Chương 278
Nam Mẫn quở mắng anh ta một câu, muốn trở lại chỗ ngồi, vừa quay người liền chạm phải ánh mắt của Dụ Lâm Hải.
Gương mặt anh dịu dàng, con ngươi sâu thẳm đang nở nụ cười trong veo: “Chúc mừng”.
Hai lông mày Nam Mẫn xoắn vào nhau.
“Ở đây là hậu trường, sao anh lại vào đây?”
Trước sự chất vấn của cô, anh chỉ nhẹ giọng đáp: “Tôi nói với nhân viên bảo vệ bên ngoài rằng mình là bạn trai của em nên bọn họ cho tôi vào đây”.
Đôi mày Nam Mẫn càng cau chặt hơn, chỉ lãnh đạm nhìn anh nói: “Tôi không có bạn trai, anh có thể ra ngoài rồi”.
Dứt lời cô cũng không quan tâm tới anh nữa, chỉ tự mình ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục nhìn lên màn hình lớn, lúc này micrô đã tới tay Ada.
Dụ Lâm Hải đứng phía sau cô, nhìn bóng lưng lạnh nhạt của cô, nụ cười trên mặt dần dần đông lại, cơ thể anh cứng đờ như tượng điêu khắc, cả khuôn mặt cũng bị một khoảng bóng mờ che khuất, không rõ biểu cảm.
Cô ấy vẫn còn giận anh vì cuộc điện thoại đó sao?
Anh sải bước tiến lại gần, rủ mi nhìn cô giải thích: “Cuộc điện thoại đó là do tôi xúc động, tôi không có ý gì khác, chỉ là sợ em bị thương nên hỏi em có cần giúp đỡ hay không…”
“Tổng giám đốc Dụ, tôi bây giờ khá bận nên không có thời gian nói chuyện phiếm với anh”.
Nam Mẫn không kiên nhẫn ngắt lời anh: “Nếu không còn chuyện gì khác, mời anh về đi”.
Anh lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
Thân thể Dụ Lâm Hải có chút cứng ngắc.
Cô bày tỏ rõ ràng không muốn đoái hoài tới anh, cũng không muốn có bất kỳ giao lưu nào với anh.
Phải làm sao đây?
Đường đường là tổng giám đốc Dụ đảm đương những dự án hàng chục tỷ đều chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng đối với loại chuyện như dỗ dành con gái này anh hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Lúng túng bó tay không biết phải làm sao.
Các nhân viên trong hậu trường nhìn họ một đứng một ngồi đều không hé nửa lời, bắt đầu nhao nhao thay Dụ Lâm Hải cảm thấy ngượng ngùng.
Những người không biết đến Dụ Lâm Hải thì nhướng mày, nhỏ giọng bàn tán: “Người này có độc sao, theo đuổi tổng giám đốc Nam của chúng ta theo đến tận công ty rồi”.
“Trông khá đẹp trai nhưng tôi cảm thấy EQ của anh ta không quá cao, anh nhìn dáng vẻ hờ hững của tổng giám đốc Nam đối với anh ta xem, sao anh ta phải tự chuốc vạ vào thân?”
“Người này ăn mặc đàng hoàng, cũng không biết là có thân phận gì, nếu không phải là ông chủ lớn thu nhập hàng chục triệu mỗi năm thì đừng mơ tưởng theo đuổi tổng giám đốc Nam của chúng ta!”
“Tôi nhìn càng giống như trai bao chèo kéo phụ nữ giàu có vậy chàng trai à bỏ cuộc đi, tổng giám đốc Nam há phải là đối tượng mà một người phàm tục như anh có thể theo đuổi?”
Những người nhận ra Dụ Lâm Hải thì ồn ào oán thầm: tổng giám đốc Dụ đến thật không đúng lúc, lúc nào tới xum xoe xin tha thứ không được lại cứ khăng khăng chọn lúc này.