“Sân thượng cao và nguy hiểm như vậy, không phải mẹ cũng leo lên đấy sao?”, cô nhăn mũi, mặt đầy quở trách.
Dụ Phượng Kiều ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ không có ý định nhảy xuống thật, chỉ hù dọa thằng nhóc thúi này chút thôi, ai bảo nó không nghe lời mẹ, muốn cưới một chiếc giày rách vào cửa!”
Nam Mẫn gật đầu bày tỏ: Con hiểu.
“Chúng ta xuống thôi, nơi này gió lớn, ở lâu lại bị lạnh thì không tốt lắm”.
Nam Mẫn đắp chiếc chăn mỏng lên chân Dụ Phượng Kiều, đây là thứ cô tự tay may cho mẹ chồng, bà thích lắm, lúc nào cũng đắp trên chân, tốt hơn nhiều người chồng cũ mặc kệ cô đối xử với anh như thế nào cũng vĩnh viễn không cảm kích.
Dụ Phượng Kiều ngoan ngoãn gật đầu, ở trước mặt con dâu giống như một con hổ cái dịu dàng, thu hồi toàn bộ nanh vuốt.
Dụ Lâm Hải ở một bên nhìn hai người phụ nữ thân như mẹ con, trong lòng nói không ra cảm nhận gì.
Từ khi Nam Mẫn vào nhà họ Dụ, cũng không biết cô đã dùng ma pháp gì mà khiến cho tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều trở thành những người ủng hộ rất trung thành của cô, còn luôn đứng về phía cô lên án anh, điều này khiến anh vô cùng khó chịu.
Anh chỉ cảm thấy cô cố ý lấy lòng người trong nhà, anh cũng không thích loại phụ nữ sành sỏi khôn khéo, vì vậy người trong nhà càng nói cô tốt, thì trong lòng anh giống như sinh ra tâm lý phản biện lại, càng không thích cô.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên anh ý thức được rằng, đừng nói là mẹ, ngay cả ông bà ngoại, họ đều là những người có đầu óc khôn khéo đã xông xáo nhiều năm trong giang hồ, nếu như Nam Mẫn thật sự cố ý lấy lòng, dối trá khôn lỏi, sao bọn họ có thể không nhìn ra chứ?
Trác Huyên đứng trong đám người nhìn thấy cảnh này, trong lòng ghen tị muốn chết.
Rõ ràng cô ta mới là con dâu nhà họ Dụ, nhưng nhìn họ lại giống người một nhà hơn.
Hôm nay là hôn lễ của cô ta, cô ta mới là nhân vật chính, dựa vào cái gì mà Lộ Nam Mẫn lại nổi trội hơn cô ta chứ!
“Mẹ!”
Trác Huyên gọi lớn một tiếng, cô ta xách váy cưới chạy về phía Dụ Phượng Kiều, mặt đầy gấp gáp: “Sao mẹ lại nghĩ không thông như vậy, có lời gì không thể nói mà phải làm đến mức này? Mẹ như vậy khiến con làm sao chịu nổi, anh Hải sẽ bị người đời mắng chửi là bất hiếu đấy”.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí vốn đang yên bình lại trở nên lạnh lẽo, thật là lấy bản thân mình ra làm khó xử tất cả mọi người.
Hết lần này tới lần khác Trác Huyên rất nhập vai, khóc như hoa lê dính mưa, nước mắt chảy rào rào xuống đất.
Nam Mẫn và Dụ Phượng Kiều cùng dùng ánh mắt chán ghét nhìn sang, hai người đồng thanh nói: “Cô có thể im miệng vào không?”
“Còn nữa, ai là mẹ cô? Gọi vớ vẩn gì vậy!”
Trác Huyên bị quát một tiếng như vậy, vẻ mặt cứng đờ, chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Dụ Phượng Kiều, cô ta theo thói quen hướng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Dụ Lâm Hải, nhưng anh cũng không có ý muốn mở miệng giúp cô ta.
Hơn nữa, cô ta sợ hãi phát hiện ra rằng, ánh mắt Dụ Lâm Hải nhìn cô ta không có ánh sáng nữa.
Điều này khiến trái tim cô ta trở nên vô cùng hốt hoảng.
Mắt thấy Nam Mẫn đang đẩy xe lăn của Dụ Phượng Kiều muốn đi xuống, trong lòng Trác Huyên gấp gáp, cô ta đột nhiên đứng lên chỉ về phía Nam Mẫn: “Tôi biết rồi! Là cô! Tất cả những thứ ngày hôm nay đều do cô làm!”
“Trác Huyên”, Dụ Lâm Hải nặng nề gọi tên của vị hôn thê: “Không có chứng cớ thì đừng nói bậy”.
