Vì vậy bé Nam Mẫn đạo đức cao, nhường cơ hội ra mắt cho người khác.
Mãi sau này khi lớn lên, Nam Mẫn mới biết cô trời sinh năm âm không đầy đủ, tứ chi không đủ cân đối, nếu như thật sự dựa vào hát nhảy để sống, e rằng sẽ chết đói.
Vậy nên cô không tùy tiện cất giọng, hôm nay đơn giản là hát cho các anh, pha trò để bọn họ cười mà thôi.
“Em còn làm bánh pudding sữa dâu, chờ nhé, em vào bếp lấy”.
Nam Mẫn đứng lên, vòng qua tiền sảnh, đi ra phía sau bếp.
Tư Triết đang làm việc trong phòng bếp, đứng sau cửa sổ bằng kính nhìn Nam Mẫn đi tới, cậu ta lộ ra nụ cười trong trẻo, Nam Mẫn cũng cười đáp lại.
Nụ cười vừa đặt trên khóe miệng, Nam Mẫn liếc nhìn sang bên cạnh thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi từ phía cửa sau vào, cả người cô cứng đờ, nụ cười trên khóe miệng cũng ngưng lại trên mặt.
Trong tay Dụ Lâm Hải ôm chiếc bình sứ, có chút không tự nhiên chỉnh lại một chút bộ đồ đầu bếp mới thay không thể nào vừa người, nhìn thấy Nam Mẫn, anh cũng ngây ra.
Gần như trong nháy mắt, cô rơi vào đáy mắt anh, chìm xuống nơi sâu thẳm.
Vừa rồi anh đứng phía dưới bậc thang trước cửa nhà hàng, cách quá xa nên nhìn không chân thực, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của cô, biết tối nay cô mặc một chiếc váy đỏ, tóc cũng búi sau đầu.
Nhưng không biết được tối nay cô mặc đồ cổ trang.
Chiếc váy dài cổ trang đuôi cá tô điểm vẻ tao nhã yểu điệu, phần tóc búi cài một chiếc trâm phượng màu tím, tinh xảo tôn lên khuôn mặt xinh đẹp, có nét dịu dàng và ngang ngược của một công chúa.
Trên cổ nhỏ trắng nõn còn đeo một sợi dây chuyền mặt cười màu vàng nhạt nhưng không hề có cảm giác không phù hợp, nhưng hình dáng này…
Cổ họng Dụ Lâm Hải có hơi nghẹn: “Cổ em…”
Lúc Nam Mẫn nhìn thấy Dụ Lâm Hải, sắc mặt lập tức thay đổi, đang muốn nói gì đó, trong ngực liền bị nhét vào một món đồ sứ, ngay sau đó tay lại có thêm một chiếc hộp nhung thiên nga màu đỏ.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, Dụ Lâm Hải nói với cô một câu duy nhất: “Sinh nhật vui vẻ”.
Sau đó liền… xoay người… rời đi.
Nam Mẫn: “…”
Ngoài cửa, khó khăn lắm mới trấn an được Đinh Danh Dương, Hà Chiếu chuẩn bị theo đuôi hóng chuyện thì nhìn thấy Dụ Lâm Hải đi ra.
“???”
Nhanh như vậy?
Mất công sức cải trang để đi vào, kết quả là nhanh như vậy đã xong rồi?
Hà Chiếu ôm Đinh Danh Dương, có chút hoài nghi về đời người.
Cửa phòng bếp, Nam Mẫn tay trái ôm đồ sứ, tay phải nâng cái hộp, cũng có phần không phản ứng kịp.
Đây là cái quỷ gì đây?
Tư Triết giật mình đi ra khỏi phòng bếp, ngơ ngác nhìn vật trong tay Nam Mẫn: “Chị, sao thế? Vừa rồi đó là ai vậy?”
Cậu ta chỉ thấy một cái bóng trắng, mới đầu còn tưởng là sư phụ, kết quả là vừa nhét đồ vào tay chị, sau đó người cũng đi luôn, giống như tia chớp hiện lên vậy.
Nam Mẫn nhìn hai món đồ trong tay, chân mày nhíu chặt.
Các anh đang trò chuyện trong phòng ăn, nghe thấy bên phòng bếp có tiếng động, bọn họ rối rít đứng dậy: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạch Lộc Dư nhìn chằm chằm: “Yo, quà ai tặng đây?”
Anh ta tiến lên lấy bình sứ từ tay Nam Mẫn, cẩn thận xem xét một hồi thì nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc của Nam Mẫn: “Dụ Lâm Hải”.
“Cái gì?”, các anh rối rít ngẩng đầu lên, vừa nghe cái tên này, ánh mắt liền bắn ra ý lạnh.
Tư Triết ở bên cạnh nghe thấy, cậu ta nhìn vẻ mặt của Nam Mẫn, trong đầu đầy nghi vấn:
Dụ Lâm Hải là ai?
…
Dụ Lâm Hải tới cũng vội, đi cũng vội, chỉ để lại hai món đồ.
Giống như đến để gặp mặt Nam Mẫn, sau đó nói một câu “Sinh nhật vui vẻ” với cô.
Nam Mẫn mở chiếc hộp nhung thiên nga màu đỏ, là chiếc ghim cài áo bằng đá mắt mèo, vừa mở ra cô liền biết đây chính là quà của mẹ chồng cũ Dụ Phượng Kiều tặng cô.
Đây là bảo bối Dụ Phượng Kiều cất giữ rất lâu, trong trường hợp quan trọng, Nam Mẫn nhìn thấy bà cài nó hai lần.
Đám người Quyền Dạ Khiên đều là nhân vật không giàu thì sang, đương nhiên nhận ra đây là đá mắt mèo, cũng biết rất quý giá, khi biết do mẹ chồng cũ của Nam Mẫn tặng, nên cũng không nói gì nhiều.
Còn về cái bình sứ này…
Quyền Dạ Khiên là một người ngoài ngành phát biểu quan điểm trước: “Đây là bình hoa? Hay hũ sành? Dùng để chơi ném thẻ vào bình rượu à?”
Hạ Thâm nói: “Lúc em đóng phim cũng đã nhìn qua, trong cung có khá nhiều loại đạo cụ này”.
Lý Vân nói: “Nào có ai sinh nhật lại tặng người ta bình hoa? Hừ, thật là trai thẳng khô khan ngu si”.
Bạch Lộc Dư thì trực tiếp ôm cái bình: “Dù sao cũng không đắt, vứt được”.
“Đừng ném ở đây, nhìn bực mình lắm.
Ném ra ngoài!”
Nam Mẫn hời hợt nói: “Không quá đắt, giá thị trường cũng chỉ một trăm triệu”.
“…”
Tay Bạch Lộc Dư rút về: “Hay là bán?”
Lý Vân đáp: “Anh thấy được”.
“…”
Quyền Dạ Khiên và Hạ Thâm đồng loạt trừng mắt nhìn bọn họ, có thể có tiền đồ chút được không?.