đẩy trách nhiệm cho vệ sĩ ra tay, hơn nữa một khi cô ta dẫn dắt dư luận rằng cô câu dẫn Nam Ninh Trúc không thành công, cô ta mới ra tay dạy dỗ cô, bên ngoài sẽ không thân thiện đánh giá cô đâu”.
Mặc dù thực tế rất tàn khốc, nhưng Hạ Thâm không thể không nói cho cô ta biết: “Nền móng của cô chưa ổn, cư dân mạng sẽ không hướng về phía cô đâu, còn vệ sĩ đánh người cùng lắm bị nhốt mấy ngày thôi”.
Nếu như lời này người khác nói với Tống Dịch, có lẽ cô ta sẽ không tin, nhưng đây là lời Hạ Thâm nói, anh ta chưa bao giờ lừa người, cô ta không thể không tin.
Tống Dịch cười khổ: “Tôi là một nghệ sĩ nhỏ không có bối cảnh không có gia thế, không thể nào gây sóng gió lớn.
Tôi biết, vậy còn tố cáo cái gì chứ? Tổng giám đốc Nam, cô nói cái thứ hai đi”.
Nam Mẫn liền nói cái thứ hai: “Cô cố gắng dưỡng thương thật tốt, tôi sẽ mời bác sĩ giỏi nhất giúp cô sửa chữa phục hồi phần mặt, tiền phẫu thuật do công ty gánh vác.
Chỗ Nam Ninh Trúc và Hà Hân không cần cô bận tâm, ác giả ác báo, một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ nhận được kết cục nên có.
Mà nếu cô muốn hủy bỏ hợp đồng hoặc rời khỏi giới giải trí, tôi đều có thể sắp xếp giúp cô.
Nếu còn muốn tin tưởng tôi thì cứ tiếp tục ở lại Nam Tinh, công ty sẽ cho cô tài nguyên nhất định, nổi tiếng hay không còn phải nhìn vận mệnh và sự nỗ lực của cô, nhưng ít ra no ấm cô không cần muộn phiền”.
Tống Dịch ngây ra nhìn về phía giám đốc quản lý Ngải, Ngải Luân nói: “Còn ngớ ra làm gì? Tổng giám đốc Nam này khác tổng giám đốc Nam kia, tổng giám đốc Nam này của chúng ta không phải con lừa ngốc già Nam Ninh Trúc ăn nói linh tinh chỉ biết ăn thịt.
Lời này chính là muốn giữ cô lại đấy, còn không mau cảm ơn? Chờ chúng ta nổi tiếng rồi thì Hà Hân gì đó muốn tát chúng ta một cái, chúng ta dám trả lại cô ta hai cái, đánh chết cô ta!”
Lời của Ngải Luân chọc Tống Dịch bật cười, nhưng lại động đến vết thương trên người, cô ta liền hít ngược lại.
Nam Mẫn nhíu mày, liếc nhìn Ngải Luân.
Ngải Luân lập tức biết điều, không nói nữa, nhưng vẫn nháy mắt với Tống Dịch, muốn cô ta đừng nghĩ không thông nữa, nắm chắc cơ hội, nếu như bỏ qua thì sẽ không gặp lại nữa!
Tống Dịch cũng là đứa trẻ xuất thân nghèo khổ, biết rằng cơ hội vươn lên không dễ.