Chương 305
So với Tư Đạc đã đoán trước được, Thư Anh hoàn toàn không ngờ mình cũng được ký, gương mặt hiện rõ vẻ không thể tin được.
Thú thật, đã rất lâu rồi cô ta không được ai săn đón, những năm đầu còn có không ít người đại diện hoặc công ty điện ảnh ném cành ô liu chào mời cô ta nhưng thủ đoạn của Lí Long Thăng quá tàn độc, kiểm soát cô ta gắt gao. Năm ấy cô ta ký hợp đồng quản lý hai mươi năm, đó chẳng khác gì khế ước bán thân, nếu không có gì bất ngờ, cô ta đã chuẩn bị tâm lý “chết già” ở truyền thông Tinh Vực rồi, dù sao cũng đều là quân cờ, cây rụng tiền cho người ta thì ở đâu mà chẳng như nhau?
Nhưng hiện tại Nam Mẫn lại muốn ký hợp đồng với cô ta?
“Phải, tôi đều muốn ký với hai người”, Nam Mẫn trịnh trọng nói. Giọng cô bình tĩnh như chỉ đang nói chuyện phiếm với họ vậy.
Tư Đạc và Thư Anh nhìn nhau rồi cùng lắc đầu: “Không thể được”.
“Tổng giám đốc Lí sẽ không thả chúng tôi đi!”, Tư Đạc không mở hợp đồng để xem, đóng băng anh ta là một chuyện, nhưng với tính cách của Lí Long Thăng, thà hủy hoại mình chứ cũng sẽ không thả mình đi.
Huống gì đây còn là công ty đối thủ của Tinh Vực – truyền thông Nam Tinh.
Nam Mẫn thấp giọng nói: “Một người sắp bị đóng băng như anh, lại là kẻ bảo thủ, chỉ uống rượu chứ không chịu cho ngủ, tiếp tục ở Tinh Vực thì có tương lai gì chứ? Bên Lí Long Thăng rất dễ giải quyết, anh chỉ cần nói mình có muốn đi hay không thôi”.
Tư Đạc ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực, dù không nói nhưng nhiêu đó cũng đã thể hiện ý tứ rằng anh ta muốn rời khỏi đó.
Nhưng ngay sau đó ánh mắt vừa rực sáng kia tối sầm lại.
“Tổng giám đốc Nam, cô không giúp được tôi đâu. Tôi… tôi nợ tổng giám đốc Lí rất nhiều tiền, hơn nữa tôi đã ký hợp đồng mười năm với Tinh Vực, đến giờ mới được năm năm, hợp đồng vẫn chưa đến hạn, không đi được”.
Đâu phải Tư Đạc chưa từng nghĩ đến chuyện chấm dứt hợp đồng, nhưng lúc đầu Lí Long Thăng giúp bố anh ta trả một số tiền nợ rất lớn, đến giờ anh ta vẫn chưa trả hết nợ, nếu vi phạm hợp đồng thì tiền vi phạm hợp đồng là một con số khá cao, có đến chết anh ta cũng chưa trả xong.
Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán nhưng ở chỗ Nam Mẫn lại không phải là chuyện lớn.
“Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền, với tôi, nó chưa bao giờ là vấn đề”.
Một câu của Nam Mẫn xua tan đi lo ngại của Tư Đạc: “Tôi giúp anh xóa nợ, để các luật sư giúp anh trong vụ kiện chấm dứt hợp đồng. Thắng thì tốt nhưng nếu không thắng tôi sẽ trả những khoản tiền bồi thường thiệt hại. Còn vấn đề gì nữa không?”
Tư Đạc sửng sốt.
Nếu như trước đó anh ta còn cảm thấy Nam Mẫn đang nói đùa thì khi cô nói ra những lời này, nó đã thể hiện rõ ràng thành ý và quyết tâm ký anh ta của mình.
Nếu như những vấn đề này đều có thể giải quyết, vậy quả thật… cũng không còn vấn đề gì khác.
“Tôi có câu hỏi”.
Ngay sau đó Thư Anh lên tiếng, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhìn Nam Mẫn: “Vì sao cô lại muốn ký với tôi?”
Mặc dù trong giới, cô ta có địa vị không thấp, cũng nắm giữ mấy chiếc cúp ảnh hậu, nhưng dù sao tuổi tác sờ sờ ra đó, cô ta hơn ba mươi tuổi, đã đến tuổi diễn vai mẹ người ta, thời kỳ hoàng kim sớm đã trôi qua, sự nghiệp dần dần xuống dốc.
Thái độ của Lí Long Thăng đối với cô ta cũng không bằng lúc trước, không cho cô ta quay phim, trái lại cho cô ta tham gia các chương trình tạp kỹ tăng độ nhận diện, dìu dắt người mới.