Tư Triết vội nói một tiếng, nhưng hình như lại âm thầm tự bán đứng mình, khuôn mặt cậu ta đỏ bừng: “Tóm lại, chị không cần lo lắng”.
Nam Mẫn cười: “Tôi không lo lắng”.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng chụp ảnh, cho dù có chụp thì cũng không lưu lại, những ảnh có thể xóa đều được anh nhỏ Bạch Lộc Dư xóa giúp.
Kỹ thuật hack của cô và anh nhỏ đều do đích thân mẹ chỉ dạy.
Năm đó bọn họ vẫn chưa học chụp ảnh thì đã học cách xóa ảnh, nhiều năm nay, dưới sự giám sát nghiêm khắc của anh nhỏ, những bức ảnh và thông tin liên quan đến cô ở trên mạng có thể nói là không giữ một mảnh giáp.
…
Mưa ngớt dần, sắc trời cùng bước vào đêm tối.
Liên tiếp từng lượt khách hàng ăn no uống say rời khỏi nhà hàng, nhân viên phục vụ đang thu dọn ở hội trường, chuẩn bị đóng cửa.
Các đầu bếp trong nhà bếp cũng đều cởi áo đầu bếp, tay chống hông vặn mình, xua đi đau mỏi phần cột sống.
“Hôm nay mọi người vất vả rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.
Tôi đã phát hồng bao trong nhóm, chốc nữa mỗi người lĩnh một cái”.
Nam Mẫn vừa dứt lời, mọi người còn đang mệt đến mức không đứng được thẳng lưng tay không duỗi ra được liền như được tiêm thuốc kích thích, ánh mắt lập tức sáng lên, lấy điện thoại ra với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, mở nhóm wexin.
Từng hồng bao bị cướp đi, sau đó chỉ có tiếng hoan hô nhiệt liệt vui mừng.
Không có gì có thể an ủi xoa dịu cơ thể mệt mỏi hơn tiền.
“Bà chủ vạn tuế! Yêu chị một vạn năm!”
Nam Mẫn cười, nhận biểu tượng tình yêu và cầu vồng của mọi người, lại nhìn Tư Triết cười nhìn mọi người tranh cướp mà mình lại không tranh: “Sao cậu không cướp hồng bao? Người nào cũng có phần”.
Tư Triết khẽ cười: “Em tiết kiệm tiền cho chị”.
Lời vừa được nói ra, mọi người liền bùng nổ.
“Này, xem cậu bé này kìa, thật hiểu chuyện, tôi nói này, mọi người học hỏi theo đi! Người nào cũng thấy tiền là sáng mắt, xem A Triết của chúng ta, được người ta yêu quý cũng không phải không có nguyên nhân!”
Mọi người cùng trêu chọc, trong lòng Nam Mẫn cũng ấm áp, nhưng không nhận tình cảm này.
“Tôi có rất nhiều tiền, cần cậu tiết kiệm cho tôi hả?”
Nam Mẫn nghiêm mặt, giả bộ nổi giận nói: “Không được, cậu phải cướp hồng bao cho tôi, nếu không, hôm nay không cho cậu ra khỏi cánh cửa này”.
Mọi người cùng hùa theo: “Cướp hồng bao! Cướp hồng bao!”
Tư Triết nhất thời cười không được khóc không xong, chuyện như cướp hồng bao này mà còn phải cưỡng ép?
Đinh Danh Dương cũng cười theo, lên tiếng giục học trò: “Mau lên, mọi người đều đợi cậu đấy”.
Tư Triết đành cung kính không bằng tuân mệnh, lấy điện thoại ra cướp một cái, kết quả tên nhóc này, lại may mắn nhất.
Mọi người lại bắt đầu la lên ồn ào: “Chắc chắn là A Triết cố ý, cố ý để đến cuối cùng mới cướp! Không được không được, người may mắn nhất cũng phải phát hồng bao!”
Tình huống như này không mới mẻ, ở đội bóng, Tư Triết cũng thường xuyên là người bị hò la phát hồng bao.
Cậu ta cười nhẹ, tốt tính đồng ý: “Được, tôi phát”.
Trước khi phát còn đặc biệt nhìn Nam Mẫn một cái.
“Chị, chuẩn bị sẵn sàng đi”.
“Tôi cũng phải cướp hả?”, Nam Mẫn hơi ngẩn người.
Tư Triết bày ra khuôn mặt giống cô vừa nãy: “Đương nhiên rồi”.
“Được, tôi cướp, mọi người cẩn thận đấy”, Nam Mẫn giơ tay chỉ vào mọi người.
Mọi người chuẩn bị sẵn sàng tư thế, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, người không biết còn nghĩ rằng thế trận rút kiêm giương cung này là sắp tham gia đại chiến gì ấy chứ.
Thời gian kiểm tra tốc độ đôi tay đã đến! Chuẩn bị!
Khoảnh khắc hồng bao nhảy vào màn hình, tay của mọi người còn nhanh hơn mũi tên, đầu ngón tay nhằm chuẩn vào hồng bao, ấn loạn lên.
Tư Triết phát xong cũng không đi cướp, mà ghé đến bên cạnh Nam Mẫn, xem cô có thể cướp được bao nhiêu.
Vừa nãy Tư Triết cướp được hơn một ngàn, đã phát ra 999 đồng, chia thành mười hồng bao.
Nam Mẫn là người may mắn, ngón tay nhanh như cướp, nhưng vẫn không có vận làm giàu tốt như Tư Triết, không phải là người may mắn nhất, mà là… 0.
01.
Cô ngẩn người.
Tư Triết cũng ngẩn người, sau đó cũng không nhịn được, “phì” cười một tiếng.
Nam Mẫn tức đến mức cho cậu ta một cái cùi trỏ.
Cười cái gì mà cười!
Cậu nhóc lại dám cười nhạo thái sư thúc của cậu ta, có tin cô dùng gia pháp không?
Những người may mắn cướp được hồng bao vui vẻ phấn khởi ra về, Nam Mẫn nhìn chằm chằm một đồng tiền mà không dễ gì mình mới cướp được, thở ra u oán, quả nhiên nỗi đau niềm vui của con người thật khác nhau.
Khi Đinh Danh Dương sắp ra về, đột nhiên nhớ đến một chuyện.
“Tiểu sư thúc, sắp đến sinh nhật cô rồi phải không, sinh nhật năm nay định tổ chức thế nào? Muốn tổ chức tiệc không?
Trước đây sinh nhật của Nam Mẫn hầu như đều tổ chức ở nhà hàng Thực Vị, ba năm qua cũng không thể tổ chức cho cô, nhưng năm nay cô đã về thành phố Nam, đương nhiên phải tổ chức.
Tư Triết giật lông mày: “Chị, sắp sinh nhật chị à, lúc nào thế?”
“Ừm, ngày 10 tháng 6”.
Nam Mẫn đáp lại Tư Triết một câu, rồi quay đầu nói với Đinh Danh Dương: “Tôi vốn không định tổ chức, nhưng các anh không chịu, cứ muốn tổ chức, vậy cứ tổ chức đơn giản thôi.
Lúc về tôi ghi một danh sánh cho chú, chú giúp tôi chuẩn bị nguyên liệu, đích thân tôi làm một mâm.
Đến lúc đó chú phụ giúp tôi là được”.
“Được, không vấn đề”, Đinh Danh Dương đáp một tiếng.
Tư Triết vội nói: “Em cũng muốn giúp!”
Đinh Danh Dương trừng mắt: “Muốn cái gì mà muốn, chỗ nào cũng có mặt cậu.
Tiệc sinh nhật của thái sư thúc cậu là tiệc gia đình, người ngoài không được tham dự, cậu ngoan ngoãn ở yên cho tôi, đừng gây loạn”.
Tư Triết nhỏ tiếng càm ràm một câu: “Con không phải người ngoài…”.