VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Cuối cùng ngọn lửa tích trong bụng của Nam Nhã bùng phát, cô ta chỉ vào Nam Mẫn nói: “Nam Mẫn! Tại sao cô cho người đánh bố của tôi? Ông ấy là chú hai của cô, cô lại dĩ hạ phạm thượng, cô không sợ bị trời đánh hả?”
Nam Mẫn bình tĩnh, khinh thường thở một tiếng.

“Nếu ông trời có mắt thật, thì sớm đã đánh chết đám người vô ơn lòng lang dạ sói như các người rồi, chẳng phải các người vẫn sống rất tốt à? Vẫn còn chưa chết, kêu la cái gì”.

“Cô lại còn dám trù ẻo chúng tôi?”
Nam Nhã tức không chịu nổi: “Con người cô, sao lại độc ác như vậy!”
Nam Lâm không nghe được nữa: “Chị hai, rõ ràng là chị trù ẻo chị cả trước, làm người đừng quá quắt thế được không?”
“Em câm mồm cho chị! Ở đây đến lượt em nói hả?”, Nam Nhã phát hỏa về phía Nam Lâm.

Cố Hoành không vui cau mày: “Ở đây mà cũng đến lượt mợ Tần nói, Lâm Lâm là cô ba của nhà họ Nam, tại sao không được nói?
Mợ Tần, ở nhà người khác, vẫn nên nói chuyện khách sáo chút thì hơn, nếu bị xách chân ném ra ngoài thì rất khó coi đấy”.

Đi theo Nam Mẫn lâu như vậy, “không nổi giận mà tự có uy” là thế nào, “dùng giọng điệu dịu dàng nói lời cay độc” là thế nào, Cố Hoành đã học được hết.


Nam Nhã ngẩn người, đột nhiên phát hiện ở trong nhà này cô ta không có địa vị, bây giờ còn không ức hiếp được cả Nam Lâm.

Cô ta vươn cổ: “Biết tôi là mợ Tần thì tốt.

Bây giờ tôi đã có nhà chồng hào môn chống lưng, nếu các người còn dám ức hiếp tôi, hoặc là ức hiếp bố của tôi, có tin tôi bảo chồng tôi hại chết các người không? Khiến Nam thị phá sản trong vài phút không!”
Lời này của cô ta khiến ba người Nam Mẫn dở khóc dở cười, đây đúng là chuyện cười buồn cười nhất mà họ nghe được trong năm nay.

Nam Nhã thẹn quá hóa giận: “Các người cười cái gì? Sợ rồi thì cứ nói thẳng!”
Nam Mãn nghiêng đầu nhìn Nam Nhã: “Tôi phát hiện cô đúng là rất có tiềm năng của nghệ sĩ hài, ngày nào đó cô bị Tần Giang Nguyên quét ra khỏi cửa không sống nổi, thì nhớ đến tìm tôi, tôi đưa cô đi đóng tiểu phẩm”.

“…”, Nam Nhã có ngốc đi nữa thì cũng nghe ra chẳng phải lời tốt đẹp: “Cô đang sỉ nhục tôi?”
“Không phải”, Nam Mẫn nói: “Tôi đang dát vàng lên mặt cô, cô tưởng làm nghệ sĩ hài rất dễ à? Không dễ bằng cô gả vào nhà hào môn đâu”.

Nam Nhã luôn cảm thấy Nam Mẫn đang sỉ nhục cô ta: “Cô đừng cười đùa cợt nhả với tôi, tôi nói nghiêm túc, cô còn ức tiếp tôi, tôi sẽ bảo chồng tôi xử lý cô!”
“Tần Giang Nguyên, cô về hỏi anh ta xem, anh có cái gan này không?”
Nam Mẫn mặt không cảm xúc: “Cho dù cô cho anh ta ăn gan báo tim hùm, anh ta có bản lĩnh này không? Hơn nữa anh ta nghe theo lời cô không?’
“Tôi…”, Nam Nhã còn ở lại làm ầm ĩ, Nam Mẫn cũng hết kiên nhẫn, nheo mắt: “Cô còn làm ầm lên nữa, thì hôn lễ chưa chắc được tổ chức đâu.

