Tròng mắt đen của Dụ Lâm Hải mang theo ánh sáng u ám, giọng nói hơi lạnh: “Dù là Hồng Môn yến, tối nay tôi không thể không đi”.
Nhìn điện thoại bị cắt đứt, Phó Vực lặng lẽ thở dài.
Đây biết rõ sẽ chết, mà còn vẫn đâm đầu vào.
Phó Vực chạm vào trán và ngực, chắp tay cầu nguyện và mặc niệm cho Dụ Lâm Hải: “A men”.
Vì tình cảm anh em này, anh ta sẽ đi nhặt xác thay anh.
Hôm nay không phải trời đêm quang đãng, chân trời màu đen không có nổi một vì sao.
Gió đêm nổi lên, dự báo thời tiết nói có mưa rào sấm chớp.
Đi đến nửa đường, mưa bắt đầu rơi.
Hà Chiếu nhìn tình trạng đường, báo cáo với Dụ Lâm Hải ngồi phía sau không nói lời nào: “Tổng giám đốc Dụ, phía trước đang sửa đường, con đường này tắc quá, hay là rẽ vào đường nhỏ”.
Dụ Lâm Hải nhớ tới con đường mòm lần trước đi theo Nam Mẫn, anh lập tức bảo tài xế đổi đường.
Con đường mòn kia không tìm được trên bản đồ, chỉ có thể dựa vào trí nhớ để tìm.
Con đường không bằng phẳng, thân xe lắc lư, một tay Dụ Tấn Văn bám ghế ngồi, tay khác bám đồ sứ, anh hơi dùng sức, lông mày dựng lên không khỏi rét buốt.
Hà Chiếu liếc nhìn tay của boss, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tổng giám đốc Dụ, tay anh chảy máu rồi!”
Anh ta vội vàng mở hộp thuốc, lấy ra băng keo cá nhân dán cho Dụ Lâm Hải, trách mắng: “Anh đúng là không thương tiếc tay mình, cứ để đồ vật nhỏ đâm thành như vậy, không đáng đâu”.
Dụ Lâm Hải thản nhiên thu tay về: “Không có gì đáng ngại”.
Anh chìa tay đỡ đồ sứ ở chỗ ngồi phía sau, đỡ chắc trong lòng bàn tay, sợ bị đập trúng, anh với tài xế: “Lão Lộ, chậm một chút cũng không sao, lái vững chút”.
“Được, thưa anh”, tài xế nói: “Đây là đường đất, mưa một chút liền có bùn, lái ra ngoài là được”.
Dụ Lâm Hải nhàn nhạt “ừ” một tiếng, đôi mắt đen như mực nhìn ra ngoài cửa sổ.
Các anh trai đều đã đến rồi, tối nay cô nhất định sẽ rất vui vẻ chứ?
…
Sau đó anh ba Hạ Thâm cũng đến.
Anh ta và Lý Vân đã lâu không gặp, vừa nhìn thấy nhau hai anh em đã ôm ấp hàn huyên mấy câu, Lý Vân tò mò nhìn găng tay của Hạ Thâm: “Anh ba, anh mang gì đến vậy?”
“Còn có thể là cái gì, mang qua sinh nhật cho nhóc con đó”.
Hạ Thâm nhìn về phía Nam Mẫn, cười dịu dàng: “Phụ kiện tóc hôm nay của em ngược lại khá hợp với hí phục anh mang đến”.
“Hí phục?”
Nam Mẫn cảm thấy tam quan của mình đã bị anh tư và anh nhỏ làm vỡ rồi, không ngờ anh ba lại cho cô “niềm vui bất ngờ” thế này, mang đến một bộ hí phục!
Nhưng khoảnh khắc lấy từ trong túi ra, cô liền thấy rất thơm: “Đây là… bộ công chúa Linh Tê từng mặc?”
Hạ Thâm cười gật đầu.
Nam Mẫn mắt sáng bừng, đúng là niềm vui bất ngờ!
Vừa nói đến “Công chúa Linh Tê”, Lý Vân liền nhớ ra: “Ồ, chính là bộ trang phục công chúa nữ chính mặc trong bộ phim truyền hình hồi nhỏ em cực kỳ u mê ấy hả?”
Hồi còn nhỏ Nam Mẫn là fan của tivi, những ngày bị bố mẹ nhốt trong nhà không cho ra ngoài, có những lúc rảnh rỗi, cô đều đắm chìm trong thế giới tươi đẹp của phim truyền hình.
Bạch Lộc Dư nói: “Anh nhớ hồi còn nhỏ em cực kỳ thích công chúa Linh Tê, còn chơi trò đóng vai nhân vật ở nhà, cắt mấy cái váy và khăn lụa của mẹ để làm hí phục, sau đó bị mẹ đuổi đánh khắp sân, chạy mười ba con phố đến tìm anh cầu cứu, cực kỳ uất ức…”
“Anh nhỏ!”, Nam Mẫn ngượng ngùng, phát ra cảnh cáo nguy hiểm: “Không được quá quan tâm đến hồi bé của em”.
Nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận, ba ông anh cười xấu xa.
Ai mà không trải qua tuổi dậy thì chứ?
Hạ Thâm cười đầy cưng chiều, ngay cả bố cũng không biết, sở dĩ năm đó anh ta vào giới giải trí phát triển không phải thật sự muốn thừa kế nghiệp bố, mà vì thực hiện ước mơ của em gái, đóng các vai diễn mà em thích, để em gái nhìn thấy mình trên màn ảnh lớn.
Nam Mẫn rất thích bộ hí phục này: “Anh ba, anh lấy ở đâu thế?”
“Anh đã mời cô Cố Phương giúp đỡ chế tác, bộ hí phục nguyên bản bây giờ đang treo ở viện bảo tàng, không thể nào mặc được.
Anh đã bảo cô Phương hoàn thành phục dựng chuẩn xác dựa theo ảnh sân khấu năm đó.
Trong đây Tống Kiêu cũng đã giúp đỡ không ít”.
“Cảm ơn cô Phương”, Nam Mẫn cảm kích gật đầu, cầm ướm vào người: “Cũng ghi nhớ công lao của Tống Kiêu!”
Cô ngẩng đầu lộ ra nụ cười khôn khéo với Hạ Thâm: “Cảm ơn anh ba ~ vẫn là anh đáng tin”.
Nói ra lời này, Lý Vân và Bạch Lộc Dư không nhịn nổi: “Này này này, nói ai không đáng tin đây? Chẳng lẽ các anh không có dùng tâm sao?”
“Đúng vậy! Chẳng lẽ các anh không xứng có tên họ sao?”
Hai anh em hay chê bai lẫn nhau lúc này lại trên cùng một chiếc thuyền, một xướng một họa rất ăn ý.
“Đều đáng tin đều đáng tin”, Nam Mẫn cũng không đắc tội nổi với ai, đồng loạt khom người.
Làm em gái thời điểm này là hèn mọn nhất, dù sao cũng phải nể mặt.
Hạ Thâm không nhịn được cười, vội vàng giải cứu em gái: “Bộ hí phục này hoàn toàn là làm theo kích cỡ của em, em đi thay thử đi, bảo Tiểu Dĩnh giúp em”.
Tiểu Dĩnh là trợ lý của anh ta, vốn xuất thân là thợ may, lúc này đi cùng Nam Mẫn vào phòng thay đồ.
.