Trác Huyên vừa nghe Dụ Lâm Hải không chỉ trực tiếp gọi tên họ cô ta, trong lời nói còn như đang giúp đỡ Lộ Nam Mẫn, cô ta đột nhiên trở nên bất an, luôn có cảm giác mất đi anh.
Không phải cô ta tự dưng tố cáo.
Cố gắng lắm mới có được một hôn lễ, giờ bị thành ra như vậy, rõ ràng có người muốn nhắm vào cô ta.
Mà cô ta vừa về thành phố Bắc không lâu, chưa từng gây thù chuốc oán, người duy nhất cô ta đụng chạm qua chỉ có Lộ Nam Mẫn, cộng thêm cách thức cô xuất hiện phách lối như vậy, rõ ràng là muốn cướp Dụ Lâm Hải!
“Lộ Nam Mẫn, người nào làm người ấy chịu, cô dám làm nhưng không dám thừa nhận sao?”, Trác Huyên chỉ thẳng vào Nam Mẫn, hôm nay chuyện này dù không phải do cô làm, cô ta cũng phải cắn chết cô!
Nếu không hôn lễ này thật sự xong đời rồi, làm sao cô ta còn gả vào nhà họ Dụ được nữa?
Nam Mẫn đỡ Dụ Phượng Kiều ngồi lên xe lăn, cô nhàn nhạt nói: “Là tôi làm, sao hả?”
Dụ Lâm Hải nhìn về phía Nam Mẫn, vẻ mặt kinh ngạc.
Thật sự do cô làm?
Nhưng ngày hôm qua cô còn làm bộ không quen biết anh, dáng vẻ muốn chia cắt hoàn toàn với mình, chết già cũng không gặp nhau, sao đột nhiên lại náo loạn như vậy?
Trác Huyên cũng sững sờ, không ngờ Nam Mẫn lại thừa nhận nhanh như vậy.
Nam Mẫn thấy cũng không liên quan nhiều đến việc thừa nhận hay không, chuyện này mặc dù do anh nhỏ làm, nhưng anh nhỏ ra mặt giúp cô, so với cô làm cũng không có gì khác nhau, nhận thì có sao.
Trác Huyên lập tức chiếm giữ đỉnh cao của đạo đức, cô ta lên án mạnh mẽ Nam Mẫn: “Cô không biết xấu hổ!”
Nam Mẫn cười nhạo: “Cô mà cần thể diện? Cô cần thể diện quang minh chính đại làm tiểu tam? Nữ Hải Vương chơi chán rồi muốn tìm một người đàng hoàng không biết đến quá khứ của mình, đấy không phải tôi”.
Chân mày Dụ Lâm Hải nhíu lại.
Nữ Hải Vương là nói Trác Huyên? Người đàng hoàng là nói anh?
Trác Huyên nhanh chóng nhìn sang Dụ Lâm Hải, thấy vẻ mặt anh không tốt, trong lòng cô ta lại nôn nóng, cô ta không nhịn được bật khóc: “Anh Hải, anh đừng nghe cô ta nói bậy, tại sao em có thể là người như vậy chứ? Đều là Lộ Nam Mẫn bêu xấu em… Tôi, tôi đi tố cáo cô!”
“Tố đi, cô có đề xuất quyền lợi kiện tụng.
Nhưng theo như tôi biết, nhà họ Trác các người bây giờ kiện cáo liên miên, thiếu nợ mấy trăm triệu còn chưa trả hết, không biết có tiền đóng phí luật sư không nữa, cần tôi cho mượn chút không?”
Nam Mẫn không thèm quan tâm đến uy hiếp của cô ta: “Lúc nào muốn kiện cứ nói tôi, đoàn luật sư của tôi bất cứ lúc nào cũng cung kính chờ đợi cô Trác hạ giá đến chơi”.
Cô chẳng buồn tiếp tục cãi vã với thứ phụ nữ chỉ biết đáng thương giả bộ thuần khiết này, cô đẩy xe lăn của Dụ Phượng Kiều từ trên sân thượng đi xuống.
Trác Huyên bị Nam Mẫn chọc tức đến mức toàn thân phát run, quả thực cô ta nghĩ không thông, một thôn nữ xuất thân từ gia đình bình thường, không có bất kỳ chỗ dựa nào, nhờ vào cái gì mà hết lần này đến lần khác khiêu khích cô ta, lại còn nói ra câu ‘đoàn luật sư’, đúng là khoác mà không biết ngượng!
Cô tưởng rằng mình là thiên kim nhà giàu sao?
Đầu óc Trác Huyên bị tức đến chập mạch, hoàn toàn không ngờ một ‘thôn nữ’ làm sao biết lái máy bay trực thăng.
“Anh Hải, anh xem Lộ Nam Mẫn kìa, cô ta thật sự quá đáng!”