Cô cảm thấy, nếu Tần Giang Nguyên biết bố cô không còn là chủ tịch Nam nữa, anh ta vẫn sẽ lấy cô, hay là hủy hôn lễ?”
Một câu nói lập tức khiến Nam Nhã, người vốn có hôn nhân không bền vững phải tái mặt.

Như quả bóng bị chọc thủng xẹp hơi, không dám làm ầm lên nữa.


Một ngày trước tiệc sinh nhật Nam Mẫn, Dụ Lâm Hải cố ý dành thời gian đến thành phố Lâm một chuyến.


Anh vẫn không từ bỏ, muốn trước khi đến thành phố Nam, đến chỗ nhà sưu tầm ở thành phố Lâm đó xem tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm.

Nếu thuận lợi, có lẽ đến thành phố Nam còn có thể cùng Nam Mẫn bàn chuyện hợp tác với bậc thầy Ngọc Tâm.

Nhà sưu tầm đó sống ở nơi xa xôi hẻo lánh, hơn nữa đã đổi mấy chỗ ở, Dụ Lâm Hải đi vòng vòng hồi lâu cuối cùng cũng tìm được, vừa gặp mặt, liền mượn quan hệ của ông cụ Dụ trò chuyện mấy câu, rồi lập tức đi vào chủ đề chính, thể hiện mục đích đến đây.

Nhà sưu tầm được biết mục đích của anh, cười nói: “Xem thì được, nhưng mua thì không được.

Thực không dám giấu, dạo này có rất nhiều người tìm tôi, muốn mua tác phẩm của đại sư Ngọc Tâm, cũng có người ra giá cao, nhưng tôi thực sự không nỡ, muốn giữ lại sưu tầm, tốt nhất có thể truyền lại đời đời”.

Dụ Lâm Hải tỏ ý đã hiểu, đã không mua được, thì thưởng thức cũng không uổng chuyến này.

Nhà sưu tầm bảo anh đợi một lát rồi đi vào thư phòng.

Một lúc sau, ông ta cẩn thận bưng một cái khay đi ra, trên khay có hai món đồ, bên trên còn phủ lớp vài, có thể thấy ông ta xem trọng hai tác phẩm này thế nào.

Bầu không khí vừa căng thẳng vừa long trọng như vậy, khiến Dụ Lâm Hải và Hà Chiếu cũng thấp thỏm trong lòng, mỏi mắt mong chờ.


Nhà sưu tầm vén vải lên, cái khay rất to, nhưng trên thực tế hai tác phẩm đều rất nhỏ.

Tác phẩm bên trái được điêu khắc bằng ngọc trắng, tên là “Mộc Lan”, nhân vật được điêu khắc chính là nữ tướng quân Hoa Mộc Lan nổi tiếng lẫy lừng.

Rất nhiều người điêu khắc Mộc Lan, điểm tinh tế của tác phẩm này là nó có hai mặt, một mặt là dáng vẻ Mộc Lan thời khuê các, một mặt là dáng vẻ Mộc Lan thời tòng quân, vẻ ngây thơ trong sáng thời khuê các, và vẻ anh dũng hào sảng thời tòng quân đánh trận, tạo nên sự đối sánh tươi mới.

Nhưng lại là một hình tượng nhân vật hoàn chỉnh.

Nét vẻ và nét điêu khắc đều sống động như thật, Dụ Lâm Hải chỉ ngắm thôi cũng cảm thấy một bài thơ Mộc Lan mà ai cũng thích đã hiện lên trong đầu.

Anh ngắm cô gái tinh tế linh động trên ngọc, không rời mắt.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi