Chương 271
Nam Ninh Trúc khó khăn lắm với bám vào ghế đứng vững, đau đến nhe răng ngoác miệng, trên mặt lại lúc trắng lúc xanh, ông ta chỉ Nam Lâm: “Con nhóc chết tiệt, mày lăn ra đây cho tao! Dám đánh mẹ mày, tạo phản rồi!”
“Cô ta không phải mẹ con, mẹ con mất lâu rồi!”
Nam Lâm hét lớn một tiếng.
Nam Ninh Trúc sợ đến ngơ ngác, không dám tin đứa con gái ngoan ngoãn của ông ta trước giờ nói sao làm vậy nay lại dám hét vào mặt ông ta.
“Mày… mày điên rồi”.
Nam Lâm mắt đỏ bừng, chậm rãi đi ra từ sau lưng Nam Mẫn: “Con điên hay các người điên?”
“Bố, Hà Hân không phải mẹ con, mẹ con tên là Đường Dung, bố còn nhớ tên bà ấy không? Nhớ bà ấy trông thế nào không? Nhớ bà ấy chết ra sao không?”
Nhìn dáng vẻ Nam Ninh Trúc sợ run né tránh ra phía sau, cô ấy cười khẽ, nụ cười ấy cực kỳ châm chọc: “Bố không ngớ đúng không? Cũng phải, mấy năm nay bố chưa từng nhàn rỗi mà, không biết đổi biết bao cô em chân dài rồi, giống như cắt rau hẹ vậy, từng gốc từng gốc một. Người phụ nữ Hà Hân kia dụ dỗ bố sinh con trai cho bố, khiến bố mê mẩn không tỉnh táo. Bố vốn đã quên rằng mẹ con là bị cô ta ép chết”.
“Mày nói linh tinh gì thế?”, hai con ngươi của Nam Ninh Trúc co rút nhanh chóng: “Mẹ mày nghĩ không thông nên tự sát, liên quan gì đến Hà Hần?”
Nam Lâm lạnh mặt: “Đến giờ vẫn còn bảo vệ con đàn bà kia!”
“Từ khi mẹ gả cho bố, không một ngày nào vui vẻ. Bố ngày ngày đắm chìm trong sa đọa, mẹ con không quản nổi bố, cũng chẳng buồn để ý, nhưng bố được voi đòi tiên, lại mang con hồ ly tinh kia về nhà!”
Trong mắt Nam Lâm đều là oán hận: “Bố thuê cô ta làm trợ lý, cho cô ta nghênh ngang vào nhà chúng ta, ngày ngày lượn lờ trước mắt chúng ta, cố tình chán ghét mẹ con, làm cho bà ấy phát bệnh”.
“Chớ nói bậy bạ!”, Nam Ninh Trúc xua tay thề thốt phủ nhận: “Mẹ mày mắc bệnh ung thư là do gen di truyền nhà họ không tốt, là số mệnh của bà ấy xui xẻo, không có liên quan gì tới tao!”
“Nếu không phải ông và Hà Hân cả ngày chỉ biết kích thích bà ấy, bệnh của bà làm sao có thể chuyển biến xấu đi nhanh như vậy, ông còn nói cái gì, ‘việc may mắn nhất của một người đàn ông trung niên chính là thăng quan tiến chức vợ chết’, ông mong mỏi bà ấy chết lắm phải không!”
Trái tim Nam Lâm đau nhói, nước mắt không kìm được mà lăn khỏi khóe mắt.
Cô cảm thấy không đáng cho mẹ mình!
Nam Mẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Ninh Trúc, cô biết mợ ba qua đời vì bệnh ung thư, khi phát hiện ra thì bệnh đã ở giai đoạn cuối, lại không biết bệnh ung thư này có một nửa là do dồn nén tức giận mà thành.
Tất cả những người học y đều biết rằng tinh thần và sức khỏe thể chất có mối quan hệ chặt chẽ với nhau, và cảm xúc là cầu nối giữa tâm lý và cơ thể, có rất nhiều bệnh phần ít thì dựa vào trị liệu, mà còn lại là tâm lý bệnh nhân.
Dụ Lâm Hải đưa Trác Huyên về nhà dưỡng bệnh cô còn không chịu nổi, huống hồ kêu mợ ba giương mắt nhìn chồng mình cả ngày ra vào có đôi với người phụ nữ khác tại chính ngôi nhà của mình, thử hỏi người phụ nữ nào có thể nhẫn nhịn nổi?
Đàn ông bạc tình, phụ nữ bạc mệnh, thế giới vốn dĩ không công bằng, vậy bạn có thể làm gì?
Vì vậy không cần đàn ông gì đó, chỉ cần bản thân sống hạnh phúc vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
Nam Ninh Trúc bị con gái lên án tới không còn kẽ hở phản bác, gương mặt già nua cũng không duy trì nổi nữa: “Tao đang nói với mày về chuyện mẹ nhỏ của mày, mày cùng tao lôi ra những chuyện xưa cũ này làm gì? Đừng tưởng rằng làm như vậy liền có thể khiến tao mềm lòng”.